Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Tiểu Bạch chống nạng gỗ, đi cùng nha đầu ra chợ mua đồ. Vết thương ở chân giờ cũng đã đỡ hơn trước, có thể đi lại được nhưng vẫn phải chú ý, vết thương sau gáy thì nhanh lành hơn chút. Cơ thể người luyện võ bình thường cũng đã chịu nhiều vết thương khi luyện tập, da thịt cũng trở nên khỏe hơn mà có thể tự lành lại rất sớm. Nên mấy vết thương lần này với Tiểu Bạch mà nói, như vậy cũng quá là nhanh liền.

Hai người, cũng đã mua được vài món. Thấy cậu chủ vất vả như vậy, nha đầu kia có chút không can tâm.

-Thiếu gia! tôi thật sự không hiểu nổi lão gia nữa rồi.

Tiểu Bạch đang chống nạng đi đằng trước, tay dùng nạng, tay thì xách chút đồ. Quay lại nhìn nha đầu, tuy là vết thương đã lành tám, chín phần nhưng đi lại với cái nạng này vẫn khiến cậu tốn nhiều sức trên trán mồ hôi lấm tấm.

-Nhìn thiếu gia mà xem,vết thương mới lành miệng mà đã bắt cậu đi lại rồi, lại còn bắt cậu chủ luyện võ sớm. Như vậy có phải lão gia đã bị bệnh sao.

Trương Tiểu Bạch không nhịn được mà cốc nhẹ vào đầu nha đầu.

-Tiểu nha đầu ngốc, ta không sao. Với người luyện võ như ta, bao năm sương gió, vết thương nào chả từng trải qua. Người ta rất biết cách chữa lành vết thương cấp tốc đấy.

Tiểu Bạch xách lai nạng gỗ, rồi nhìn lên trời. Sáng nay nắng hơi gắt, khiến cậu có chút nóng nực.

-Cũng là đã lâu không có ra ngoài, hoạt động chút. Ta sắp ngứa tay chân đến chết rồi đây.

Nha đầu kia, thôi không có cố khuyên Tiểu Bạch nữa, đến dìu cậu đi. Tiểu Bạch vui vẻ còn định nói câu gì đó thì đã bị một giọng nữa chen ngang.

-Ô! đây có phải là người yêu... à không phải, cho tôi xin lỗi, xin lỗi....

Trương Tiểu Bạch đang cười, nhìn thấy người kia lập tức thay đổi sắc mặt. Không còn cười nữa, tuy vậy cũng không có cau có, khó chịu. Bởi người kia lại chẳng ai khác chính là A Thương- người quen của Phác Xán Liệt. Nhìn thấy cô gái này, Trương Tiểu Bạch đã chẳng thể nào giữ được bình tĩnh, cái ngày hôm đó vẫn như in trong đầu cậu, hiện tại nghĩ lại vừa thấy sợ lại vừa thấy khó chịu.

Sợ vì nghĩ cô ta có nhớ ra cậu từng đóng giả làm nữ nhân không. Ghét là vì cô ta và Xán Liệt từng có những cử chỉ thân mật ,khiến lửa trong lòng cậu bùng lên.Trương Tiểu Bạch đứng trân ra suy nghĩ mất năm giây, sau đó lập tức né tránh.

-Cô nhận nhầm người rồi, tôi không có quen cô.

Tiểu Bạch lấy tay áo lên che mặt, cũng không có nhìn thẳng A Thương.

-Xin lỗi huynh đài, tại tôi nhìn huynh rất giống một người quen của tôi, thậm chí là một cô gái...

A Thương, tay xách túi đồ lớn, cười ngượng giải thích. Tiểu Bạch mỉm cười khách sáo, cậu thật sự không nhịn được nữa rồi, không muốn đối diện với người này nữa.Tiểu Bạch không nói gì, cúi người lịch sự ra phép muốn rời đi, vội vã đến luống cuống đánh rơi một bên nạng gỗ, kết quả là ngã bổ nhào về trước, A Thương theo phản xạ, đỡ lấy cậu nhưng lực không tới liền trượt tay thuận đà mà ngã theo luôn.

Tiểu nha đầu đi cùng thấy Tiểu Bạch ngã, lập tức bỏ đồ xuống đến dìu dậy.

-Ôi! thiếu gia cậu có sao không.

Thấy tiểu nha đầu kia chạy đến kéo thiếu gia này lên, A Thương cũng vươn tay nắm lấy một bên tay của cậu, nhưng lại bị Tiểu Bạch rút tay lại từ chối. Hành động đó có vẻ gây chút hiểu nhầm, thấy cô gái kia có chút bối rối, Tiểu Bạch liền giải thích.

-Tôi không sao đâu... là.. là... do tôi bất cẩn...

-Ah.... vậy cứ để tôi giúp anh.

A Thương vẫn nhất quyết nắm lấy cánh tay Tiểu Bạch mà đỡ dậy. Trong lòng Trương Tiểu Bạch gào thét như sóng vỗ biển, tại sao một nam tử hán như cậu, bao nhiêu lần đoạt mạng kẻ khác, làm chuyện gì cũng đều không sợ hãi, run sợ đến mức chỉ đối diện với cô gái này.Vì ghen tuông, hay vì ngay từ đầu đã không thể ưa cô gái này, vì tình yêu sao, vậy thì Tiểu Bạch cảm thấy bản thân đã quá mù quáng rồi.

Tiểu Bạch cúi đầu cảm ơn rồi nhanh chóng kêu tiểu nha đầu dìu mình đi. A Thương vẫn đứng đó, ngẩn ngơ nhìn theo dáng hai người trước mặt cho đến khi biến mất trên con phố.Lần đầu tiên trong đời, A Thương thấy tim mình đập nhanh đến khác lạ như vậy, thổn thức.

-Thiếu gia kia thật sự.... thanh tú quá...

Hai từ thanh tú này, A Thương nói vô cùng nhỏ, trái tim thiếu nữ ngưỡng mộ vẻ đẹp kia mà đạp loạn liên hồi, hai má thì đỏ ửng lên.

Cả ngày hôm đó, A Thương như người mất hồn, làm gì cũng không tập trung.Thật tình cờ, ngày hôm đó Phác Xán Liệt cùng Kim Chung Nhân rủ nhau tới nhà thăm cô.Từ lúc tới đã thấy A Thương khác lạ, hỏi gì cũng trả lời cho qua rồi lại ngồi thơ thẩn cười một mình.Chung Nhân thấy vậy sinh nghi, liền nói vài câu nửa bông đùa nửa dò xét.

-Mọi khi cục cằn hay cáu gắt lắm mà.Sao nay trông tiểu nha đầu nhà ta lại thỏ thẻ, nhỏ nhẹ như vậy chứ.Chẳng nhẽ... khi nãy ra ngoài đường đã đụng trúng tiếng sét ái tình.

A Thương thế nào lại đánh vỡ cái bát, vỡ tan cái bát khi mà nghe Chung Nhân nói vậy. Chung Nhân thấy điệu bộ này, lại càng thêm khẳng định.

-Đúng thật rồi này, gặp thật sao hả cô nương.

Xán Liệt đang đứng dọn dẹp bát đũa gần đó, thấy A Thương làm rơi cái bát cũng lẳng lặng đi tới dọn dẹp. Chung Nhân càng thêm hào hứng, vội chạy tới kéo A Thương ngồi xuống ghế.

-Mau kể ta nghe.

A Thương cố gắng thể hiện mình tỉnh bơ không biết gì.

-Kể gì?

Chung Nhân chẹp miệng thúc giục.

-Ây nha chứ còn chuyện gì vào đây nữa. Mau mau kể lại đi, nha đầu nay ra ngoài đường gặp ai mà lại cứ thơ thẩn như vậy.

A Thương xấu hổ, miệng hơi cười, mặt cúi thấp xuống, điệu bộ vô cùng đáng yêu. Xán Liệt vẫn dọn dẹp đống mảnh vỡ, dường như không có vẻ quan tâm chuyện này.

A Thương thấy Chung Nhân ép mình như vậy, cũng không nghĩ rằng cần giữ bí mật nên kể lại.

-Hôm nay, khi mà em đang đi chợ mua đồ thì có va phải một công tử. Mới đầu là vì nhận nhầm là người quen, nhưng sau đó thì không phải. Thiếu gia đó ngã xuống kéo theo cả em xuống...

-Rồi thế nào nữa, mau mau kể nốt phần sau.

Chung Nhân hào hứng đập tay xuống bàn, thúc giục khiến A Thương giật mình, ngại ngùng kể tiếp.

-Lúc mà ngã xuống, cùng thiếu gia ấy rất gần,nhận ra rằng anh ấy... thật sự rất đẹp trai, phong thái vô cùng thư sinh, điềm đạm, thanh thoát.

-Vậy là nha đầu, em thích vị thiếu gia kia!

A Thương gật đầu, tay nghịch vạt áo.

-Nhưng vị thiếu gia kia vì sao mà ngã.

-Là bởi thiếu gia đó đang bị thương ở chân, phải chống nạng gỗ, đi cùng còn có một nha đầu.

Xán Liệt tuy không hứng thú câu chuyện nhưng mọi lời nói nãy giờ của A Thương lại đều lọt vào tai.

"Dạo này lắm người bị thương ở chân vậy!"

Xán Liệt dọn dẹp xong phủi tay đứng dậy, đi vào trong phòng cắt ngang câu chuyện giữa hai người họ.

-A Thương! giờ em cũng lớn rồi, cũng đến lúc cần tìm cho mình một chàng trai đủ tốt để yêu thương em. Nếu như có duyên, át sẽ còn gặp lại nhau.

A Thương nghe vậy trong lòng vui lắm, lại mong chờ nhớ nhung, nhưng hình như vừa nhớ ra gì đó, cô bé mắt sáng trưng khoe với Xán Liệt

-Em cũng mong như vậy. À! để ý chút lại thấy nhớ ra,quên không kể. Xán Liệt ca, huynh còn nhớ cô gái đi cùng Ngô thiếu gia lần trước không?

Phác Xán Liệt nghe thấy thế, lập tức nhớ ngay tới cảnh hôm đó, Tiểu Bạch đi cùng Thế Huân, có chút lo lắng, im lặng nhất thời.

" Tại sao lại nhắc đến em ấy, không lẽ nào..."

A Thương đập tay xuống bàn, giọng đầy háo hức tự hào.

-Đấy, chính là cô nương xinh đẹp, tuy hôm đó em không thấy rõ nét mặt nhưng dáng người tuyệt đối vẫn nhớ rõ. Bởi vì nhìn nhầm vị công tử kia là cô gái đó, nên em mới có thể nhìn thấy vẻ đẹp của thiếu gia đó.Nhưng thật sự vị thiếu gia đó có đường nét vô cùng nữ tính, mềm mại.

Phác Xán Liệt trong đầu đang nhớ lại hôm trận chiến ở bến cảng, Tiểu Bạch của cậu bị thương rất nặng, dáng vẻ đau đớn đó, làm sao cậu quên được, nó ám ảnh cậu hàng đêm, đến giờ cậu vẫn chưa được gặp mặt Tiểu Bạch, nhưng khi nghe A Thương kể lại cũng có chút an tâm phần nào.

" Cũng may là em không bị sao nữa, tạ ơn trời phật."

Chung Nhân vẫn không biết chuyện gì, vui vẻ chọc lại cô bé.

-Con nhóc này, mắt mũi sao lại không phân biệt được đâu là nam đâu là nữ hả.

Xán Liệt nhìn A Thương bị Chung Nhân chọc đến đỏ mặt, trong lòng cậu lại như sóng cuộn, vô vàn thứ trong đầu rối tung lên.

"Trương Tiểu Bạch- mọi thứ, mọi người xung quanh tôi đều liên quan đến em, em đi đâu cũng khiến người khác chú ý đến vậy sao.A Thương ngốc à, tôi biết phải làm sao với em đây, người yêu của tôi là Trương Tiểu Bạch."

Phác Xán Liệt không còn tâm trạng nữa, liền lấy cớ về sớm. Chung Nhân cũng về theo, trên đường về, cảm thấy cậu chủ như người mất hồn.Xán Liệt tay tựa cửa xe, mắt hướng ra ngoài, trong lòng thì bồn chồn.

" Mình cần gặp Tiểu Bạch, kể cho em nghe chuyện này, đã lâu không gặp rồi. Thật sự rất nhớ em. Còn muốn thăm em, vết thương của em lúc đó chảy rất nhiều máu."

-Cậu chủ! cậu thấy không khỏe ở đâu sao?

Phác Xán Liệt bị Chung Nhân hỏi bất ngờ, quay sang giả bộ mệt mỏi, hai tay day day thái dương.

-Ừ, có hơi đau đầu. Dạo này nhiều việc quá, nghĩ đến nhà nha đầu chơi sẽ tốt hơn nhưng ai ngờ đâu vẫn vậy.

-Vậy tôi đưa cậu chủ về nhà, sau đó gọi bác sĩ tây về khám cho cậu.

-Không cần đâu, về đến nhà. Chỉ cần bảo người làm sắc cho ta vài thang thuốc.Ta vẫn thích dùng thuốc đông y hơn.

-Vâng, cậu chủ nghỉ ngơi đi, khi nào đến nơi tôi sẽ gọi cậu dậy.

Xán Liệt gật đầu rồi chỉnh lại tư thế cho thỏa mái, nhắm mắt lại.Cậu thật sự rất muốn đi gặp Tiểu Bạch, nhớ đến phát điên rồi.

Trương Tiểu Bạch mua xong đồ, về đến nhà cũng là tầm xế chiều.Tiểu Bạch chẳng thể ngờ chỉ trong khoảng thời gian cậu đi ra ngoài, ở nhà cả ba người họ đã chuẩn bị sẵn một kế hoạch nguy hiểm.Nhân lực cùng trang bị đã được chuẩn bị sẵn sàng, tất cả đã đợi sẵn ở trong rừng trúc, đằng sau con suối xa.

Lúc Trương Tiểu Bạch bước chân tới thì cả ba đều đang ngồi hàm huyên.

-Cha! con về rồi.

Cậu cười tươi, chống nạng đi tới.Thế Huân liền tới đỡ cậu, ôm eo dìu đến bên ghế.

-Mua nhiều đồ vậy, còn rất nặng.Nha đầu gọi mấy người nữa tới mang xuống bếp cất đi.Nhưng sao Tiểu Bạch, y phục của cậu sao có đoạn rách thế này.

-Bất cẩn chút ngã.

-Này cái này không phải bất cẩn chút gì đâu, chân có bị ảnh hưởng gì không?

Thấy Thế Huân lo lắng như vậy, Tiểu Bạch cười lớn vỗ vai Thế Huân.

-Nam tử hán như tôi mà cậu còn lo lắng cái gì.Vết thương sắp lành đến nơi, sắp vứt cái nạng này đi rồi.Ngồi đây, hôm nay Trương Tiểu Bạch này sẽ đích thân xuống bếp nấu đồ cho mọi người.

Nghe con trai nói vậy, Trương lão gia cười lớn quay sang với Ngô lão gia.

-Thằng bé này, nhìn trông vậy chứ tài nấu nướng của nó cũng giỏi như đánh võ vậy.

Ngô lão gia cũng rất biết tung hứng.

-Trương lão gia, ông có phúc quá.Được người con tài ba giỏi giang như Tiểu Bạch thì sau này có thành thân thì con dâu cũng đỡ đần phần nào.Hahahahaha...

Trương Tiểu Bạch cùng Ngô Thế Huân đều nghe thấy, câu nói cuối của Ngô lão gia khiến Tiểu Bạch trong lòng vài phần tủi hổ với cha mình,cậu chẳng dám ngửng mặt lên.Người lớn thì tưởng cậu xấu hổ, nhưng không phải là cậu áy náy và có lỗi với cha.Tiểu Bạch nhếch miệng, cảm giác cay đắng, trong đầu lại nghĩ tới Phác Xán Liệt.

"Xán Liệt.... Ngô lão gia bảo em... sau này lập gia thất với một nữ nhi...Em không thể."

Ngô Thế Huân cảm thấy áy náy với Tiểu Bạch, đỡ lời cho cậu.

-Cha à, con trai cha cũng giỏi nấu nướng lắm.Để con xuống trổ tài thi với cậu ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net