Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay Tiểu Bạch cùng đoàn đi thẳng đến phủ Ngô gia, nơi này là một căn biệt thự xây theo kiểu phương tây, thời này những nhà giàu có hay giữ chức vụ lớn thường mang hơi hướng phương tây.

Cổng đúc bằng đồng màu ngà vàng, chạm trổ vô cùng tinh xảo, cánh cổng nặng nề được đẩy sang hai bên cho đoàn đi vào. Căn biệt thự trông vô cùng đẹp đẽ, gây ấn tượng ngay từ cái nhìn đầu tiên, chếch sang bên tay phải tính từ cửa lớn nhìn ra chính là một hồ cá lớn, xung quanh biệt thự đều là cây cối hoa thơm, nhìn hài hào và đẹp đẽ.

Tiểu Bạch nhìn chăm chú mọi thứ, một phần nhất thời thu hút bởi vẻ đẹp kia, một phần là do thói quen công việc khiến cậu tự động quan sát kĩ mọi phía.

Trương lão gia quay sang nhìn con trai, lấy tay kéo khăn tay đang che ngang mặt Tiểu Bạch.


-Đừng lo lắng, đây coi như là đồng minh của chúng ta, nơi này cũng coi như là an toàn.


Tiểu Bạch gật đầu liền cất khăn tay vào ống tay áo. Phần nào trong người cũng bớt căng thẳng.

Đứng trước cửa lớn chờ là Ngô lão gia cùng Ngô thiếu gia. Xe ngựa vừa dừng trước cửa, mấy chục người làm cùng nha đầu lập tức đi ra giúp đỡ họ tháo dỡ đồ đạc.


-Trương lão gia, ông bạn già của tôi.


Ngô lão gia thân hình hơi phát tướng chút nhưng vẻ mặt vô cùng phúc hậu. Mắt cười híp lại đi ra chào đón Trương lão gia.


-Cảm ơn sự chào đón của ông, không cần quá cầu kì đâu, chúng ta vẫn nên vào trong nhà rồi nói.

-Bao năm vẫn vậy, ông vẫn không bỏ được cái giọng bề trên với tôi. Mời!


Trương lão gia cùng Ngô lão gia liền đi vào trong nhà, Tiểu Bạch phụ giúp mọi người dỡ đồ đạc xuống, Ngô thiếu gia liền đi tới giúp đỡ phần nào.

Khi mà Ngô thiếu gia đỡ vali đồ cho Tiểu Bạch,  không cẩn thận làm rơi vài thứ trong vali ra.


-Xin lỗi tôi không cẩn thận.

-Không sao, không sao.


Cùng lúc cả hai đều ngồi xuống nhặt lại, bắt gặp nhau qua ánh mắt, cả hai bất ngờ mà dừng lại.


-Trương....

-Ngô...


Ngô Thế Huân tuy đã biết rằng Trương gia cùng Trương Tiểu Bạch đều sống sót, nhưng vừa nãy chỉ mới thấy Trương lão gia, Ngô Thế Huân còn tưởng Trương Tiểu Bạch không tới, nhìn thấy dáng vẻ thiếu nữ này giúp đỡ lấy đồ thì đi tới. Nào ngờ đây lại là Trương Tiểu Bạch hóa trang giả gái.

Trương Tiểu Bạch còn ngỡ ngàng hơn Ngô Thế Huân, mới chỉ biết Ngô Thế Huân cũng là con nhà lính nào ngờ giờ lại còn là đồng minh với Trương gia. Là loại chuyện gì vậy, nhân duyên giữa hai người thật sự quá tốt rồi. Tốt tới nỗi để Ngô Thế Huân nhìn cậu ra cái dạng gì rồi.


-Tại sao cậu lại...

-Thật không ngờ cậu lại là Ngô thiếu gia.


Cả hai cùng đứng dậy đối diện nhau, Ngô Thế Huân nhìn Trương Tiểu Bạch trong bộ dạng mới này nhất thời vẫn chưa thể bình tĩnh. 


-Còn nhìn gì nữa, mau vào nhà thôi, có gì tôi sẽ nói rõ cho cậu sau.


Trương Tiểu Bạch vô cùng nhục nhã và xấu hổ, liền kéo Ngô Thế Huân vào trong nhà. Sau khi thay trang phục, rửa mặt Trương Tiểu Bạch vô cùng khoan khoái mà bước ra khỏi phòng tắm.


-Đây là phòng của tôi, cậu có thể thỏa mái.


Ngô Thế Huân tiến tới đưa khăn khô ý bảo Trương Tiểu Bạch lau khô đầu và mặt chút.Trương Tiểu Bạch vừa lau đầu vừa quan sát căn phòng.


-Chà, phòng cậu...


Còn chưa nói hết câu đã bị Ngô Thế Huân ôm chặt vào lòng, Trương Tiểu Bạch một phen bất ngờ, cứng đơ người.Ngô Thế Huân vì vui mừng mà cứ thế ôm chặt Trương Tiểu Bạch.


-Cậu có biết hôm đấy tôi đã sợ đến mức nào không? Tôi đã nghĩ sẽ không còn được gặp cậu nữa, người huynh đệ tốt của tôi, lần đầu tôi gặp cậu đã có cảm giác vô cùng thân quen rồi. May là cậu còn sống quay về đứng trước mặt tôi.


Trương Tiểu Bạch vẫn là không thể quen kiểu bạn bè thân thiết ôm nhau, lấy tay đẩy Ngô Thế Huân ra.


-Cảm ơn Ngô thiếu gia...

-Gọi tôi là Ngô Thế Huân là được rồi.

-Ngô Thế Huân, tôi vô cùng cảm kích tấm lòng của cậu, xin lỗi cậu vì đã không nói cho cậu biết sự thật, nhưng mà tôi cũng không ngờ cậu lại là đồng minh với tôi.

-Không sao, không sao, giờ cậu đứng trước mặt tôi như này đã là tốt lắm rồi, giờ thì mau chóng xuống dưới phòng khách cùng mọi người bàn chút chuyện.

-Được.


Cả hai đi xuống, cả Trương lão gia và Ngô lão gia cũng đều bất ngờ khi thấy hai người thân nhau.


-Hóa ra hai đứa biết nhau từ trước rồi sao?


Ngô lão gia ngạc nhiên hỏi hai người.


-Vâng thưa cha, bọn con quen nhau vào hôm hội đèn lồng.

-Và cũng là hôm mà Trương gia hỏa hoạn.

-Vậy cũng coi như là nhân duyên rồi, vậy cũng tốt không phải giới thiệu nhiều về nhau. Mau mau cùng ngồi xuống vào chuyện chính luôn.


Trương lão gia vui mừng huơ huơ tay ý bảo mọi người ngồi xuống.


-Không được, khoan hãy ngồi, chuyện quan trọng vẫn nên là vào trong phòng mật của tôi bàn.


Ngô lão gia mặt nghiêm túc lại dẫn mọi người tới mật thất.Mọi người đi tới phòng sách, Ngô lão gia tiến tới kệ sách đối diện bàn đọc sách, khuất góc cửa sổ về hướng Tây.


-Là bởi đánh lừa thị giác kẻ khác, nếu nhìn trộm bên ngoài vào sẽ chỉ thấy một nửa kệ sách, hắn sẽ nghĩ chỉ là một kệ sách nhỏ, nhưng kính cửa sổ đã đổi góc độ rồi.Tuyệt đối không thể quan sát rõ được mọi thứ.


Trương Tiểu Bạch phần nào nể phục Ngô lão gia, người làm chuyện trọng đại tất nhiên một kẽ hở cũng không được để lộ.

Ngô lão gia ấn quyển sách có gáy làm theo phong cách phương Tây màu xanh lam, gáy sách lún vào trong, cơ quan lập tức hoạt động, bức tranh đằng sau bàn sách liền mở ra, để lộ đường đi.Tất cả cùng đi vào, cho đến khi Ngô Thế Huân đi cuối bước vào, bức tranh liền đóng lại.

Không gian bịt mất ánh sáng, nhất thời Trương Tiểu Bạch sững người, Ngô Thế Huân thấy vậy liền cầm thêm một chiếc đèn pin đưa vào tay Tiểu Bạch.


-Tôi ấn vào cơ quan nên mới đóng bức tranh lại.


Ngô Thế Huân đứng ngay sát lưng Tiểu Bạch, Tiểu Bạch cảm thấy có vài phần ngượng ngùng ở đây.

Đi một đoạn ngắn đã đến gian mật thất, ở đây khá đơn giản nhưng lại có đầy đủ mọi thứ, tất cả liền ngồi xuống bàn, trên đó có rất nhiều giấy tờ cùng ảnh đen trắng.


-Trương lão gia, của bên ngài đâu.


Trương lão gia ngồi bên cạnh Ngô lão gia, nghe vậy liền lấy trong ngực ra một xấp giấy tờ, cùng vài bức ảnh.Trương Tiểu Bạch liền cầm lên vài tấm hình, đây toàn là những kẻ lạ mặt kia, nhưng nếu để ý một chút sẽ thấy mỗi bức ảnh đều chụp bọn chúng cởi trần, Trương Tiểu Bạch dùng năng lực của mình tiếp tục quan sát, liền nhận thấy bọn chúng đều có hình xăm, lì lạ là đều khác nhau.


-Bọn chúng đều có hình xăm.

-Đúng, tiếp tục suy đoán.


Trương lão gia cùng Ngô lão gia đang bàn về vài giấy tờ, tài liệu cắp được từ trong nhà vài kẻ bị giết trước đó.


-Ngô thiếu gia!

-Gọi tôi là Thế Huân, không cần phải khách sáo nữa, giữa chúng ta giờ chẳng phải cùng hội cùng thuyền sao?

-Cũng đúng.


Trương Tiểu Bạch cười cười, sau đó lại đặt ba bức hình lên trước mặt Ngô Thế Huân.


-Câu có thấy gì không?

-Chẳng phải mỗi tên đều có một hình xăm sao? cậu đã giết chúng ?

-Đúng, tôi đã giết chúng.


Ngô Thế Huân biết Trương Tiểu Bạch là sát thủ nhưng mà thật sự lúc đối diện con người này, lúc nhìn vào khuôn mặt này thì Ngô Thế Huân vẫn có chút nhìn không ra là sát thủ. Đâu mới là con người thật của Tiểu Bạch.

Ngô Thế Huân thấy Tiểu Bạch nghiêm túc như vậy, Thế Huân cũng không muốn nghĩ nhiều chuyện ngoài lề.


-Cậu nghĩ ba hình xăm này có liên quan đến nhau?

-Đúng. Nếu theo tôi suy đoán thì kẻ thù của ta không chỉ có một mà tận ba nhóm tách riêng nhau.

-Liệu có khi nào chúng thông đồng với nhau?

-Tôi cũng không chắc lắm, nhưng nếu theo những gì ghi chép ở đây và cả hình chụp lại, Tiểu Bạch tôi ít nhiều cũng đoán ra phần nào.


Tất cả mọi người đều nghiêm túc lắng nghe những gì Tiểu Bạch nói. Tất cả đều quan sát những chi tiết ghi chép lại.


-Tiểu Bạch, ta rất muốn nghe cháu phân tích vấn đề này.

-Được thưa Ngô gia.


Tiểu Bạch đứng dậy, cầm lấy viên phấn, tiến tới cái bảng đen to lớn đằng xa mà kéo lại gần.


-Với ba thông tin về ba hình xăm khác nhau, chúng ta đã có gợi ý thứ nhất.


Nói đoạn, Tiểu Bạch liền viết " mỏ neo", " móng ngựa" rồi cả chữ " mãnh" rồi khoanh tròn từng ô riêng.


-Tiếp theo dựa trên vị trí nơi bọn chúng xuất hiện, con nhớ rằng cả ba tên này đều chính tay con cùng thủ hạ giết chết và bắt mang về.


Tiểu Bạch bắt đầu từ ba khoanh tròn trên bảng mà vẽ nhánh dài ra.


-Thứ nhất tên có hình mỏ neo, con giết hắn trong lần đột nhập vào phủ tên Ân lấy giấy tờ hắn trốn thuế, cùng một loạt những lần hắn tham nhũng với những tên vô lại khác. Còn tên có hình móng ngựa, chính là hôm nhà lão Kim mở yến tiệc, lão rùa già ấy cấu kết với người ngoài buôn lậu thuốc phiện đồng thời còn rửa tiền xuyên biên giới. Còn kẻ thứ ba có chữ mãnh, thì hiện tại chỉ biết rằng hắn đến phủ nhà con muốn ám sát con.


Sau một hồi nghe Trương Tiểu Bạch phân tích, kể lại, tất cả chìm vào trong mớ hỗn độn này, trầm tư, một khoảng yên tĩnh đến rợn người.

Ngô Thế Huân là người phá vỡ bầu không khí này.


-Nếu giả dụ cả ba nhóm này đều thông đồng với nhau, vậy mục đích của chúng là liên kết tạo ra một mạng lưới phạm pháp lớn nhất nước rồi sao? nếu muốn che chắn mạng lưới rộng như vậy thì không đơn giản là bọn quan chức vụ nhỏ bé như vậy.

-Đúng, Thế Huân cậu nói rất đúng ý tôi. Đằng sau bọn chúng còn có một thế lực to lớn hơn che chắn và bảo hộ.

-Nếu như ý hai con nói thì những tên có chức vụ càng cao thì sẽ càng là chùm cuối. Phi vụ làm ăn này, gần như những kẻ làm quan kia đều dính tay vào.


Ngô lão gia phân trần, giọng ông có phần tỏ vẻ thất vọng cái xã hội ấy.


-Bọn chúng thật sự có thế lực mạnh, với sức của chúng ta thì làm sao có thể chọi lại bọn chúng. Mà tại sao chúng đã phát hiện ra ta sớm quá vậy.


Ngô Thế Huân cau mày nhìn sang Trương Tiểu Bạch.


-Cõ lẽ là do tôi hoạt động quá cẩu thả, tạo sơ hở. Cho dù bọn chúng có quyền thế trong tay, nhưng nếu đã làm chuyện phi pháp thì tuyệt đối vẫn còn chút sợ hãi.


Trương lão gia là người nói ít nhất ở đây, nãy giờ đều im lặng lắng nghe và suy ngẫm ý kiến mọi người đưa ra.


-Thật ra, không chỉ đơn giản bọn chúng muốn giết chúng ta vì chúng ta biết bí mật của bọn chúng.


Giọng Trương lão gia cắt ngang, khiến mọi người ai nấy đều bất ngờ và tò mò.


-Vậy cha nói xem, bọn chúng muốn gì ở ta.

-Với thế lực lớn như vậy bảo vệ hỗ trợ nhau, khéo khi chúng còn thâu tóm luôn cả vua rồi. Cũng bởi xã hội hiện tại của chúng ta đang dần bị tây hóa, chiến tranh loạn lạc, sớm muộn gì thì vua cũng sẽ phải bàn bạc với kẻ ngoại lai kia. Vua sớm muộn cũng sẽ không còn nữa, chúng ta cũng sắp sửa đổi cách cai trị rồi.

-Không thể nào, có thể như vậy.

-Cũng bởi vì trước đây ta từng phục vụ cho vua, cho đất nước. Cũng bởi ta tin tưởng vua, mà đã giúp người bí mật một chuyện để người có thể củng cố chỗ đứng của mình, bởi người biết sớm muộn cũng sẽ bị bè lũ tham ô kia lật đổ. Bọn chúng biết ta giữ bí mật đó, vẫn chưa thể uy hiếp vua thoái vị được.

-Cũng bởi bí mật đó, mà Trương lão gia và ta đã cùng nhau gồng mình bao năm che chắn, giờ có thể nói ra ít nhiều cũng sắp không trụ được nữa rồi.

-Ngô lão gia, xin ngài hãy tin tưởng ở con và Thế Huân. Cho dù mất cái mạng này, bọn con cũng xin bảo vệ bí mật đó đến cùng.


Trương lão gia và Ngô lão gia nhìn nhau, rồi cũng từ bỏ mà nói ra. Trương lão gia phân trần nhìn Trương Tiểu Bạch, ông nhìn thẳng vào mắt cậu rất lâu sau mới nói ra.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net