Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Ta cũng không có ý giấu ngươi, nhưng nhà ngươi, do ta đốt, ít nhiều cũng thiệt hại.Ngươi không định về sao.

-Biết cha ta không sao, cũng không cần về.

-Là ngươi muốn cắt đứt quan hệ với cha.

-Chuyện này sau ta sẽ giải quyết, nhưng ta thật sự rất muốn giúp Trương lão gia đem số hàng kia tới nộp cho vua.

-Ngươi nghĩ ta tin ngươi.

-Ta tin Trương lão gia có mắt nhìn người, ta không nói quá nhưng Phác Xán Liệt này một lòng tận tụy với vua, công minh phân rõ.

-Vậy sao.

Từ đằng sau cánh cửa, Thế Huân đi vào.Trên người đã thay đồ trắng để tang.Nhìn vẻ mặt vô cùng căm giận.Nhìn thấy một thân Thế Huân mặc đồ tang, thì Phác Xán Liệt đoán ra Ngô lão gia cũng thiệt mạng.Dù không biết là ai giết Ngô lão gia, nhưng vẫn là người trong Phác gia.Phác Xán Liệt nghiêm trang, tỏ bày thành kính quỳ xuống tạ lỗi.

-Dù không biết là ai đã ra tay nhưng vẫn là người của Phác gia tạo ra, Phác Xán Liệt xin tạ lỗi thay.

-Ngươi có chết thay cha ta được không?

-....

-Ngươi có dám giết Kim Chung Nhân chó chết kia để tạ lỗi cha ta không?

-.....

-Ngươi không dám thì đừng có nói lời giả đạo nghĩa ở đây.

Phác Xán Liệt im lặng triệt để. Giờ có nói gì cũng chỉ càng khiến Ngô Thế Huân kia thêm tức giận.Còn Ngô Thế Huân, nhìn Xán Liệt căm hận.Cái chết của cha khiến cậu không thể giữ bình tĩnh lúc này.

-Ban nãy, trong phủ sao không thấy ngươi.Tại sao giờ lại xuất hiện ở đây?

Phác Xán Liệt không biết trả lời thế nào,nếu nói rằng đến thăm Tiểu Bạch thì tại sao không thăm ban ngày,ngộ nhỡ lại bị hỏi thêm, càng lộ chuyện.Ngô Thế Huân lúc này không nên để  biết quá nhiều chuyện ngoài.

-Là ta ban nãy đánh nhau trên tầng ba, đánh ngất hắn, giấu đi để mang hắn về đây.

Trương lão gia cứu nguy giúp Phác Xán Liệt, trong lòng cậu thầm cảm tạ một lời.

-Trương lão gia, người lại có cao kiến gì cần đến hắn.

-Thế Huân, ta biết chuyện cha con ra đi khiến con không thể chấp nhận được sự thật.Con đau lòng, ta cũng vậy.Nhưng thật sự hiện giờ, con hãy nhẫn nhịn dẹp chuyện buồn thương sang một bên, cha con dù sao cũng đã hy sinh một cách oai hùng nhất.Ta rất thẹn với cha con.

Thế Huân cúi đầu, không nói gì, cậu đang kìm nén nỗi đau trong lòng, nước mắt chảy xuống giỏ xuống tấm áo tang.Cậu bao nhiêu đau đớn, khó khăn, đều có thể vượt qua, nhưng sự ra đi của cha thì rất khó.

"Cha! xin cha hãy phù hộ cho con.Ở trên trời, xin hãy dõi theo con,con sẽ trả thù thay cha.Ngô Thế Huân con xin thề."

Thầm nhủ trong lòng, trấn tĩnh lại vài giây sau, cậu lau nước mắt trên má, ngẩng cao đầu khí thế anh hùng cao ngút,cởi bỏ lớp áo tang,gấp gọn lại để trên bàn rồi khấu đầu dập tạ.Ngô Thế Huân nghiêm túc, ý niệm trong lòng đã được kìm nén.

-Trương lão gia, cha con hiện tại đã không còn, người thân duy nhất của con bây giờ chính là người.Con xin nghe theo lời của người.

-Ngô lão gia mất rồi, ta cũng coi con như con trai của mình, từ giờ hãy để ta chăm sóc cho con.

Phác Xán Liệt ngồi bên nhìn họ yêu thương nhau.Trong lòng lại nhói lên, đau.

"Kim Chung Nhân, dù sao ta cũng chẳng thể trách cứ được ngươi.Sự trung thành của ngươi hãy để ta chịu hình phạt."

-Thế Huân, ta phải nói rằng kế hoạch lần này thật sự cần đến Phác Xán Liệt.Tiểu Bạch bị thương vẫn chưa có lành.Còn lại ba chúng ta, Phác Xán Liệt này, cậu ta theo phe chúng ta.

-Nhưng làm thế nào để mà tin được hắn.

-Hiện giờ tôi có nói như thế nào cậu cũng không tin, vậy thì chỉ còn cách dùng hành động để cậu tin.Cả đêm nay tôi đều ở đây, và cái hôm xảy ra chuyện ở cảng tàu, cũng có tôi đến cản phá.Tôi nằm ngoài kế hoạch kinh khủng của cha và Chung Nhân.

-Cái gì, có cả tên Kim Chung Nhân.

Thế Huân ngạc nhiên.

-Đúng, tôi cũng không tin đó là sự thật.

Thấy Thế Huân trầm tư suy nghĩ, Trương lão gia không bỏ phí thời gian, lập tức triển khai kế hoạch.

-Vì chắc chắn biết chúng ta lấy hàng của hắn.Nên ngay sáng mai hắn sẽ cho người đăng lệnh truy nã chúng ta.Ta đã gửi mật thư tới cho hoàng thượng.Trong ngày mai liền đưa hàng chuyển tới cho người.Nội trong đêm nay phải bắt đầu khởi hành đưa hàng đi.

-Nhưng giờ đã là canh tí của ngày mới.

-Vậy nên không được chậm trễ.Hai người, đi cùng nhau đem số hàng thật đến tận tay hoàng thượng.

-Vậy còn Trương lão gia.

Phác Xán Liệt lo lắng thay cho lão.

-Ta sẽ dụ Phác Kim Long , cản trở đường đi của hắn.

-Tuy là cha ta, nhưng ta biết cha ta vô cùng tàn nhẫn.Trương lão gia hay là để ta dẫn hàng giả dụ cha ta.

Thấy Trương lão gia im lặng, Phác Xán Liệt ra sức thuyết phục.

-Dù sao cũng vẫn là cha của ta, có câu hổ mẹ không ăn thịt con.Xin người hãy cứ yên tâm.

-Vậy cũng được, coi như ta không nhìn nhầm người.

Ngô Thế Huân im lặng nghe hai người họ khuyên khuyên bảo bảo, trong lòng nghĩ đến Tiểu Bạch,nhộn nhạo khó chịu, quyết định vẫn nói ra.

-Vậy còn Tiểu Bạch phải làm thế nào.

-Ta sẽ cho lão quản gia, đưa nó trốn đi, đã chuẩn bị một xe ngựa ngoài kia.Khi nào chúng ta hành động thì cũng là lúc Tiểu Bạch rời khỏi đây.

Trong lòng Phác Xán Liệt trùng xuống, cậu sắp xa người cậu yêu rồi.Sau này không biết còn có thể gặp lại không, nhưng để bảo toàn tính mạng thì cách đó là tốt nhất.Chỉ mong Tiểu Bạch đến nơi an toàn,không ai phát hiện.

Sau khi bàn xong việc, Trương lão gia cùng Ngô Thế Huân chuẩn bị thu xếp mọi thứ, chuẩn bị để lên đường.Phác Xán Liệt thì còn cả ngày mai nữa, cậu đi tới phòng Tiểu Bạch.

-Em ấy vẫn ngủ ngon.

Ngồi bên giường, vuốt ve gương mặt mang dáng vẻ bình yên kia, Phác Xán Liệt không khỏi xót thương.Cậu cúi xuống hôn lên trán Tiểu Bạch, nắm lấy tay của Tiểu Bạch, cứ thế im lặng ngắm nhìn.

"Giá như em vẫn là Biện Bạch Hiền, không bị vướng phải cuộc sống khó khăn, đau đớn này.Có lẽ hai chúng ta đã hạnh phúc bên nhau.Nhưng nếu em không vào Trương phủ liệu anh có thể gặp em.Chỉ còn vài canh giờ nữa thôi, là chúng ta biệt ly, mỗi người một phương.Không biết rằng sau ngày mai, anh còn có thể đến tìm em được nữa không.Chỉ mong nửa quãng đời sau của em, dù có hay không có anh vẫn mong em được hưởng yên bình.Anh yêu em."

Ngô Thế Huân chỉ kịp đắp một nấm mồ đơn giản cho cha, đứng trước tấm bia kia, cậu chết lặng.Thở dài, trong lòng gánh nặng đè nén gánh nặng, ngước mắt nhìn trời, rất nhiều sao.

"Cha à, con trai thật có lỗi với cha.Thấy cha chết mà không thể cứu.Con thật vô dụng."

Rồi lại im lặng, Ngô Thế Huân rầu rĩ nhớ tới Trương Tiểu Bạch.

"Tiểu Bạch, tôi đã xin ông trời rằng khi bước sang ngày mai, chỉ mong rằng được thấy gương mặt cậu, được trở về bình an thấy cậu là tôi vui rồi.Nhưng tôi thật sự có cảm giác mãi mãi sẽ không còn được thấy cậu nữa.Tôi bắt đầu thấy sợ, rất muốn run rẩy nhưng thực tế không cho phép,ép tôi phải kiên cường, cứng rắn.Nếu có kiếp sau, dù cậu là trai hay gái thì tôi nhất định sẽ tìm tới mà yêu cậu.Tiểu Bạch bảo trọng."

Trời như vậy mà đã hửng sáng, tuy vẫn phần lớn u tối bao bọc nhưng những vệt sáng le lói ít nhiều làm không gian thấy rõ hơn.Trương lão gia gọi Thế Huân đến, xe đã chuẩn bị, mọi người trong gia trang cũng đã được giải tán hết.Đứng đây nhìn một lượt, căn nhà này lại lạnh lẽo, vắng lặng đến não lòng.Mới ban nãy còn có hơi người, nhưng giờ đã chẳng còn mấy ai.

Tiểu Bạch được đưa lên xe ngựa, lão quản gia đang ngồi bên chờ lệnh xuất phát.Trương lão gia và Thế Huân nhìn Tiểu Bạch một lượt, rồi cũng ra xe.Còn lại mình Phác Xán Liệt cùng vài người.

-Cậu ở lại đây, đợi đến sáng mai hãy khởi  hành, gia trang này sau khi rời đi nhớ đốt nó.Ta đi trước.

-Xin mọi người bảo trọng.

Tất cả đều rời đi cùng một lúc, Trương gia hướng đông thẳng tiến, Tiểu Bạch hướng tây nhất quán một đường.Phác Xán Liệt đứng một chỗ, đứng im hồi lâu quan sát, dù đã khuất bóng không còn thấy ai nhưng cậu vẫn đứng đó, gió trong rừng trúc thổi, mát quá nhưng sao tâm lại lạnh như thế.Phác Xán Liệt cầm đuốc lửa đi tới căn nhà hoang gần đó.Vào trong này vẫn còn những dụng cụ đơn sơ, vẫn còn chiếc giường cỏ,mùi vị của hai người trước đó vẫn còn phảng phất đâu đây.

Phác Xán Liệt đặt lưng lên giường cỏ, bao kỉ niệm ùa về.Bất giác cậu cười, cười mỗi lúc một lớn cười đến khi biến thành khóc lúc nào không hay.Phác Xán Liệt khóc lớn, tay vỗ vỗ vào tim.

Phác Xán Liệt một đêm thức trắng, gương mặt nhìn đã tiều tụy đi, râu cũng lởm chởm dưới cằm.Quay trở lại gia trang, kiếm được một điếu thuốc liền hít một hơi.Ra lệnh cho một người ra phố xem đã có cáo thị bắt người chưa.

Người đó nói, sáng sớm đã thấy quân lính kiểm tra, rất nhiều lính.Phác Xán Liệt nhẩm tính thời gian, giờ cả ba người họ đã rời xa khỏi chỗ này,cậu yên tâm hạ lệnh bắt đầu kế hoạch.Trước khi đi còn tự tay thiêu cháy gia trang.

-Cho người đi loan tin, xe hàng đang đi về hướng Bắc.

Phác Xán Liệt lên xe, cho xe chạy, gương mặt không chút biểu cảm, lạnh lùng tuyệt đối.

Sau khi đi mất bốn canh giờ, thì cuối cùng cũng đã gặp hoàng thượng.Người hẹn gặp ở núi Diễm Thu.Nếu như không mất công ngụy trang, đi đường vòng thì sớm cũng canh ba đã đến gặp hoàng thượng.

Đến nơi này hoang vu, ít người lui tới, cũng không ai bận tâm hỏi rằng tại sao hoàng thượng lại cho gặp ở đây.Người đang ngồi trong kiệu rủ màn che.Bên cạnh có bóng một người nhìn rất quen nhưng lại không nhớ nổi là ai.

.

.

Khi Tiểu Bạch tỉnh lại, chỉ biết rằng mình đang nằm trên xe ngựa bên cạnh chỉ có lão quản gia.

-Cha ta và mọi người đâu rồi, sao ta lại ở đây.

-Xin thiếu gia đừng hỏi, cậu cứ nghỉ ngơi đi.Mọi chuyện đã kết thúc rồi.

-Ngươi nói gì vậy, bọn họ đâu.

Lão quản gia nghĩ rằng giờ đã xong chuyện, thì thành thật kể lại, Tiểu Bạch nghe xong mặt tái nhợt.

"Phác Xán Liệt không được, không được xảy ra chuyện gì."

Cậu vùng dậy, mặc cho lão quản gia có cản thế nào.Vết thương ở chân chỉ khiến cậu khó khăn chút, lúc này cũng mặc vết thương, cướp được khẩu súng của lão quản gia.Cậu nhảy xuống xe, tháo bỏ mấu chốt giữa xe với ngựa, bỏ cả mấy loại dây thừa thãi, nhảy lên lưng ngực phi thẳng về rừng trúc.

-Trương thiếu gia... xin cậu quay lại đây....

Lão quản gia luống cuống đến ngã bò trên đất, lão đâu có ngờ chuyện lại như thế.Trương Tiểu Bạch phi nước đại, thúc ngựa chạy điên cuồng.Đi qua một chợ nhỏ, bên đường đang giao bán mấy loại vũ khí cổ, có cây kiếm, cậu nhoài người sang bên cướp lấy cây kiếm.

"Phác Xán Liệt, sao anh ngu ngốc quá vậy? ai cho phép anh hành xử như vậy."

Trương Tiểu Bạch ngàn vạn lần muốn chửi cho tên đần kia một trận, vì cái gì lại cố dấn thân vào nguy hiểm.Khi tới gia trang thì đã bị thiêu rụi hoàn toàn, càng khiến Tiểu Bạch sợ hãi, nhớ rằng lão quản gia nói Phác Xán Liệt đi về hướng bắc, thì thúc ngựa chạy thẳng một đường hướng bắc.Bao lâu sau thì không nhớ, chỉ thấy lúc xuất hiện thì Phác Xán Liệt đang đánh lộn với mấy chục tên quân sĩ, gần đó chính là Phác Kim Long.

Tiểu Bạch điên cuồng thúc ngựa đến, vung kiếm chém một đường ba tên chết.

-Yahhhhhhh, không được giết hắnnn

Tiểu Bạch tung cước nhảy xuống ngựa, đứng cạnh Phác Xán Liệt.Sự xuất hiện của cậu khiến Xán Liệt bất động toàn thân.

-Sao em lại ở đây.

-Sao anh lại ngốc như thế.

-Anh đang hỏi em.

-Đừng nhiều lời, giết bọn chúng trước.

Tiểu Bạch nhìn qua, thấy Phác Xán Liệt đã bị thương nhiều chỗ, áo rách, để hở vài vết thương bị chém.Tiểu Bạch thấy da đầu nóng lên, trừng mắt nhìn thẳng lão Phác.

-Lão già khốn kiếp, sao ngươi có thể ra tay như vậy với con trai mình.

-Hahahaha, ngươi dụ dỗ nó, để nó u mê theo ngươi,ta cần gì loại nghịch tử như nó, thà một đao chém chết còn hơn.

-Ngươi thật vô tâm.

Phác Kim Long cười lớn, lão cũng vì vết thương đêm qua mà giờ chỉ có thể ngồi một chỗ ra lệnh.Vây quanh hai người là chục tên lính, nhìn tình thế này, tuyệt đối phải gắng nếu không sẽ chết.

-Xán Liệt, còn cầm cự nổi không.

-Giết hết hai mươi tên như này vẫn chịu được.

-Được, vậy thì cả em và anh cùng vắt kiệt sức với bọn chúng.

Hai người lao vào, chém chém giết giết, như thiêu thân kẻ này rồi kẻ khác.Cũng vài lần bị chúng làm bị thương, cái chân đau khiến tốc độ di chuyển của Tiểu Bạch có chút chậm nhưng cậu vẫn có thể giết bọn chúng như thường.

Một hồi lâu, lão ta vẫn không có ý định dừng đánh,vậy là lão thật sự không cần đến đứa con trai này.Trương Tiểu Bạch nghĩ mà xót thay cho Xán Liệt, nhìn sang bên Xán Liệt, chỉ thấy Xán Liệt mặt không biến sắc, ra tay không lưu tình, ánh mắt không một lần nhìn về hướng cha.Chỉ chăm giết kẻ trước mặt.

Tiểu Bạch vì cái chân đau, cơ thể cũng đã chịu nhiều vết thương khác không nhịn được mà gục xuống, máu từ miệng trào ra.Phác Xán Liệt thấy vậy liền lao tới chắn cho một nhát, trong lòng ôm chặt Tiểu Bạch, nhát dao kia ghim thẳng lên bả vai phải của Xán Liệt, đau như xé thịt.Chỉ kịp kêu lên một tiếng, đau đớn này ai thấu nổi.

Hai người gần như gục xuống thì đằng sau có tiếng người quát.

-Không được giết con ta.

Là giọng của Trương lão gia, rõ ràng bây giờ người phải ở chỗ cùng hoàng thượng nhưng sao giờ lại chạy về đây, thậm chí trên người cũng không mấy lành lặn, đã xảy ra biến cố gì.Chỉ còn mình Trương lão gia quay trở lại.Sự xuất hiện của Trương lão gia khiến mọi thứ đình trệ, mọi ánh mắt đều đổ dồn về một phía.

-Hahhaha, lão già ngươi quay lại đền mạng ư.

Phác Kim Long ngồi thư thái, bày ra vẻ mặt hết sức trơ tráo.Trương lão gia nhìn thấy cảnh tượng kia, vô cùng thương xót con trai, không nói nhiều dù còn một hơi tàn thì Trương gia cũng quyết một phen dù sao cũng bị bắn đứng rồi.

Trương lão gia một tay cầm súng, một tay cầm kiếm của con trai mà lao vào chém giết.Phác Xán Liệt vẫn cứ ôm chặt Tiểu Bạch, hai người hướng nhìn Trương lão gia.

-Cha... cha... ơi... cẩn thận...

Tiểu Bạch lo lắng cho cha vô cùng, nhìn cảnh này chỉ muốn lao ra, nhưng thể lực gần như cạn kiệt hoàn toàn.Trong lúc Trương lão gia túm lấy một tên, dương kiếm lên định xiên hắn thì từ đằng sau một tiếng nổ lớn, viên đạn bay tới nhắm thẳng gáy Trương lão gia.Trương lão gia bị đánh bất ngờ, người loạng choạng đổ xuống, mắt mở lớn nhìn về phía con trai mình.

-CHAAAAAAAAAA

Tiểu Bạch gào lên, nước mắt giàn giụa.Trương lão gia, máu bắn tung tóe đằng sau gáy chảy ướt đãm bả vai, khuỵu gối ngã xuống, một người cả một đời nguyện dâng hiến cho hoàng thượng cuối cùng lại bị chính hoàng thượng kia giết.Thật không công bằng.

-CHAAAAAAAAAAAAAAAAA ....... khoonggggg đừng mà

Trương Tiểu Bạch vùng ra khỏi người Phác Xán Liệt, loạng choạng chạy tới bên cha, cậu khóc,, tay run run đưa lên chạm mặt cha, xin cha đừng nhắm mắt, xin cha hãy mở mắt ra, đừng mà.... đừng bỏ Tiểu Bạch lại.

Phác Xán Liệt trừng mắt đỏ au, nhìn về hướng súng kia, hoảng thượng, chính hắn cầm súng chĩa về phía Trương lão gia mà bắn.Tại sao hắn lại làm thế, sự xuất hiện của hoàng thượng khiến cả Phác Kim Long đông cứng.

-Tại sao, tại sao ngươi lại làm thế với cha ta.

Tiểu Bạch ôm cha vào lòng, nhìn về phía hoàng thượng căm phẫn mà hét lớn.

-Ta cũng hết cách rồi, chỉ là do cha con nhà ngươi quá ngu ngốc thôi.

-Ngươi quên rằng cha ta vào sinh ra tử cũng chỉ vì bảo vệ ngươi, kẻ hôn quân khốn nạn.

-Lão bảo vệ ta, chả nhẽ ta không bảo vệ ta.Ngươi nghĩ bây giờ ta còn ngồi yên trên cái ngai vàng đó ư.

-Ngươi có thể bỏ trốn, nhưng sao còn giết cha ta.

-Vì cha ngươi biết quá nhiều thứ, biết nhiều sẽ không tốt.

Trương Tiểu Bạch không tin, cậu không tin tại sao lại làm thế với gia đình cậu, những người cậu thương yêu nhất tất cả đều muốn bảo vệ tổ quốc mà nhưng tại sao lại bị chết tại sao.

Tiểu Bạch gục mặt xuống khóc lớn.Tiểu Bạch không chấp nhận, nỗi uất ức này dâng lên tận cổ cậu, nghẹn chết cậu rồi, nhìn cha mình cả đời hy sinh như vậy giờ lại chết trong tay kẻ hôn quân kia cậu không can tâm.

-Ta liều mạng với ngươi.

Tiểu Bạch vùng dậy, dơ súng bắn hoàng thượng, cò còn chưa kịp bóp thì cảm giác đau đớn tê người xuất hiện, lại một viên đạn nữa bay đi.Nhưng là của Phác Kim Long bắn thẳng tới Tiểu Bạch.

Cậu run rẩy, mất thăng bằng mà khuỵu gối, mắt mở lớn, hô hấp khó khăn.Lại một viên nữa ghim thẳng tới, cảm giác đau đớn nhân đôi, máu chảy từ miệng, chảy rất nhiều, hai vết đạn ghim sau lưng, đau quá.

Phác Xán Liệt lao tới, đỡ lấy Tiểu Bạch, cậu đến cuối cùng vẫn không thể bảo vệ được con người này.Trương Tiểu Bạch lả người, dựa vào Xán Liệt, nước mắt lưng tròng rơi xuống, lồng ngực nhấp nhô hô hấp dần khó khăn.

-Xán Liệt... em vẫn không thể... không thể... cùng anh sống đến cuối đời.

-Không mà. Em đừng chết, xin em.....Anh không thể mất em thêm lần nữa....

-Em... em.. nếu có kiếp sau, xin hãy để em yêu anh thêm lần nữa.

-Được được, anh đồng ý... yêu em đến ngàn vạn kiếp sau...

-Xán Liệt... Xán... Xán... hơ hơ hơ........

Tiểu Bạch như muốn nói thêm gì đó, nhưng không thể, máu trong người như mở van, cậu càng muốn nói máu càng tuôn ra, hô hấp yếu dần yếu dần rồi ngừng hẳn.Tiểu Bạch trước khi nhắm mắt, còn xót lại chút lý trí cuối cùng, cậu nhìn thấy, nhìn thấy cảnh cậu cùng Phác Xán Liệt cùng chung một nhà yên yên ả ả.

Tiểu Bạch ngừng thở, mắt nhắm nghiền, cậu chết thật rồi, cậu bỏ lại Xán Liệt thật rồi.Phác Xán Liệt đau đớn tột cùng, trái tim như chết lặng, cậu ôm chặt thi thể kia vào lòng, như một kẻ điên.Ánh mắt hiện rõ sự căm tức, đỏ au, hằn rõ cả những tia máu.

-Cha giết con đi, giết con luôn đi, giết con....

Lời còn chưa nói hết, Phác Xán Liệt cũng bị một viên đạn bay thẳng ghim vào đầu.Cái chết đột ngột khiến cảm giác nhất thời chưa cảm nhận, Phác Xán Liệt lả dần, trong lòng vẫn là người cậu yêu.Thân xác nặng nề đổ xuống, máu tuôn như mưa, chảy xuống, Xán Liệt bắt đầu cảm thấy đau đớn, vô cùng đau đớn.Nhìn xuống người trong lòng, cậu cười, một nụ cười mãn nguyện.

-Biện Bạch Hiền, cuối cùng anh cũng không phải đợi em, em cũng không có ... không có... cô đơn...

Phác Xán Liệt tắc thở, nhưng gương mặt lại cực kì cực kì mãn nguyện.Vậy là kết thúc rồi, kết thúc hết rồi.Biện Bạch Hiền cuối cũng có thể thoát khỏi đau đớn, tổn thương, cuối cùng cũng không còn bị kí ức dằn vặt.Phác Xán Liệt cuối cùng cũng thoát khỏi khổ đau, cuối cùng cũng được nằm bên người mình thương mà nhắm mắt.

Nếu có kiếp sau, chúng ta nguyện là những người bình thường, sống trong gia đình bình thường, có con đường đi bình thường như những người khác.Không còn phải chịu hy sinh, chịu đớn đau, bức áp như thế này nữa.

Kiếp sau xin nguyện làm một Biện Bạch Hiền, sống tự do, phiêu diêu thực tại, có cha có mẹ yêu thương, có Phác Xán Liệt ở bên nguyện hứa mãi mãi bao bọc.Nếu có kiếp sau, nếu có kiếp sau...

.

.

.

Ngô Thế Huân một thân chống lại quân lính và Chung Nhân, mở đường cho Trương Nghệ Hưng chạy thoát.Mối thù này, cuối cùng cũng đã đến lúc phải trả.Ngô Thế Huân căm tức nhìn Chung Nhân, kẻ đã lấy mạng cha cậu.

-Nợ máu phải trả bằng máu.

Ngô Thế Huân lao thẳng tới kẻ kia.Chung Nhân cau mày, lao tới, là quyết sống còn một trận.Một thương, một súng lao tới đối diện.Phập, ghim thẳng vào tim đối phương.Hai người đối diện nhau, nhìn nhau bằng ánh mắt căm thù nhất, cuối cùng cũng giết được.Cuối cùng cũng trả thù

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net