Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong khi hai người đang ân ân ái ái thì tại Phác gia biến cố xảy ra trong kế hoạch của ba người.Đêm nay Chung Nhân hắn đột nhiên mất ngủ, dù thế nào cũng vẫn không nhắm mắt được.Hắn quyết định tản bộ quanh gia phủ.Thế nào lại phát hiện tất cả quân lính đều bất động một chỗ im lìm.Chung Nhân, hắn tinh nhạy ngửi thấy trong không khí có mùi lạ.

"Là phong ma.Có kẻ đánh thuốc mê."

Hắn lấy tay áo bịt mũi lại.

-Có chuyện rồi.

Hắn quan sát tứ phía, đồng thời lớn tiếng triệu tập gấp binh lính còn lại.

-Người đâu hết rồi, mau ra đây. Có kẻ đột nhập.Lập tức dùng khăn bịt mũi lại, có đánh thuốc mê

Trong đêm im ắng, một tiếng mèo kêu cũng đủ nghe thấy, giọng của Chung Nhân lớn tiếng như vậy đánh động đến Ngô Thế Huân và Ngô lão gia.Hai người chia ra, Ngô lão gia cùng một số người khác ẩn nấp chuẩn bị cản đường.Thế Huân lập tức leo lên tầng ba hỗ trợ Trương lão gia.

A Hoàn kia, đang đổ dầu, được nửa, nghe thấy tiếng Chung Nhân liền vứt can dầu.Dùng hộp quẹt, ném diêm kia xuống,lập tức bắt lửa cháy lớn.A Hoàn thoát thân.

Đồng thời Trương lão gia cũng không chần chừ, phóng hỏa trên tầng ba,Phác gia nhất thời hỗn loạn trong đám lửa.

Chung Nhân tức giận chỉ huy dẹp lửa, nhìn lên tầng ba liền thấy lửa sáng khói nghi ngút.

-Bảo vệ Phác gia, bảo vệ Phác lão gia.

Gào lên một hơi dài, lập tức kéo theo hai trợ thủ lên thẳng tầng ba cứu Phác Kim Long.Đằng trước đã bị lửa vây đường vào, Chung Nhân luồn cửa sau, thì gặp Ngô lão gia cản lại.Đánh đánh chém chém loạn lên.Phác Kim Long vẫn đang say giấc, mùi dầu hỏa, khói đặc khiến lão mãi sau mới tỉnh lại.Hoảng loạn không biết chuyện gì xảy ra, chỉ toàn là lửa lớn thiêu gần hết căn phòng.

-Khụ...khụ... Chung Nhân... Chung Nhân....Phác Xán Liệt...

Lão vội lấy khăn tay ra bịt mũi, đoạn định lao ra ngoài, nhưng chợt nhớ còn mật thất.Lão nhìn vào trong, ngọn lửa vây nơi đó gần như thiêu rụi tất cả.

-Không được... đồ của ta.

Lúc này đã có vài kẻ tay chân chạy lên đến nơi.Lão ra lệnh cho bọn chúng cùng lão chạy vào trong mở mật thất.Ngoài này, Ngô Thế Huân cùng Trương lão gia đang chờ thời cơ để ra tay.

Hai người trùm khăn bịt mặt, toàn thân là một màu đen.

-Mau mở mật thất, đi xuống dưới sâu đặt một kíp mìn nhỏ, khai thông mật đạo dưới tầng một.Nhanh lên......

Trương lão gia cùng Thế Huân nghe thấy, trong lòng như mở cờ.

-Thế Huân, nơi này để ta xử lí, xuống dưới hỗ trợ lão Ngô, rồi chuẩn bị đón đồ.

Thế Huân rời đi, Trương lão gia, nhắm tới lão Phác kia.Lần này là thời cơ, phải giết con rùa kia.Lão Phác gào lên, vừa gào vừa ho.Lão khoa chân, rồi chợt nhớ đến Phác Xán Liệt.Lão cho người làm làm nốt việc còn lại.Lão chạy sang phòng Phác Xán Liệt, nhưng cửa phòng khóa.Nơi này gần phòng lão nên lửa đã bén đến bên.

-Xán Liệt! Xán Liệt mau tỉnh lại, cháy nhà rồi.

Lão gõ cửa không thấy hồi đáp, còn tưởng Xán Liệt đã hôn mê vì ngạt khói.Phác Kim Long điên cuồng húc người vào.Lúc lơ là nhất, Phác Kim Long bị một khúc gỗ gãy nửa, phần đầu lởm chởm đâm thẳng đùi trái,máu ứa ra chảy ướt đẫm quần.Lão đau đớn rú lên rồi lập tức đổ người xuống, quay lại thì thấy bóng người toàn thân màu đen tiến tới.

-Ngươi là ai.Ngươi dám phóng hỏa Phác gia ta.

-Hahahaha Phác Kim Long, ta chờ ngày này lâu lắm rồi.Lão già khốn kiếp.

Phác Kim Long có mù cũng còn tai để nghe, người trước mắt chẳng ai khác chính là Trương Nghệ Hưng.

-Hóa ra là ngươi, ta cũng đã chờ ngươi từ lâu rồi.

-Để đợi ta đến lấy mạng sao.

-Là muốn lấy mạng ngươi.

Lão ta gào lên rồi, rút khúc gỗ kia.Đứng dậy lao tới như kẻ điên đấm đá với Trương Nghệ Hưng.Hai bên đều là dân quân đội.Thể lực ngang nhau, vết thương kia cũng không có ảnh hưởng tới kĩ năng và sức bền của lão Phác.

Trương Nghệ Hưng với Phác Kim Long chính là ngang tài ngang sức.Hai bên vật lộn, đánh nhau đến thương tổn đầy người.Phác Kim Long đè lên người Trương Nghệ Hưng, đấm một cú thẳng mặt, mặt Trương Nghệ Hưng lệch sang một bên khóe môi rỉ máu.

Phác Kim Long dùng chính khúc gỗ kia, toan đâm tới thì từ đâu A Hoàn lao tới cản lại.

-Trương lão gia, mau chạy đi.Bên dưới đang loạn.Mau xuống hỗ trợ.

-Ngươi...

-Đừng nhiều lời, tôi sẽ cản lão ta.Xuống đi, Ngô lão gia sắp không xong rồi.

Nghe đến Ngô lão gia không chống cự được.Trương Nghệ Hưng phó nhiệm nơi này cho A Hoàn. Một cước lao thẳng xuống tầng một qua ban công.

-Trương Nghệ Hưng, ngươi đứng lại đó.

Phác Kim Long định đuổi theo thì A Hoàn kia dùng súng bắn thẳng vào vai.

-Tao sẽ giết mày, Phác Kim Long.

Chuyện bên dưới này, thật sự hỗn loạn.Từ một góc chân tầng một đã phá hiện ra một lỗ lớn.Thế Huân cả người thẫm máu, chẳng rõ là bị thương hay là máu cửa kẻ khác bắn lên, đang cật lực cản Chung Nhân lại cùng cha.

Trương Nghệ Hưng lao tới bên lỗ hổng kia, chém chém giết giết rồi huy động người của mình mang đồ lên xe.

Chung Nhân từ xa thấy, liền vung mã tấu lên chém một đường cản lại cha con họ Ngô kia.

-Không được để chúng lấy mất hàng.

Chung Nhân, hắn gào lên gọi một loạt binh lính chạy tới chỗ Trương Nghệ Hưng.Ngô Thế Huân cầm chân một loạt, súng bắn đến hết sạch đạn, liền vớ ngay cái gậy cạnh đấy,lăn một vòng tìm nơi hỗ trợ,rồi buộc lên đầu gậy một đoạn dao.Chuẩn bị xong cây thương, lại thấy Chung Nhân đang vung mã tấu chém tới cha mình.Ngô lão gia bị vài vết thương trước làm mất sức rất nhiều, nằm dưới dất thở.Coi như mạng này thế là đứt,mã tấu kia giáng xuống chém một đường dài từ vai trái xuống hông phải,máu ồ ồ chảy ra.

Cảnh tượng kinh khủng đó, Ngô Thế Huân mất đi kiểm soát, gào lớn một tiếng, nước mắt đã chảy ra.

-CHAAAAAA....

Điên cuồng chém, xiên thẳng tới Chung Nhân, đỡ đòn của Thế Huân, Chung Nhân cũng bị hắn cứa qua rách mạn sường phải.

-Ngươi dám giết cha ta..., ta phải giết ngươi......

Vung thương nhằm thẳng cổ họng  Chung Nhân, hắn gượng người né sang một bên, nếu trực tiếp đấu tay đôi thì hắn không thể chịu thêm nữa, phải thoát thân.Chung Nhân, hắn gọi người đến bao vây Thế Huân để hắn lùi lại sau thoát thân chạy lên tầng ba bảo vệ lão Phác.

Thế Huân bị cản đường, trong đầu giờ chỉ có chém giết, cha cậu chết ngay trước mặt không thể thay chỡ đỡ đòn.Thế Huân điên dại, một đường chém cổ năm tên, thoát vây liền chạy tới bên cha.Không có nhiều lời, xé áo vội băng cầm máu cho cha.

-Thế Huân... Thế Huân... ta có lỗi với con.

Vừa mở miệng nói, máu liền tuôn ra, đẫm cả người.

-Cha... đừng nói, sẽ mất sức, sẽ chữa trị được, sẽ sống...

Nước mắt chảy trên khuôn mặt lấm len, lão Ngô thật không an tâm rời bỏ con trai mình, lão vươn tay lau đi nước mắt, vô tình lại quệt một đường máu lên mặt cậu.

-Thế nào lại vẽ bậy lên mặt con.

-Xin cha... xin cha đừng nói nữa....

-Ta không sống được nữa rồi, không thể chờ đến ngày con trai cưới vợ sinh con...

Thế Huân khóc lớn, trước mắt đã nhòa đi, nước mắt nhỏ giọt trên mặt lão Ngô.Nhìn cha lịm dần trong tay mình rồi tắt thở.Ngô Thế Huân đau đớn, đau như xé gan xé ruột,cậu ôm cah vào lòng, gào lên thảm thiết.

Trương Nghệ Hưng từ xa nghe tiếng gào, còn tưởng Thế Huân gặp nguy, chạy lại thì thấy cậu đang ôm chặt cha mình khóc.Lão Ngô chết rồi.

-Thế Huân mau đưa cha lên xe, chúng ta trở về.

Trương Nghệ Hưng lập tức lôi Thế Huân tách ra khỏi cha mình, rồi cật lực cõng lão trên vai.Thế Huân luống cuống cầm thương chạy trước mở đường.

-Tất cả lên xe.

Thế Huân gào lên, mọi người còn lại số ít lập tức rời trận lên xe.Chờ cho xe tải chở hàng đi trước, , trong khoảng thời gian gấp rút cậu giấu trong người một kíp nổ.Kéo khóa kíp, ném về hướng Phác gia.

-Tất cả lên xe, mìn nổ.

Bùm một tiếng rúng động.Hai chiếc xe ô tô lao đi nhanh chóng, đất cát bắn lên trên nóc xe kêu như mưa lớn.Nhiệm vụ hoàn thành nhưng tổn hại lớn, mất cả mạng ông bạn già.

Đằng sau, quân của Phác lão gia bị mìn nổ thiệt mạng gần hết, thương cũng nhiều, nằm la liệt ra đấy.Lúc Chung Nhân chạy lên thì Phác Kim Long đã giết chết A Hoàn, hít không ít khói độc, lão lảo đảo đi qua phòng Phác Xán Liệt, nhận ra trong này không có con trai lão.Lão còn tưởng là con trai lão chết cháy, lúc sợ hãi nhất thì ngất đi.Vừa lúc Chung Nhân tới, kéo lão ra.

Đêm nay Phác gia tổn thất nặng nề.

Trong xe, Ngô Thế Huân im lặng, cậu như kẻ không hồn ôm chặt cha trong lòng, lúc này khóc cũng chẳng thể ra nước mắt.Trương Nghệ Hưng ngồi bên, im lặng nhìn ông bạn già nhắm mắt kia.Trong lognf dâng lên một nỗi buồn, đau chua chát.

Biết vậy không nên kéo Ngô lão gia đi chung lần này.Một mình lão có thể xử lí được.Nhìn sang Thế Huân, Trương lão gia cảm thấy trong người có một tinh thần trách nhiệm lớn.

-Thế Huân, lần này là do ta nếu không cha con đã không hy sinh.

-Không phải do Trương lão gia, là do KIm Chung Nhân.Thù này con quyết cược bằng tính mạng, phải mang xác hắn đến tạ lỗi cha con.

Tròng mắt hiện lên những tia máu, khiến cơn tức giận càn thêm rõ ràng.Gương mặt đanh lại, Thế Huân đang vô cùng tức giận, cậu hận hắn hận KIm Chung Nhân đến xương tủy.

Về đến gia trang, mọi người dỡ đồ, còn Trương lão gia cùng Ngô Thế Huân đem thi thể Ngô lão gia vào bên trong phòng.

Đang ngủ thì nghe có tiếng lao xao lớn, Phác Xán Liệt tỉnh lại, không biết có chuyện gì khoác tạm áo ngoài, rồi đi ra.

Thấy mọi người đang rỡ đồ gì đó, Xán Liệt lại gần nhưng nấp đằng sau cổng đá.Quan sát một hồi, mới nhận ra kia chẳng phải là số hàng cha cướp được đem giấu đó sao.Xán Liệt ngạc nhiên, quan sát, bọn họ thương tích đầy người, nhìn qua liền hiểu chuyện gì đã xảy ra.

"Bọn họ tới Phác gia cướp đồ."

Phác Xán Liệt lập tức nghĩ tới cha, trong đầu không dám hình dung ra chuyện gì.Nhưng mà chuyện cần làm hiện tại là phải tới gặp Trương lão gia hỏi cho ra nhẽ.Cậu hùng hổ đi tới phòng ngủ của Trương lão gia, nhưng bị lão quản gia nửa đường chặn lại.

-Phác thiếu gia, Phác thiếu gia, cậu đừng đi tới đó.Trương lão gia...

-Tránh ra, ta có chuyện cần nói với Trương lão gia.

-Không được... không được đâu...

-Cái gì mà không được, ta đều thấy rồi, chuyện bọn họ vừa làm.

Nghe thấy có tiếng giằng co, giọng điệu kia chẳng phải là Phác thiếu ga đó sao.Trương Nghệ Hưng còn tưởng rằng Phác Xán Liệt vừa tới định đòi mạng lão.

Từ trong phòng ngủ đi ra, Trương Nghệ Hưng kêu Phác Xán Liệt vào phòng.

-Nửa đêm đến đây, ngươi có vẻ vội vã đến vậy.

Nhìn bộ đồ ngủ bên trong, Trương lão gia khó chịu.

-Là ta qua đêm ở đây, từ trong phòng Tiểu Bạch đi ra.

Trương Nghệ Hưng nhất thời đông cứng trước câu nói vừa rồi, cái loại chuyện mà lão không tưởng.Mặc như vậy, trang phục lôi thôi, đầu tóc còn không gọn gàng,loại chuyện này sao có thể trên người con trai lão được.

-Ngươi nói ngươi...

-Là ta và Tiểu Bạch có quan hệ với nhau.

Trương Nghệ Hưng đập tay xuống bàn, nổi giận đùng đùng.Xán Liệt cũng không có màng tới thái độ của lão, cậu đến đây không phải chuyện đấy.

-Tại sao Trương lão gia lại tới phủ ta trong đêm.

-Ngươi, có biết cha ngươi đang làm cái gì không.

-Biết.

-Vậy sao ngươi không cản lão ta.

-Ta không thể làm ngay bây giờ, nhưng cướp hàng đó, thứ cho ta hỏi vô lễ.Chẳng nhẽ Trương lão gia cũng có nhã hứng với lô hàng đó.

-Nói cho ngươi hay, một đời Trương Nghệ Hưng ta có hiếu với vua, loại chuyện đó tuyệt đối đừng mong ta làm.Là do cha ngươi hành động lỗ mãng, lần này ta lấy lại cũng là vì lo cho nước, cho vua.

-Vậy là người muốn nộp số hàng đó cho vua.

Trương lão gia không nói, lão nhấc tách trà lên, hớp một ngụm.Phác Xán Liệt đã được sáng tỏ,xâu kết lại những thứ cậu biết thì Trương lão gia trước kia vì bị cha cậu dồn ép truy bắt nên mới ẩn thân, cáo quan.Cùng với những vị giết người trước điều tra, thì Trương lão gia chỉ huy Trương Tiểu Bạch làm, giết bọn tham ô đem tài sản bọn chúng cống nạp lại cho quỹ nhà.Tuy có phương pháp không đúng, nhưng kết quả lại tốt đẹp.

Phác Xán Liệt nguôi ngoai, trong lòng có chút hổ thẹn ban nãy đã lớn tiếng nói chuyện.Cậu im lặng một hồi mới mở lời.

-Cha ta...

-Yên tâm cha ngươi, lão già đó chưa có chết.Thật sự ban đầu là ta muốn một tay này giết cha ngươi nhưng tình huống phát sinh không thể được.

Lại im lặng, giữa hai người có một bức tường không khí vô cùng lớn.Trương lão gia quan sát Phác Xán Liệt một hồi.

-Ngươi và con trai ta, quan hệ từ khi nào.

-Từ khi kết làm huynh đệ, sau đó một thời gian.

-Ngươi tuyệt đối yêu thương con ta thật lòng.

-Trước giờ như một, càng ngày càng yêu.

-Chuyện của ta với cha ngươi, ngươi chọn cách nào giải quyết.

-Chuyện hai người, ta không theo.Nhưng ta tuyệt đối không chấp nhận hành động của cha ta.Ta cũng đã biết phần nào câu chuyện, nhưng hôm nay nhờ Trương lão gia mà toàn bộ phơi bày.Ta cũng sẽ hộ tống đem tới vua.Cha ta vẫn là thân sinh ra ta, chuyện này ta cũng sẽ chịu thay cha.

-Bản lĩnh của ngươi, ta có thể thấy được.Suy nghĩ của ngươi cũng chín chắn, nam tử.Không uổng công cha ngươi cho ngươi vào quân đội rèn luyện.Tuy ta vẫn không thể chấp nhận chuyện đồng tính luyến ái này.Nhưng ít nhiều nếu như ta không còn trên cõi đời này thì Tiểu Bạch còn có ngươi chăm sóc.

Phác Xán Liệt không tin vào tai mình.Trương lão gia đã chấp nhận cho hai người, cũng tín nhiệm cậu.Thật sự quá đỗi dễ dàng khiến Phác Xán Liệt nhất thời choáng váng.

-Cảm ơn Trương lão gia đồng ý.Phác Xán Liệt nguyện dùng đơi này bao bọc lấy Trương Tiểu Bạch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net