Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Tiểu Bạch gần như mất tỉnh táo, gắng gượng cuối cùng chính là giao thằng nhóc kia cho Thế Huân rồi ngất lịm đi.Ngô Thế Huân lập tức thu xếp mọi việc, đưa Tiểu Bạch quay trở về nhà, còn nhóc con thì đã gửi gắm đến một nơi an toàn.Lần này ra trận, kế hoạch đáng tiếc đã thất bại.

.

.

Trương Tiểu Bạch cả người đẫm máu, chân bị thương, cái vải cuốn quanh cũng nhuốm đỏ không còn nhận ra màu trắng ban đầu. Mắt hoa lên, trời đất quay cuồng, tay vẫn ôm chặt đứa bé chạy tới mép tàu, đường cùng rồi. Người phía sau vẫn đang nỗ lực đuổi tới, Tiểu Bạch hết cách rồi, không thể nhảy xuống biển.

Người kia đã tới ngay sau lưng cậu, chĩa thẳng nòng súng vào gáy cậu, một trận rùng mình chạy thẳng dọc sống lưng Tiểu Bạch. Mồ hôi lấm tấm trên gương mặt đang căng thẳng tột độ.

-Ngươi đã hết đường thoát rồi, mau quay đầu lại đây cho ta.

Giọng nói khàn khàn đi vì chạy dốc, nhưng chất đanh thép, cương nghị vẫn rất khiến người khác phải run rẩy.

-Ta đếm đến ba, ngươi không quay lại đừng trách ...

Tiểu Bạch cắn chặt môi, quay người lại đối diện với người kia. Cậu chỉ thật sự run sợ, yếu đuối trước mặt người đó. Nhìn vào ánh mắt của người đó, Tiểu Bạch càng giống con thú nhỏ bị sập bẫy, luẩn quẩn tìm cách trốn thoát, lo lắng sợ hãi.

-Xán Liệt nghe em....

-Câm mồm. Tên ta đâu phải tên tầm thường nào cũng có thể nói ra như vậy. Huống hồ còn là một kẻ sát nhân tay nhuốm đầy tội ác.

-Không phải... hiểu nhầm rồi....

-Hiểu nhầm ư! ta đã biết cả rồi, ngươi chính là kẻ sát nhân trước giờ ta vẫn luôn truy bắt. Uổng công ta yêu ngươi, xem ra ngươi là đang lợi dụng ta.

-Không phải. Áhh.

Trương Tiểu Bạch cuống cuồng, đặt vội đứa bé xuống để giải thích cho Phác Xán Liệt nghe, nhưng lời còn chưa nói hết, đã bị tên Phác kia cho ăn bạt tai, khiến cậu ngã xuống, mặt mày xa xẩm, đầu cậu như vỡ toang không thể nghĩ ra được cái gì nữa.

Phác Xán Liệt lên đạn, chĩa thẳng súng vào đầu Tiểu Bạch.

-Coi như hôm nay, chúng ta ân đoạt nghĩa tuyệt. Ta thay trời hành đạo, tiễn ngươi về âm tào địa phủ để chịu hình phạt thích đáng cho những gì ngươi gây ra.

-KHÔNGGGGGG

Đoàng.

Tiếng súng vang lên khiến không gian trở nên đáng sợ lạ thường, dường như mọi thứ trở nên ngưng đọng, tiếng vỏ đạn rơi chạm đất, nghe đến gợn lòng người. Trương Tiểu Bạch trong những phút giây cuối cùng của cuộc đời, cậu ngã xuống, máu trào ra từ chính giữa trán. Nước mắt tự động rơi, miệng ngáp lớn mấy lần như muốn nói gì nhưng cậu nào đủ sức nữa. Mắt nặng trĩu, cố gắng nhìn Phác Xán Liệt lần cuối, nhưng lần cuối này cậu chỉ còn nhìn thấy bóng lưng kia, vô cùng dửng dưng, lạnh lùng, thờ ơ với cậu.

.

.

-Tiểu Bạch, Tiểu Bạch tỉnh lại, tỉnh lại rồi. Tạ ơn trời phật...

Tiếng Trương Nghệ Hưng- cha cậu đã kéo Tiểu Bạch về thực tại. Hóa ra chỉ là mơ thôi, Tiểu Bạch thực sự rất sợ những giấc mơ như vậy, bởi chúng đều có mặt Phác Xán Liệt.Tiểu Bạch nhận ra mình vừa rồi khóc, nước mắt chảy dài hai bên gò má.

Cậu bắt đầu cảm nhận được cơn đau từ sau gáy và dưới chân truyền lên, mới chỉ hơi nhúc nhích người mà đã đau như vậy. Trương Nghệ Hưng thấy cậu chảy nước mắt, liền biết cậu đã có nhận thức, cứ gọi tên cậu cho đến khi thấy cậu mở mắt. Trương lão gia vui mừng, liền truyền quản gia đi mời bác sĩ người Tây đến khám.

-Cha!!!! khụ khụ...

Tiểu Bạch gắng gượng gọi cha, do mất máu quá nhiều dẫn đến suy nhược trầm trọng, Tiểu Bạch cảm thấy gọi một tiếng cha thôi cũng đủ hao tốn bao nhiêu nội lực trong người cậu, cảm thấy miệng đắng vô cùng.

-Con trai, con mới tỉnh dậy, không được , không được, đừng động. Nằm im đó.

-Cha... con đã hôn mê bao lâu rồi khụ khụ...

-Con đã hôn mê ba ngày rồi, cũng may phúc ta chưa tận nên phật tổ mới niệm tình trả con về bên ta.Lúc con ngất đi, Thế Huân đã đưa con tới bệnh viện người Tây, bọn họ hao tổn sức lực cứu chữa cho con mất hơn 5 canh giờ mới báo một tin thành công khiến ta vui mừng đến rơi nước mắt.

Trương Tiểu Bạch muốn ngồi dậy, liền nhờ cha dìu tựa lưng, thở dốc một hồi, xem ra cái mạng này vẫn còn lớn nên chưa thể đi về trầu ông bà được.

Trương Tiểu Bạch chạm vào sau gáy, thấy có vài vết lồi lên, thịt cậu cùng chút chỉ.Cảm giác như sờ vào mớ thịt ngoài chợ, Tiểu Bạch có chút hơi ghê tay.

-Đừng động vào, bác sĩ người Tây bọn họ đã khâu cho con vết thương lại đó, dặn ra không được chặm vào nếu không sẽ bị nhiễm trùng. Thế nào, còn đau không.

Trương Tiểu Bạch mím môi, lắc đầu. Cậu lại nhìn xuống cái chân thương, cố gắng cử động, cũng may là viên đạn bắn vào bắp chân, nhiều mỡ, nếu mà vào phần cơ, hay là đi chệch lên trên một chút khéo khi sau này cậu lại trở thành phế nhân.

Vết thương ở chân có đau nhưng Tiểu Bạch vẫn có thể nhấc chân được, đi lại hiện tại chưa được, nhưng hai vết thương này, chưa khiến Tiểu Bạch trở thành phế nhân được.

-Cha. Lần này đều tại con mà thất bại.

-Không sao, không sao, chúng ta còn nhiều kế sách khác, cho dù hắn có thành công mang về nhưng chưa chắc đã giữ được lâu. Ta chỉ cần con trai ta bảo toàn tính mạng trở về là được.Mà cũng tại ta khiến con lần này bị thương nặng như vậy.

-Không, không phải tại cha đâu, là do con bất cẩn thôi.

-Thôi, nằm xuống đi, nghỉ ngơi cho cha. Để cha gọi người mang đồ lên cho con ăn.

-Vậy... Thế Huân đâu cha, con muốn gặp cậu ta.

Trương lão gia vừa để Tiểu Bạch nằm xuống, vừa nói chuyện, giọng vô cùng ấm áp.

-Thế Huân, nó đã thu xếp mọi chuyện ổn thỏa rồi, nhóc con kia đã được đưa đến nơi an toàn, con không cần lo lắng nữa.Vì trông con suốt ba ngày qua mà nó vừa mới chợp mắt ban nãy, để nó nghỉ ngơi đi.

Trương Tiểu Bạch vô cùng cảm kích và biết ơn Thế Huân, phải làm sao đây vừa giận vừa biết ơn cậu ta. Tiểu Bạch nằm im để cha đắp chăn, trong đầu suy nghĩ đến cảnh Thế Huân vất vả chăm sóc cho mình, Tiểu Bạch thấy xúc động vô cùng.

Cậu nằm ngay ngắn, tay đan vào nhau, nhớ lại cái ngày khủng khiếp ấy cùng giấc mơ vừa rồi. Trương Tiểu Bạch lo lắng không biết Phác Xán Liệt có nhận ra mình không, cậu sợ rằng có một ngày Phác Xán Liệt vì biết bí mật cậu cố gắng che giấu mà bỏ cậu ra đi.

Phác Xán Liệt hôm đấy cũng thất bại phá hoại việc của cha, cậu không biết số hàng đó cha mang đi đâu.

Phác Xán Liệt ngồi trong phòng riêng suy ngẫm, muốn uống chút rượu.Rượu khiến con người ta trở nên sảng khoái hơn, Phác Xán Liệt uống rượu vào, lại nhớ đến cái hôm đó đuổi bắt tên bịt mặt kia.Cậu nhớ như in cái dáng chạy tập tễnh đó, máu toàn thân,sau gáy, và cái chân đau.

-Nhìn hắn ... thật sự rất giống em... chẳng phải là em sao...

Uống thêm vài chén, Phác Xán Liệt im lặng một hồi lâu, bỗng cậu dừng lại, ánh mắt có chút giật mình, dường như cậu vừa nghĩ ra gì đó.

-Chắc chắn người đó là em rồi, Trương Tiểu Bạch, rốt cuộc em đến đó làm gì, chẳng nhẽ cũng vì lô hàng đó sao. Rốt cục, mọi người đang giấu tôi chuyện gì.

Phác Xán Liệt uống hết một vò rượu, rồi cho gọi một tên hầu thân cận, dặn dò vài điều rồi lại ngồi tựa thềm cửa sổ uống tiếp.

-Trương Tiểu Bạch, em sao rồi, anh nhớ em lắm.

.

.

.

Trong gian phòng sách tại căn nhà trong rừng trúc.Vì Trương Tiểu Bạch đang bị thương nên ba người còn lại đã cùng nhau âm thầm tiếp tục lên kế hoạch.Vì lần này, được xem là kế hoạch nguy hiểm, e rằng không thể bảo toàn lực lượng trở về.

Trương lão gia, Ngô lão gia và cả Thế Huân, bọn họ ngồi im lặng, xung quanh bàn gỗ tròn, giữa căn phòng, đèn, nến sáng tỏa rực mùi sáp hương nồng tỏa.

Trương lão gia giọng khàn khàn, cảm giác như mấy ngày qua đã cố gắng dấu kĩ không cho Tiểu Bạch biết chuyện, suy nghĩ kế sách hay khiến hao tổn thể lực.

-Ngô lão gia à, lần này chắc phải đích thân ra tay rồi.

Trương lão gia để giữ giọng mình bớt đục khàn, ho khan vài tiếng rồi uống ngụm trà. Nét mặt Ngô lão gia không quá căng thẳng, ông nhíu mày gật đầu. Còn Thế Huân trong lòng vẫn canh cánh về việc giấu Tiểu Bạch.

-Liệu... lần này chúng ta thực hiện kế hoạch, Trương Tiểu Bạch có phát hiện không?Cậu ta mà biết thì liệu có chịu ngoan ngoãn ở nhà không?

Trương Nghệ Hưng nghe vậy thở dài một tiếng, trong lòng ông tất nhiên hiểu rõ con trai mình như nào rồi. Ông cũng lo rằng liệu có thể giúp Tiểu Bạch đi con đường khác không, bởi vì con đường này, rốt cục sẽ không được sống yên ổn.Ông cũng thấy có lỗi với cha mẹ của Tiểu Bạch trên trời, vì đã dắt cậu vào cái con đường chết chóc này. Ông thương Tiểu Bạch như con ruột mình, ông chỉ mong sau này Tiểu Bạch sẽ hiểu cho ông.

-Bởi vì biết tính cách của nó như vậy, nên lần này... Thế Huân- con tuyệt đối không thể để nó biết.Khoảng 2 canh giờ, trước khi chúng ta có mặt ở đây, ta đã dặn nó ra chợ để mua vài thứ về.Chỉ cần nó đi càng lâu càng tốt.

Sau đó, Thế Huân gật đầu, Trương lão gia lại quay sang với Ngô lão gia, giọng nói đầy sự quyết tâm, chắc chắc.

-Trương lão ta và Ngô gia ông lần này hai ông già này nhất định phải mang được hàng về.

-Đúng, lão Phác rác rưởi kia, tôi từ lâu đã muốn ném hắn vào nhà ngục rồi, lần này tôi quyết khiến hắn phải quỳ gối trước toàn thể bàn dân thiên hạ.

Ngô Thế Huân im lặng, uống trà quan sát hai người. Trong lòng cậu bỗng nổi lên một dự cảm chẳng lành, muốn nói cho bọn họ nghe nhưng với khí thế như này thì liệu có chịu nghe cậu không.Thế Huân cảm giác như chuyện này sắp kết thúc.

Trương lão gia vẫn luôn là người bắt đầu kế hoạch.

-Theo như nguồn tin mật, thì lão ta đã mang số hàng đó về và để trong hầm nhà hắn.

Ngô Thế Huân men theo ý của Trương lão gia.

-Vậy có nghĩa là chúng ta phải đột nhập vào nhà lão, làm sao có thể vận chuyển số lượng hàng lớn và cồng kềnh như thế, nếu như trong một đêm... e rằng không thể.

Trương lão gia cười lớn, khiến Ngô Thế Huân cảm thấy bản thân đã trở thành thằng ngốc, bất giác hai má ửng đỏ.

-Ai bảo là chúng ta cướp lại.

Ngô Thế Huân bị dồn vào thế cuống, càng không hiểu, có chút lúng túng.

-Vậy... chúng ta làm bằng cách nào chứ?

Ngô lão gia nhìn con trai mình vẫn chưa thông suốt ý của Trương lão gia, quay sang vỗ vai mà cười.

-Chúng ta phải để hắn tự mang số hàng đó ra ngoài.

Ngô Thế Huân được khai thông, liền sáng lạng trở lại, tay phải thành quyền đấm vào tay trái.

-Trời ơi! tại sao con lại không thể tinh ý như thế chứ.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net