Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Bạch vội vã đặt Chung Nhân lên giường đã độn cây cỏ, tương đối mềm, rồi cởi hết trang phục trên người cậu ta ra, nhìn thấy những vết thương này Tiểu Bạch không khỏi hít một ngụm lạnh, thầm nhủ nếu như không phát hiện kịp thời thì Chung Nhân sẽ chết chắc.

Tiểu Bạch liền xé một đoạn áo khoác ra làm khăn mà lau chùi vết thương, chạy đi kiếm chút nước rồi cả thảo dược nhanh chóng quay lại cầm máu cho Chung Nhân.


-Hiện tại tôi không thể gọi bác sĩ Tây đến đây, cầu mong cậu chịu đựng được.


Tiểu Bạch vừa thấm vết thương vừa nói, đến đoạn đau, Chung Nhân hôn mê phản ứng nhăn mặt. Tiểu Bạch lau đến mạn sườn trái lập tức cứng đờ.


"Đây chẳng phải chữ mãnh đấy sao?"


Tiểu Bạch trầm lại đắn đo, nhìn Chung Nhân đang hôn mê không biết sống chết thế nào, nhưng mà vì chữ mãnh này mà cậu có thể biết thêm mấu chốt nguyên nhân. Tiểu Bạch vẫn tiếp tục cứu người. Trong đầu không ngừng suy nghĩ.


"Chung Nhân có chữ mãnh, mà theo sơ đồ thì tùy theo cấp bậc sẽ có xăm một hình khác nhau, chữ mãnh chẳng phải là cấp cao đó sao. Vậy Phác Xán Liệt cậu ta có tham gia trong đội này không? Phác Xán Liệt.."


Tiểu Bạch thật sự sợ cái suy đoán đó của mình, và cậu quyết định sẽ tự mình tìm hiểu về Phác gia, cậu sẽ bí mật tìm hiểu, nếu như Phác Xán Liệt có tham gia thì cậu thật sự sẽ một đao tự chính mình kết liễu đời hắn.

Nguyên cả chiều hôm đó, Tiểu Bạch luôn bên cạnh Chung Nhân để kiểm tra và theo dõi tình hình sức khỏe của cậu ta. Đến tối thì may mắn sức khỏe đã khá hơn, không còn sốt nữa coi như đã cứu sống cậu ta một mạng.

Ngồi bên cạnh, nhìn Chung Nhân hôn mê, Tiểu Bạch thật sự đã có lúc nghĩ có nên giam cậu ta lại rồi dùng bức hình mà hỏi cung, nhưng như thế không đạt kết quả mong muốn, nên nhổ cỏ thì nhổ tận gốc.

Tiểu Bạch nhìn chằm chằm vào Chung Nhân, bắt đầu hình thành kế hoạch.

.

.

.

Phác Xán Liệt đã ba ngày không thấy Chung Nhân, hỏi người làm thì biết rằng cậu ta nhận nhiệm vụ nên đã đi thực hiện từ trước. Phác Xán Liệt cũng chẳng để tâm, trong thời gian Chung Nhân vắng mặt, Phác Xán Liệt dường như chỉ trú tâm vào việc tìm hiểu về Trương gia.

Phác Xán Liệt truy tìm ra được Trương Tiểu Bạch tên thật chính là Biện Bạch Hiền, cha từng là trung úy trong trận đánh với Nhật mà hy sinh, còn mẹ thì chết trong lúc chạy loạn.

Phác Xán Liệt nhìn cái tên Biện Bạch Hiền được viết ngay ngắn trên tờ giấy báo cáo. Trong lòng nổi nên một nỗi chua xót, nghẹn ngào, lại càng thêm yêu Tiểu Bạch.


-Bạch Hiền, không ngờ em lại có quá khứ đau thương đến vậy. Tôi càng thêm khâm phục và yêu em.


Phác Xán Liệt lại trầm tư mà chua xót cho số phận Tiểu Bạch, còn chưa thể gần nhau thêm mà Tiểu Bạch đã rời cậu mà đi.


-Trên đó, cha mẹ của Trương Tiểu Bạch liệu hai người có thể phù hộ được cho em?

.

.

.

Hiện tại Tiểu Bạch đã thấy Chung Nhân khá hơn, nhưng vẫn không thể lộ diện để cậu ta nhận biết mình, Tiểu Bạch quyết định sẽ để lại Chung Nhân một mình ở đó, mình có thể an tâm mà tháo lui rồi, từ giờ chính thức bước vào quan sát.

Chung Nhân tỉnh lại chỉ biết rằng những vết thương đã được băng bó lại, cũng đã phần nào hồi phục rồi, có thể đi lại. Nhưng Chung Nhân không biết cô gái đó đã đi đâu, cậu muốn cảm ơn nhưng mà đợi ở đây thêm hai ngày mà vẫn không thấy ai nên Chung Nhân quyết định quay trở về, nếu có duyên nhất định sẽ cảm ơn cô gái ấy cứu mình một mạng.

.

.

.

Hôm nay Ngô Thế Huân nổi hứng muốn đi xuống phố dạo chơi , liền rủ Tiểu Bạch đi cùng. Tiểu Bạch cũng lâu không có ra ngoài dạo chơi liền đồng ý, nhưng hiện tại vẫn phải mặc trang phục nữ nhi.

Hai người bước đi cùng nhau, giống như là uyên ương vậy, nhìn rất hợp nhau. Cả hai đều tỏa ra khí chất, khiến hai đi qua cũng đều để ý tới hai người. Ngô Thế Huân nghe thấy mấy người khen họ đẹp đôi, trong lòng bỗng nhiên thấy rất vui, rất hãnh diện. Còn Tiểu Bạch thì không để tâm lắm, cậu vẫn mải mê ngắm vài món đồ.

Đi qua sập bán nữ trang, bà chủ rao hàng liền mời chào hai người.


- Ây nha~~ tiểu thư này thật sự rất đẹp, rất hợp với thiếu gia, thiếu gia cậu nên mua tặng cho tiểu thư này một cái kẹp tóc. Người xinh đẹp như này cũng nên có chút đồ trang điểm.

-Tôi...

-Vậy tôi chọn cái kẹp tóc này.


Tiểu Bạch còn muốn thanh minh thì Thế Huân đã nhanh tay mà chọn lấy một cái kẹp tóc hình cành liễu.Nhìn Thế Huân có vẻ rất hứng khởi, còn định chọn thêm vài món nhưng Tiểu Bạch đứng bên khẽ kéo ống tay áo Thế Huân.

Bộ dạng thật sự đáng yêu, Tiểu Bạch hai má ửng hồng, trưng ra bộ dạng không muốn mua thêm.

Đã vậy bà chủ quán lại còn nói thêm vào.


-Ây nha~ vị tiểu thư này thật sự rất biết cách làm nũng nha, thiếu gia cậu thật may mắn. Tôi chúc hai người mãi bên nhau.


Cả Ngô Thế Huân và Trương Tiểu Bạch nghe xong đều câm nín mà cúi xuống, hai người chẳng nói gì liền chào bà chủ mà đi ngay.


-Xin lỗi cậu... tại tôi cao hứng quá...

-Không sao, không sao...


Cả hai bỗng nhiên ngượng ngùng. Rồi lại đi tiếp thêm vài sập Tiểu Bạch dừng lại tại sập trang sức.


-Cậu muốn mua dây chuyền hay khuyên tai?

-Không, tôi thấy đôi nhẫn này rất dẹp.

-Muốn mua cả đôi sao?

-Ừ, nghe nói người phương Tây cũng sẽ mua nhẫn tặng bạn thân của mình, tôi muốn mua tặng cậu và tôi.


Ngô Thế Huân vô cùng xúc động. Tiểu Bạch đang định cầm đôi nhẫn nên thì có người khác đúng lúc đấy lại nhanh tay cầm lên một chiếc.

Tiểu Bạch theo cử động cánh tay người kia mà dõi mắt theo, chấn động lan tỏa cả người cậu, người kia chính là Phác Xán Liệt.

Tiểu Bạch lập tức bám vào cánh tay Ngô Thế Huân mà dựa vào. Ngô Thế Huân không biết chuyện gì nhưng thấy Trương Tiểu Bạch như vậy liền nắm lấy bàn tay đang bám vào tay mình.


-Thật tình cờ, Phác Xán Liệt cậu cũng đi dạo thế này sao?

-Ngô Thế Huân, đã lâu không gặp bạn tốt.


Hai người chào hỏi nhau, ánh mắt Phác Xán Liệt lướt sang cạnh nhìn vào Tiểu Bạch, cậu ta nhìn cậu một lúc rồi tiếp tục nói chuyện với Thế Huân.


-Ai đây? cậu đã kiếm được bạn gái rồi sao?


Trương Tiểu Bạch càng ra sức cúi mặt, không nhìn cũng biết bây giờ cậu vô cùng lo lắng, hoảng hốt tim đập vô cùng nhanh.


- Bạn tôi đấy. Mà cậu đi mình thôi sao?

-Đâu có, tôi đi cùng ....

-Phác Xán Liệt em kiếm ca nãy giờ.


Tiếng nói thiếu nữ xa lạ này khiến Trương Tiểu Bạch đứng tim một nhịp, ngước mặt lên nhìn, thấy nha đầu kia chạy tới khoác tay Phác Xán Liệt vô cùng thân thiết. Nhìn Phác Xán Liệt không có chút phản ứng từ chối, vẫn mỉm cười nhìn cô bé kia.

Trương Tiểu Bạch chính thức thấy trong lòng khó chịu vô cùng, tức giận nghẹn lên cổ.


-Nha đầu, em mải chơi quá, mau về nhà thôi.


Nhìn Phác Xán Liệt tiêu soái ân cần với nha đầu kia, Trương Tiểu Bạch không muốn, không muốn nghe cũng không muốn nhìn, chút nữa là khóc rồi.

Phác Xán Liệt quay lại nhìn Trương Tiểu Bạch, lập tức cậu cúi đầu dựa vào ngực Ngô Thế Huân.

Phác Xán Liệt cảm thấy người này vô cùng quen thuộc, nét trên khuôn mặt nữ nhân này vô cùng quen thuộc.


-Cô ấy bị sao vậy?

-Chắc do sức khỏe không tốt. Vậy còn chiếc nhẫn.

-Thế Huân, tôi không cần mua nữa đâu.


Trương Tiểu Bạch vội nói, giọng nói tuy cố gắng đè nén xuống nhưng Phác Xán Liệt lại nhận ra.


" Giọng nói này chẳng phải của Trương Tiểu Bạch hay sao? Là em sao?"


Phác Xán Liệt chết lặng vài giây, nhìn thẳng vào người kia.

."Đúng là em rồi, là em nên mới không thể nhìn mặt tôi, tôi cần xác thực chuẩn hơn chút."


-Vậy tôi có thể lấy chiếc còn lại của tiểu thư được không. Tôi muốn mua cặp nhẫn này.

-Được... được..


Phác Xán Liệt xòe tay ra, Trương Tiểu Bạch tay run trả lại chiếc nhẫn, do run quá mà Trương Tiểu Bạch đánh rơi chiếc nhẫn xuống đất. Phác Xán Liệt giả bộ bất ngờ.


-Nhẫn rơi mất rồi, để tôi nhặt lên.


Phác Xán Liệt ngồi xuống nhặt nhẫn, lợi dụng thời cơ mà ngước lên nhìn khuôn mặt Trương Tiểu Bạch đang cúi gằm kia.


"Chính là em, tôi quả thật đoán trúng mà. Để xem hôm nay tôi có trừng trị được em hay không?"


Trong giây phút đấy Phác Xán Liệt cảm thấy vừa tìm lại được thế giới. Cậu đứng lên, gương mặt mang chút tươi cười cầm đôi nhẫn rồi chào tạm biệt Ngô Thế Huân.

Trương Tiểu Bạch cảm thấy vừa trút được một gánh nặng. Cậu bủn rủn, Ngô Thế Huân thấy vậy liền dìu cậu vào quán trà gần đó, đợi cậu định thần lại rồi hai người trở về nhà.

Trương Tiểu Bạch hôm nay ở lại Ngô gia để bàn tiếp việc quan trọng kia, nhưng với tâm trạng như này thì cậu không thể chú tâm vào việc gì nữa cả.

Trương Tiểu Bạch cần đến một nơi riêng tư mà không ai biết để cậu có thể tha hồ uống rượu uống cho quên ngày hôm nay đi.


-Ngô Thế Huân, tôi cảm thấy mình còn chút việc riêng cần giải quyết, ban nãy có thuộc hạ đưa tin tôi cần giải quyết nhanh.

-Vậy khi nào cậu giải quyết xong.

- Tôi cũng không rõ nữa, khi nào xong lập tức sẽ quay trở lại.

-Cha cậu, ..

-Ông ấy không biết, là chút chuyện riêng của tôi.

-Vậy thì cứ yên tâm giải quyết đi.

-Cảm ơn cậu.


Trương Tiểu Bạch tạm biệt Ngô Thế Huân rồi lập tức đi ra khỏi phủ Ngô gia. Ngô Thế Huân vẫn không để ý nhiều sắc mặt Trương Tiểu Bạch bởi ngày hôm nay với cậu thật sự rất vui.

Trương Tiểu Bạch rời khỏi Ngô gia, trong lòng vẫn khó chịu chuyện hồi sáng. Trương Tiểu Bạch cảm giác mình bị phản bội.


-Phác Xán Liệt, rốt cục thì chỉ có tôi ngộ nhận mà thôi.


Tiểu Bạch hậm hực, chưa bao giờ cậu lại thấy khó chịu, bực mình, ghét bỏ người khác như bây giờ.

Tay nắm chặt thành quyền, ánh mắt khác hẳn ngày thường, khuôn mặt khó coi đi ra đường khiến ai nhìn vào cũng phải nghĩ rằng người này tính khí nóng nảy tránh động vào.

Trương Tiểu Bạch quên mất cách hành xử mọi khi của mình, cậu quên rằng chính mình là một đấng nam nhân của sự thuần khiết, băng lãnh, khôn khéo, từ tốn, thanh tao.

Vậy mà bây giờ, trong quán rượu cậu đã uống biết bao vò rượu, nằm ngổn ngang trên bàn. Cậu còn thậm chí quên mình đang trong trang phục giả nữ nhân, cứ thế ngồi quần áo xộc xệch, uống đến dạng nhìn không ra.


-Tên xấu xa... tôi hận... cậu... hức hức.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net