Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác thiếu gia vừa về dinh thự, liền mở cửa xe tiến thẳng vào trong tìm cha mình. Cha con gặp nhau vô cùng xúc động, cha của Phác Xán Liệt là Phác lão gia, chính là vị nguyên soái được nước nhà tín trọng. Phác lão gia lão già này từ lâu đã có rắp tâm cấu kết với thương buôn Nhật,lợi dụng quyền cao chức trọng mà kêu gọi không biết bao nhiêu người cùng lão ta tham gia, ngoài ra ông lại là người cổ hủ, trọng sĩ diện và rất cứng nhắc.

Phác thiếu gia hay còn gọi là Phác Xán Liệt, con trai duy nhất của Phác lão gia nay cũng đã hai mươi mốt, vẫn còn rất trẻ, trong mười đời đổ lại Phác gia chỉ có thể sinh ra một đứa con trai độc tôn, nên rất được yêu thương, cưng chiều, nhưng khi lớn lên lại vô cùng khổ sở rèn luyện bản thân, người nhà Phác gia luôn đi theo con đường cách mạng nên họ luôn bắt con trai mình phải đi theo quân đội. Bởi đi theo quân đội thì mới có thể đứng trên vị trí quan trọng, được người khác kính nhường, nể phục. Họ luôn quan niệm rằng, sống trong đời thì phải để mình có giá trị để người khác nguyện ý quỳ gối nghe lệnh, bởi như vậy cuộc sống mới trở nên thuận theo ý mình, dễ dàng hơn.

-Cha, đã lâu không gặp cha.

-Con trai của ta, trận này con đi đẩy lùi quân địch, thật đáng để cha nở mày nở mặt, đúng là con trai của ta.

-Lần này địch mang quân sang ít, chủ yếu là muốn thăm dò chúng ta, biết thế nên con dùng tương kế tựu kế.

-Con trai khá lắm, lần này con về là rất bận rộn, mau mau vào thay quần áo nghỉ ngơi rồi ăn cơm thôi.

Phác Xán Liệt cùng cha hàm huyên với nhau suốt cả bữa cơm. Rồi đến tối, Phác Xán Liệt đi ra ngoài sân ngồi ngắm trăng hưởng gió, uống rượu cùng Chung Nhân.

Đang uống, bỗng nhiên Phác Xán Liệt chợt nhớ về chuyện sáng nay. Cậu trầm mặt, nhớ lại người con trai kia gọi là Trương thiếu gia, hí rất hay rất có hồn, nhan sắc khi trang điểm rất đẹp, rất sắc sảo, nếu bỏ lớp trang điểm kia ra thì sẽ như thế nào. Dù rằng biết quy định không thể gặp Trương thiếu gia, nhưng Phác Xán Liệt lại rất tò mò, mà tính của cậu chính là càng khiến cậu tò mò, thì cậu càng muốn biết cho thỏa.

Thấy Phác thiếu gia bỗng dưng trầm lặng như vậy, Chung Nhân cũng ngừng không uống rượu, nhìn nét mặt này chắc lại vì chuyện sáng này làm cho phân tán rồi.

-Thiếu gia, vẫn vì chuyện sáng này sao?

-Đâu có. Ta đang suy nghĩ chuyện khác?

-Thật sao?

Nhìn điệu bộ của Chung Nhân thì Phác Xán Liệt biết mình không thể giấu. Mà giấu để làm gì, hắn vẫn chính là người thân cận, hiểu cậu rõ nhất đấy thôi.

-Ừ, là chuyện sáng nay, chuyện của Trương thiếu gia.

-Phác thiếu gia chính là muốn xem mặt của Trương thiếu gia kia?

-Đúng, ta rất tò mò, muốn xem đời thực có giống như lời đồn kia không?

-Thiếu gì cách chứ, không gặp được tại gia, ta có thể gặp ở ngoài đường.

-Biết hắn có ra ngoài, hay đi đường nào đâu mà gặp chứ.

-Thiếu gia quên tôi là ai sao? Chuyện gì cũng có thể biết, muốn biết đều có thể cho biết hết.

- Qủa là người do cha ta dạy dỗ, rất giỏi.

-Cạn ly chứ.

Rồi hai người tiếp tục uống rượu hàm huyên cho đến quá nửa đêm, Chung Nhân dìu thiếu gia về phòng. Vừa đặt lên giường, Phác thiếu gia đã luôn miệng kêu.

-Trương... Trương thiếu gia.... hí rất...hay

-Ám ảnh từ lúc tỉnh vào cả trong mơ sao? Thiếu gia vẫn còn trẻ con lắm.

Chung Nhân lắc đầu, đắp chăn cẩn thận cho thiếu gia rồi mới đi ra ngoài. Sáng hôm sau, hai người lên xe đi tuần, thật ra cũng có thể nói là đi ngắm cảnh. Vòng vo mấy vòng rồi cũng dừng lại ở bên sông Mộng Nguyện.

-Sao lại dừng xe ở đây?

-Thiếu gia cứ xuống đây đi, cảnh sông này rất đẹp đó sao.

Hai người bước xuống xe, vô cùng tiêu soái. Sông Mộng Nguyện trong vắt, nằm giữa hai bên phố tấp nận người qua, giữa sông là một cái cầu vòm nhỏ bằng đá để dân hai bên có thể qua lại. Liễu rủ quanh con sông nhìn càng thơ mộng, thi thoảng có vài ngọn gió thổi qua, gợn lên vài con sóng nhỏ, trên sông lại có mấy con thuyền nhỏ. Vô cùng đẹp đẽ.

-Cảnh nơi đây quả thực rất đẹp, ta sống ở đây lại không thể biết có chỗ đẹp như sông Mộng Nguyện này.

-Là thiếu gia cứ mải rèn luyện, ở nhà đọc sách. Nên ra ngoài nhiều hơn chút thiếu gia à.

Hai người đứng đó một lúc, Phác Xán Liệt bỗng nghe thấy tiếng hát ở đâu đó, giống như là bị mê hoặc vậy cứ đi theo tiếng hát, đi miết suốt dọc sông đến đoạn có một chiếc thuyền chuyên chở khách thượng lưu, thấy thấp thoáng qua tấm rèm là bóng dáng ai đó rất quen, nhưng Xán Liệt không thể nhớ ra. Vì là thuyền đang trôi giữa sông không thể gọi cập vào bờ được, Phác Xán Liệt thân thủ tốt chỉ một cước lấy đà đã nhảy lên được mạn thuyền.

Chung Nhân chạy theo sau không kịp, chỉ có thể nhìn cậu chủ chạy vào trong thuyền kia.

Phác Xán Liệt đi lên tầng hai của con thuyền, nơi đây không có ai, chỉ có một bàn trà, một người đang đứng hát, dáng hình thư sinh lại mặc đồ trắng, tay phẩy quạt rất thanh thoát. Giọng hát đó rất ấn tượng, Phác Xán Liệt cứ thế tiến đến gần, người kia nghe thấy tiếng bước chân của Phác Xán Liệt liền quay đầu lại nhìn.Là Trương Tiểu Bạch.

-Công tử đây? Cho hỏi vì sao lên thuyền của tôi mà lại không nói lời nào.

-Xin thứ lỗi, cũng bởi vì tiếng hát quá hay mà ta mới tới đây.

-Chẳng phải công tử chính là người vừa làm thuyền tôi một trận chòng chèo.

-Xin công tử thứ lỗi, tôi đây không cố ý, là muốn gọi thuyền vào bờ nhưng lại không thể.

-Nhìn dáng vẻ mặc quân phục, chắc công tử là người trong quân đội.

-Chẳng giấu gì, tôi đây chính là người làm trong quân đội.

Phác Xán Liệt nào ngờ trước mặt mình chính là Trương thiếu gia, người hát hí khúc khiến cậu mê mệt tò mò, say sưa. Xóa bỏ lớp trang điểm nhìn trông thật khác.

-Giọng hát của công tử thật rất biết lôi kéo người khác tới nghe.

-Tôi đây chỉ là một người ham đọc sách, vài câu hát vui cho thỏa tâm trạng chứ không có tài năng gì, thật ngại quá đã khiến công tử bận tâm.

Phác Xán Liệt có hơi bất ngờ về người trước mặt mình, gương mặt nho nhã, ngũ quan tinh tế, đôi mắt rất có hồn.Là thân nam nhân nhưng nét đẹp có phần mềm mỏng như thiếu nữ.

-Công tử thật khiêm tốn.

-Nói chuyện nãy giờ, tôi quên không mời thiếu gia ngồi uống trà. Có vẻ tôi đã gặp được người cùng tôi nói chuyện vài câu.

-Không khách sáo.

Cả hai cùng ngồi xuống uống trà, Trương Tiểu Bạch rót cho Phác Xán Liệt trà thiết quan âm, loại trà mà chỉ có Trương gia mới có.

-Là trà thiết quan âm sao? Tôi rất thích vị trà này, công tử quả là người biết uống trà.

-Thật quá khen, tôi cũng chỉ là người thường, uống trà thường, mua về không biết trà này tên gì chỉ biết rằng vị rất thơm, rất dư âm.

Hai người tiếp tục đàm đạo với nhau, nhìn cả hai đều rất thỏa mái, càng nói, Phác Xán Liệt càng không thể dứt ra bởi trà ngon, người nói chuyện cũng rất hợp nhưng chợt nhớ ra còn Chung Nhân, còn có nhiều chuyện để làm nên đành cáo từ không thể ở lại lâu. Trước khi lên bờ, Phác Xán Liệt còn quên chưa hỏi tên vị công tử áo trắng kia.

Phác Xán Liệt chạy ngược lại tìm Chung Nhân, thấy Chung Nhân đang ngồi cạnh xe trên tản đá nhỏ cả ngày chờ cậu về, mặt cũng xịu xịu rồi.

-Thiếu gia, sao đi nhanh quá vậy. Giờ mới quay lại sao?

-Ta xin lỗi, là vì người kia có giọng hát quá hay.

-Thôi lên xe hãy kể tiếp, chúng ta cần đến dự tiệc nhà Kim lão gia.

Lên xe, Phác Xán Liệt liền kể cho Chung Nhân nghe toàn bộ câu chuyện.

-Vị công tử đó mời ngài uống thiết quan âm?

-Ừ, lần trước uống ở Trương gia ta đã nhớ vị này rồi. Trà rất ngon.

-Thiếu gia à, trà thiết quan âm này chỉ có Trương gia mới có thôi.

-Thế sao? Sao vị công tử kia lại có.

-Sở dĩ cậu ta là người nhà họ Trương.

-Chẳng nhẽ là Trương thiếu gia- Trương Tiểu Bạch.

-Chẳng ai vào đây cả, chính là Trương thiếu gia đó.

Phác Xán Liệt nghe xong, lập tức trong đầu nhớ lại tướng mạo người kia, quả thực nếu đúng là Trương thiếu gia thì quá là đẹp rồi, rất giỏi lại vô cùng tinh tế, nói chuyện cũng rất hấp dẫn lại khiêm nhường. Phác Xán Liệt cảm thấy trong lòng như vơi đi cái gì đó, rất khoan khoái, thỏa mái.

Tối đó tại Kim gia tổ chức cuộc gặp mặt của mấy vị quan to tướng lớn, mấy lão già này chủ yếu đến để tạo các mối làm ăn, thông đồng với nhau với người Nhật kia mang hàng cấm vào nước. Phác Xán Liệt hiển nhiên không hề biết, chỉ biết thay cha đến gặp bạn cũ.

-Ôi chao! Phác thiếu gia, đã lâu không gặp. Qủa đúng là hổ phụ sinh hổ tử, có tài năng có tài năng.Nhìn thiếu gia tiêu soái như vậy, thật sự Phác lão gia quả là có đức.

-Kim lão gia đã quá khen tôi rồi, cũng chỉ là rèn luyện kham khổ hơn người khác chút ít.

-Đừng khiêm tốn quá, mau mau lại đây để các vị lão gia khác được mở mang tầm nhìn.

Phác Xán Liệt bị kéo đi chào hỏi rất nhiều người, càng khiến cậu không thích ở nơi này.

-Thiếu gia, để ý Kim lão gia chút, tôi thấy lão ta rất xảo quyệt, mồm miệng lại giảo hoạt.

-Yên tâm, ta khác có đề phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net