Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Tiểu Bạch nhận nhiệm vụ đêm nay xử lí lão Kim kia. Trong đêm, cùng các thuộc hạ mặc trang phục đen, chuẩn bị vũ khí rồi tất cả lên ngựa phi thẳng đến phủ Kim gia.Đến nơi, tất cả theo hiệu lệnh chia thành hai nhóm, trong ứng ngoài hợp.Vì cố tình đến cướp mạng hắn trong đêm tiệc tùng, nên phải thật cẩn thận. Nhóm bên ngoài quan sát thấy có gì khả nghi sẽ dùng ánh sáng làm ám hiệu, nhóm bên trong do Trương Tiểu Bạch cầm đầu, trực tiếp lấy đồ và giết người.

.

.

.

Phác Xán Liệt sau một hồi đi chào hỏi cảm thấy khó chịu trong lòng, kiếm một chỗ xa xa chút ngồi uống rượu. Kim Chung Nhân đứng bên quan sát xung quanh, thường thì những nơi tổ chức tiệc sang trọng rất có khả năng xảy ra những chuyện không hay. Nên Kim Chung Nhân đang cố giữ an toàn cho Phác Xán Liệt.


-Cậu không cần phải quá cẩn thận như thế đâu.

-Tôi vì tính mạng quý giá của thiếu gia, cũng là không muốn Phác lão gia mất tín nhiệm.

-Cậu bao giờ mới bỏ được thói quen cứng ngắt đó.

-Đến khi chết chăng!

-Đừng có nói thế. Mà tôi cảm thấy chúng ta cũng nên chuẩn bị xin phép trở về sớm. Tôi không thích cái không khí ở đây.

-Hôm nay chúng ta đến để thay lão gia ra mắt mọi người, tạo dựng mối quan hệ giữa thiếu gia với những người khác.

-Hừm... thì ta cũng đã làm xong rồi. Chuẩn bị tìm lão Kim thôi.


Phác Xán Liệt đứng lên chỉnh lại âu phục, đang tìm thì thấy lão Kim đang đi đâu đó một mình, dáng vẻ hấp tấp, ánh mắt láo liêng.


-Lão ta có vẻ gì đó không ổn.


Phác Xán Liệt kêu Chung Nhân ở lại đợi mình chút, cậu đi theo lão Kim. Thấy lão ta lên tầng hai  rồi gặp ai đó hai người lén lút trao đổi, Phác Xán Liệt trốn sau cột trụ khá xa nên không nghe thấy gì.

Phác Xán Liệt chỉ biết kia là một gói nhỏ. Căn bản thời đó, đồ hàng cấm được săn lùng nhiều nhất, thứ giấu trong gói giấy nhỏ chẳng phải chính là thuốc phiện sao.


-Lão ta dám buôn thuốc phiện.


Phác Xán Liệt không dám chắc chắn, lại chưa thể đột ngột xuất hiện rồi ép giải họ,cậu theo lão Kim đi xuống. Trong đầu đang suy nghĩ làm thế nào để lấy được gói nhỏ kia.Đột ngột đèn điện tắt hết, trong phút chốc Phác Xán Liệt bất động, linh tính mách bảo có chuyện không hay. Cậu cảm thấy bên cạnh vừa rồi có một luồng gió vụt qua giống như có người chạy qua người mình.

Còn chưa kịp nghĩ tiếp tiếp sẽ làm gì, thì có tiếng hét thất thanh, trong bóng tối mà xuất hiện tiếng hét thì chẳng phải càng thêm phần hoảng loạn sao. Tất cả mọi người đều sợ hãi, la hét.

Trong đầu nhận ra có điều gì đó không ổn. Nhưng Phác Xán Liệt vẫn chưa thể nắm rõ tình hình, ngay lúc này đèn điện xung quanh lại bất ngờ sáng lên.

Phác Xán Liệt lập tức đi kiếm lão Kim, trong đám người kia có tiếng hét.

-Lão KIM!!! Chết rồi.

Mọi người lập tức dồn chú ý vào người nọ, lão ta run quá đến đánh rơi chiếc ly, lão ta đứng cạnh lão Kim. Lão Kim  thì nằm dưới đất mắt trợn chừng co giật một hồi thì im bặt, máu từ cổ phụt ra thành tia.

-Thế nào mới nãy còn nhìn thấy lão cơ mà.

Chung Nhân đứng đó nhìn, ngạc nhiên. Phác Xán Liệt lập tức quan sát, tay đặt vào súng, ánh mắt như diều hâu quan sát tứ phía.Cố gắng tìm ra có kẻ nào tình nghi, nhưng hiện tại bọn họ đều cùng một biểu cảm sợ hãi tột cùng.

-Mọi người lập tức di tản đến nơi an toàn, mau gọi cảnh sát, quân đội đến đây. Không ai được rời khỏi căn nhà này. Chú ý.

Nói rồi lập tức ngồi xuống cạnh thi thể lão Kim, quan sát.

-Là bị một vật hình dạng tròn bắn vào trúng động mạch cổ, một cái chết bất ngờ không để nạn nhân có thời gian kêu cứu. Là một viên sỏi, đủ biết người này công phu lợi hại như thế nào.Lập tức đi kiểm tra trong nhà có bị mất đồ gì không?

Phác Xán Liệt lại quan sát mọi nơi, quan sát mọi người, chợt nhớ đến lão già nào đó nãy còn đứng trao đổi cùng với lão Kim.

-Nãy tôi có thấy một lão gia đứng nói chuyện với lão Kim ở đằng kia.Là ai mau ra đây.

Không ai trả lời, không ai bước ra, tất cả lại láo nháo xì xào.

-Mau ra đây!

-Không ổn! ở đây có người chết nữa.

Tiếng của Chung Nhân kéo mọi sự chú ý về cậu, chẳng phải là lão già kia sao, lão ta bị một vết thương sâu vào ngực trái, một phát có thể cướp đi tính mạng. Lão ta nằm ở góc nhà, chắc là chết ngay sau lão Kim này. Phác Xán Liệt lập tức đi tới quan sát, lục trong người hắn liền thấy không có gói thuốc kia, nhưng lại thấy tay lão dường như đang nắm chặt cái gì đó, mở ra liền thấy có một chút bột trắng, là thuốc phiện.

"Là cùng một người giết."

Sau một hồi thì hai thi thể được mang đi, mọi người được bảo toàn tính mạng ra về, Phác Xán Liệt cùng Chung Nhân ở lại với cảnh sát để kiểm tra hiện trường. Đồng thời lấy lời khai của những người tình nghi. Cho đến quá nửa đêm Phác Xán Liệt mới về đến nhà, cha biết chuyện cũng không có nói nhiều, chỉ bảo cậu đi nghỉ sớm. Còn ông lại vào phòng gọi cho ai đó.

.

.

.

Trương Tiểu Bạch lợi dụng khi lão Kim tách ra chỗ khác liền cho đệ tử đi tắt hết đèn, còn một nhóm thì đứng ngoài ra hiệu bằng ánh sáng. Đến khi giết xong lão rùa Kim, với tên đi cùng kia, Trương Tiểu Bạch lập tức lên phòng của lão thu thập tài liệu, gói thuốc cũng mang đi, cướp từ tay lão già kia.

Đến khi giết gọn, xong việc rồi Trương Tiểu Bạch mới nhận ra Phác thiếu gia có mặt ở đây, tuyệt đối không thể để cậu ta biết.

Trương Tiểu Bạch nhớ lúc chuẩn bị ám sát lão Kim lại bị Phác Xán Liệt chặn đường, lập tức dùng kĩ thuật phóng người qua, tuy rất nhẹ nhàng nhưng Phác Xán Liệt là con nhà nòi sao lại có thể không phát hiện nhưng cũng may rằng chỉ nghi ngờ.

Về đến phòng, Trương Tiểu Bạch lập tức thay đồ, ngồi xuống uống ngụm trà, nhớ lại giây phút trong bóng tối đó khoảng cách cậu và Phác Xán Liệt rất gần nhau, đủ để cậu biết hắn cao hơn cậu một cái đầu.

-Không ngờ lại gặp cậu ta ở đó.

.

.

.

 Phác Xán Liệt nằm trên giường mà trong lòng vẫn thổn thức chuyện ban tối. Ai lại có gan mưu đồ ám sát các vị quan lớn như vậy? Ai lại có khả năng giết người bằng ám khí cao siêu như vậy được, cao thủ.

Phác Xán Liệt nhớ đến bóng người lướt qua cậu,  khinh công rất lợi hại thời buổi dân quốc phát triển hòa nhập với thế giới xung quanh. Hắn chính là kẻ giết trọn hai mạng người, cậu cần phải tìm ra hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net