Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Xán Liệt cả đêm không thể ngủ yên giấc, chính là đã quen với tác phong công việc rồi, cứ nhắm mắt lại ngủ  sâu một chút là lại nhớ đến chuyện xảy ra. Cho dù đã từng trinh chiến bao năm, hay phá án hàng trăm lần nhưng chưa lần nào Phác Xán Liệt cảm thấy kẻ giết người kia lại có võ công và thủ đoạn thâm độc đến vậy.

Sáng hôm sau, Phác Xán Liệt đi đến thăm viếng lão Kim, vừa tối hôm qua nhà lão còn rộn ràng tiếng cười, kẻ ra người vào, nay thì lại nghi ngút hương khói, tiếng than khóc của vợ và các con nhỏ.

Phác Xán Liệt mặc quân phục, bỏ mũ xuống rồi hành lễ với đám tang của lão Kim. Nhìn đám vợ lớn vợ nhỏ cùng lũ con của lão, thật sự trong lòng không thấy tiếc thương nhiều cho lắm. Cả đời lão toàn làm chuyện trái với đạo đức, kiếm tiền dơ bẩn, cũng may nhờ có buổi tiệc hôm qua mà Phác Xán Liệt biết hắn có trao đổi mua bán đồ cấm với bọn Nhật. 

-Cậu chủ, xong việc chúng ta cần đi đến tổng cục để làm nhân chứng chuyện tối qua.

-Được, ta cũng cần đến đó để tìm hiểu số chuyện.

Chiếc xe đi tới cục trưởng cục quân đội, Phác Xán Liệt lập tức lên phòng cục trưởng, vừa làm nhân chứng kể lại sự việc, lại vừa đi tìm kiếm một số tài liệu về những năm gần đây giữa Trung Quốc và Nhật Bản.

-Có một số chuyện mình chưa hề biết đến, cần phải mang về đọc.

Nhưng vì là hồ sơ mật, tuyệt nhiên không thể mang về, Phác Xán Liệt liền viết ra vài tờ giấy linh tinh rồi nhét vào thay thế cho sấp tài liệu kia. Không quên đánh dấu bí mật kiểm tra có ai động vào xấp giấy lộn kia không.

.

.

.

Vài ngày sau đó, Phác Xán Liệt ở lì trong phòng nghiên cứu, đọc qua tất cả đống giấy tờ đó, tiện cũng vạch ra được vài điểm. Vài điểm này trong đó có một điểm liên quan đến nhà Trương gia kia, Phác Xán Liệt từ ngày nói chuyện với Tiểu Bạch thiếu gia, càng thêm chú ý về gia đình họ Trương kia. Cảm giác giống như muốn tìm hiểu về gia đình bằng hữu.

-Trương Nghệ Hưng từng nắm quyền chức cao trong quân đội. Chỉ có thế này thôi sao?

Phác Xán Liệt nhìn dòng chữ ngắn ngủi trên tờ giấy, chỉ viết đơn giản vậy thôi sao? Thật sự chỉ có chừng ấy chữ để miêu tả về một con người thôi sao.

-Người xưa làm ăn tất trắc thế này sao?

Phác Xán Liệt nghĩ tới Trương thiếu gia, lại chợt thấy trong lòng lạo xạo.

-Chung Nhân, chuẩn bị xe.

-Thiếu gia định đi đâu?

-Nay ta muốn nghe hí tại Trương gia.

Phác Xán Liệt thay trang phục thường ngày, rồi lên xe đến thẳng Trương gia.Nhưng mà trời không chiều ý người, Trương gia hôm nay nghỉ không có hý. Phác Xán Liệt cảm thấy không vừa lòng, cũng không thể bắt ép người ta vì cậu mà mở cửa lại hý, gia đình có chuyện riêng.

Phác Xán Liệt kêu Chung Nhân lên xe về nhà trước, nay cậu muốn đi dạo một mình, không nghe được hý thì đi dạo cho lòng nhẹ bớt, tiện muốn xem người dân làm ăn như thế nào.

Đang đi qua con hẻm nhỏ, Phác Xán Liệt liền thấy có chỗ bán kẹo hồ lô, đã lâu không có ăn món này lại nhớ về hồi bé liền đi tới mua hai xiên.

Đi thêm vài bước nữa lại thấy có đứa bé ăn xin cứ nhìn chằm chằm vào cây kẹo hồ lô trên tay, Xán Liệt liền ngồi xuống trước mặt đứa trẻ, im lặng đưa cho nó một xiên. Thằng bé cảm ơn một tiếng rồi cầm cây kẹo chạy mất hút.

-Đứa bé thật đáng thương.

Đi vòng vòng quanh khu phố, Xán Liệt liền dừng chân tại một quán trà, uống trà chỉ vài đồng bạc khiến Xán Liệt nhớ ngụm trà quan âm của Trương thiếu gia mời lần trước thật sự khác nhau một trời một vực, lại nhớ hý kịch của Trương thiếu gia, trong lòng lại nổi lên ham muốn được thưởng thức.

Phác Xán Liệt ngồi trên lầu trà tầng hai, nhìn xung quanh, ngắm mọi thứ chợt có điều gì đó thu hút ánh nhìn của cậu.

.

.

.

Trong đám người nhộn nhạo kia, có một người dáng vẻ thư sinh đang đôi co với vài tên lưu manh. Hình như là có tranh chấp, Phác Xán Liệt quan sát thêm chút, chợt nhận ra kia chẳng phải Trương thiếu gia đấy sao. Có chuyện xảy ra với hắn!

-Các người ỷ đông hiếp yếu, người ta cũng một thân già buôn bán trên đường, sao còn đập quán. Không để người khác kiếm kế sinh nhai sao?

-Này thiếu gia, chúng tôi là đang làm việc, lão bà đây không có tiền nộp thì chúng tôi phá đồ.

- Chính là lưu manh, có chân tay đàng hoàng, có sức khỏe mà lại đi làm trò này, thật đáng khinh.

-Này, thiếu gia này có phải đã quá tham lam rồi không? việc này đâu cần cậu quản, đừng có cản chúng tôi làm ăn.

-Làm ăn cái gì, đi phá đồ người khác là làm ăn sao? Bà ấy thiếu các người bao nhiêu, ta sẽ trả cho bà ấy.

-3 vạn!

- Cái gì, các người thật sự là đi cướp tiền người khác mà, người ta đi chợ kiếm từng đồng một, lấy đâu ra đống tiền đấy trả cho các người.

-Vậy vị thiếu gia đây có tiền trả không? không có tiền thì dẹp ra.

-Các người là ai mà dám bóc lột người khác.

Phác Xán Liệt đứng từ trong đám đông lên tiếng, Trương Tiểu Bạch còn muốn đôi co nhưng nghe thấy giọng nói kia lập tức thu hút sự chú ý.Phác Xán Liệt từ lối người rẽ sang hai bên mà tiến lên, đúng chuẩn dáng con nhà lính, khiến người khác phải hít khí lạnh, lạnh lùng.

- Ở khu này từ khi nào có cho đi bảo kê.

Phác Xán Liệt khí thế bức người đi tới đứng đối diện mấy kẻ lưu manh. Trương Tiểu Bạch im lặng lùi về sau bảo vệ bà già kia.

-Lại thêm vị thiếu gia này đến sao? cái chợ này là do bọn ta chăm lo đấy, có liên quan gì đến vị thiếu gia này không? Hay cũng định làm anh hùng nghĩa hiệp sao?

-Là do các người mở ra sao? 

Phác Xán Liệt túm lấy tay kẻ đối diện vặt ngửa ra sau ép hắn úp mặt xuống bàn trà bên cạnh.Thao tác cực nhanh, chuẩn xác và rất có lực. Trương Tiểu Bạch cảm thấy người này đúng là danh bất hư truyền, không phải loại người công tử theo nghiệp tầm thường. Trương Tiểu Bạch im lặng quan sát xem Phác Xán Liệt hành xử như thế nào.

-Khốn kiếp, đột nhiên động thủ, ngươi muốn chết sao?

-Muốn chết lắm, ta đang muốn lên đồn đây. 

Mấy kẻ đi cùng tên kia lập tức rút dao ra tay lăm lăm phòng ngự nhằm vào từng hành động của Phác Xán Liệt. Trương Tiểu Bạch vẫn im lặng đằng sau quan sát, vẫn là chưa nên ra tay.

-Anh em đâu ra tay!

Tên kia vừa hét lên, Phác Xán Liệt lập tức dùng một bên chân co lên ép chặt kẻ kia thêm chặt xuống bàn, còn một tay lập tức rút súng ra bắn lên trời.

-Còn muốn tiến lên?

Lập tức đám đông xung quanh tản ra toán loạn, mọi người đều sợ tiếng súng và tình cảnh bây giờ, mấy kẻ lưu manh kia lập tức dừng lại sợ hãi, lưỡng lự.

Trương Tiểu Bạch đưa bà già đến nơi an toàn. Rồi quay lại trợ giúp Phác Xán Liệt.

- Phác thiếu gia, cần tôi hỗ trợ?

-Phác thiếu gia ư? 

Bọn lưu manh bảo kê kia nghe danh Phác Xán Liệt lập tức quỳ gối xin hàng, Phác Xán Liệt phải mất nửa ngày trời áp giải bọn bảo kê này về đồn. Sau khi xử lí xong mới có thể tìm Trương Tiểu Bạch.Lần này cứ ngỡ Trương Tiểu Bạch sẽ ở lại chờ Phác Xán Liệt để mời Phác Xán Liệt uống trà khen ngợi vài câu. Nhưng khi Phác Xán Liệt quay trở lại thì Trương Tiểu Bạch đã không còn, chỉ còn bà cụ kia vẫn đang bán hàng, như thể không có chuyện gì xảy ra.

Tìm kiếm xung quanh nhưng lại không thấy bóng dáng kia, Phác Xán Liệt thở hắt một tiếng, lắc đầu. Bà già kia thấy Phác Xán Liệt quay lại từ trong sập bán hàng liền đi tới nắm lấy tay cảm ơn.

-Lão bà thật quá xúc động, cảm ơn Phác thiếu gia đã cứu bà già này, ơn này không biết trả kiểu gì.

-Không cần đâu lão bà, chuyện này tôi đương nhiên phải giải quyết. Nhưng bà có thấy người con trai ban nãy giúp đỡ bà đi đâu rồi không? là bạn của tôi.

-Cậu thiếu gia đó đi luôn rồi, à còn dặn tôi nói với cậu một câu.

-Là câu gì? bà mau nói.

Phác Xán Liệt nghe thấy vậy, trong lòng bất ổn, rạo rực cả tâm can, tròng mắt mở lớn, giọng cũng lên tông vài phần.

-Cậu ấy nói, thiết quan âm nếu muốn uống lúc nào cũng có thể đến uống.

-Chỉ vậy thôi sao?

-Nói rồi cậu thiếu gia đó liền đi.

-Cảm ơn bà lão.

Phác Xán Liệt tuy có vài phần hụt hẫng vì đấy không phải câu cậu muốn nghe, nhưng ít nhất Trương thiếu gia cũng ngoại trừ cậu mà thiết đãi như bạn bè, mời uống trà. Mà ý chính là có thể đến Trương gia bất kì lúc nào cũng có thể gặp được Trương thiếu gia.

Phác Xán Liệt lên xe ngồi, trong đầu cứ nghĩ mãi câu nói ban nãy, lòng lại như ngập tràn thanh xuân.Bất giác khóe miệng cong lên.

-Lúc nào cũng có thể uống ư ?



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net