Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Cứ bước qua với cái chân đau của cậu đi, tôi không thể động được cái cơ thể này.

Trương Tiểu Bạch không thèm nói gì thêm, lập tức vùng qua người Phác Xán Liệt, bò qua được nửa thân trên rồi nhưng mà còn nửa thân dưới vì cái chân đau mà nhất cử nhất động đều phải cực kì chú ý. Trương Tiểu Bạch hai tay chống sang hai bên vai Phác Xán Liệt, khoảng cách hai người thật sự rất gần, Trương Tiểu Bạch còn không dám thở mạnh, đầu cúi xuống chú ý cái chân.

-Này! cậu có thể nhanh hơn một chút không, tôi ngứa chân quá.

-Cậu nhịn chút đi, tôi đang cố đây.

-Nhanh lên, nhanh lên.

Phác Xán Liệt không thể chịu đựng cơn ngứa dưới chân, thật sự ngứa đến phát điên.

-Xin lỗi cậu, tôi không chịu nổi nữa rồi.

Phác Xán Liệt theo phản xạ co chân ngứa lên, nhưng đúng lúc một bên chân của Trương Tiểu Bạch đã bước qua bên kia giường. Chân Phác Xán Liệt co lên lại đập chúng nơi đó của Trương Tiểu Bạch, khiến Trương Tiểu Bạch ngã thẳng xuống người Phác Xán Liệt.

-Ah!!!!

Trương Tiểu Bạch vừa đau chân, lại vừa đau chỗ đấy, thật sự rất bực mình Phác Xán Liệt rồi, nhưng mà hiện tại tư thế này để ý lại thì thật sự quá là sai trái rồi. Cậu đang nằm trên người Phác Xán Liệt, cậu gục mặt qua vai của Phác Xán Liệt.

- Trương thiếu gia, cậu làm hỏng tay tôi rồi.

Phác Xán Liệt vội đẩy Trương Tiểu Bạch sang một bên, cái tay đau của cậu bị Trương Tiểu Bạch đè lên đến tím cả mặt mày, Trương Tiểu Bạch cũng không thua kém gì, cái chân đau bị đẩy ngã lập tức khiến cả người Trương Tiểu Bạch đau đến cứng ngắc, không dám thở mạnh, Trương Tiểu Bạch điều hòa hô hấp, cố nín nhịn cơn đau từ cái chân, nắm chặt tay thành quyền.

-Tôi đẩy cậu khiến chân đau sao?

Trương Tiểu Bạch không trả lời, Phác Xán Liệt thấy trên trán Trương thiếu gia kia đã lấm tấm mồ hôi, chắc hẳn rất đau rồi.

-Nằm đó, để tôi xuống lấy sách.

Phác Xán Liệt nhíu mày, đi xuống giường đến bên bàn sách, có rất nhiều sách văn chương rất hay, Phác Xán Liệt chọn đại một quyển rồi quay lại giường.

-Này, đọc đi. Xin lỗi làm chân cậu đau. Tôi mệt, đi ngủ trước.

Trương Tiểu Bạch đã dịu cơn đau, nhận lấy quyển sách rồi ngồi đọc, Phác Xán Liệt nằm bên cạnh đã im lìm trong giấc ngủ. Cả căn phòng mờ mờ đèn ngủ, Trương Tiểu Bạch đang ngồi đọc sách nhưng lại không thể tập trung bởi hình ảnh ban nãy cứ làm cậu mất tập trung.

Trương Tiểu Bạch cảm thấy xấu hổ, vừa áy náy lại tự trách bản thân cớ sao lại đòi hỏi đọc sách, tim cứ đập loạn.

"Trương Tiểu Bạch! ngươi thật đáng xấu hổ mà, làm ra trò mèo gì rồi. Khiến cậu ta gãy tay chưa đủ lại còn gây sự, để bây giờ tự ngươi phải giày vò ngươi!!"

Trương Tiểu Bạch đang mải tự trách bản thân thì bị Phác Xán Liệt làm cho giật mình, cậu ta chuyển mình nằm thẳng. Trương Tiểu Bạch quay sang nhìn chăm chú, chỉ sợ nãy giờ Phác Xán Liệt chỉ giả vờ ngủ, nhưng thật ra đã ngủ sâu rồi. Trương Tiểu Bạch thở phào một phen, Trương Tiểu Bạch nhìn chăm chú Phác Xán Liệt giống như là dán mắt vào người Phác Xán Liệt.

Giờ nhìn kĩ, ngũ quan của Phác thiếu gia là loại cực phẩm, hoàn mĩ, toát ra vẻ quan lớn phi phàm, thật sự ngũ quan tinh tế, sắc sảo. Với vẻ ngoài đẹp như vậy, khí chất lại khác người, tài năng và gia đình là quá hoàn hảo, hẳn là có rất nhiều nữ nhân ao ước, mong nhớ, đem lòng yêu.

Trương Tiểu Bạch chợt nhận ra lời cha dặn, đừng nên chơi thân với những kẻ làm quan lớn, chúng chính là cọp, còn mình là thịt. Tất cả mọi mối quan hệ phải có một bức rào ngăn cách, đặc biệt thân phận của mình lại càng phải tinh khôn mà ngăn cách, phải biết lợi dụng những kẻ mu muội đấy để thực hiện ý đồ của mình.

Trương Tiểu Bạch hiện tại vẫn nên nghe theo lời cha dặn, hiện tại mọi cách ứng xử của Phác Xán Liệt trong mắt cậu đánh giá đều rất tốt, tốt nhất vẫn nên quan sát tiếp.

Trương Tiểu Bạch lại nhớ đến kẻ ám sát mình ban tối, hắn ta là ai, tại sao lại muốn ám sát cậu, mọi hoạt động của cậu đều được xử lí tốt. Vậy hắn ta là ai chứ. Trương Tiểu Bạch, thay đổi ánh mắt trong tích tắc, sắc lẹm, cậu nhất định phải tìm ra hắn.

.

.

.

-Hai đại thiếu gia, đã sáng rồi, lão gia muốn sang thăm hai người.

Quản gia đứng ngoài cửa mà nói vọng vào. Cả hai người đang ngủ đều bị giật mình mà tỉnh giấc.

-Cha cậu sang thăm hỏi sớm vậy sao?

-Mau mau dậy chỉnh tề, tỉnh táo cha tôi sắp qua hỏi han.

Trương Tiểu Bạch đã quen thói sinh hoạt lập tức tỉnh táo, chỉ có Phác Xán Liệt vẫn u mê chút.Trương lão gia đi vào, tay chắp sau lưng, rất ra dáng uy nghiêm, tôn kính.

Phác Xán Liệt lần đầu được gặp Trương lão gia, trong lòng cũng hồi hộp, cậu nhớ lại trong tập tài liệu mật kia, Trương Nghệ Hưng-Trương lão gia chính là một vị tướng oai hùng, chính chực nhưng vì cớ sự nào đó mà Trương Nghệ Hưng rút lui không còn làm quan trong Triều.

-Ta nghe tin hai đứa bị ngã đêm qua hai đứa bị thương? Đã đỡ hơn chưa

-Thưa cha, cũng chỉ là chầy xước ngoài da, không đáng quá lo ngại.

Trương Tiểu Bạch dù chân đâu thế nào khi thấy cha vào liền lập tức ngồi thẳng dậy, rất nghiêm chỉnh, thần sắc cũng đanh lại vài phần.

Phác Xán Liệt thấy thái độ Trương Tiểu Bạch thay đổi trước mặt cha cảm thấy người này chính là được giáo huấn quá hà khắc rồi, đau cũng nhịn, phải biết điều chỉnh trạng thái.

Vậy đêm qua, đối với cậu, thì Trương Tiểu Bạch đã thỏa mái hơn rồi sao, Phác Xán Liệt bỗng trong lòng vui lạ thường.

-Phác thiếu gia, thật có lỗi quá, vì con trai tôi mà cậu ra nông nỗi này. Tôi cũng đã sai người báo cho cha cậu một tiếng rồi.

-Không cần báo đâu ạ, cũng là bị thương ngoài chút chút, tiện cũng coi như là được nghỉ dưỡng trong những ngày làm việc mệt mỏi.

-Vậy cậu đã thấy khá hơn chưa, tôi đã chuẩn bị xe và đồ ăn sáng cho cậu rồi.

-Cảm tạ lão gia, không cần làm như vậy đâu ạ. Tôi cũng nên về đây, để cha ở nhà lo lắng rồi. Chúc lão gia một ngày vui vẻ, Trương thiếu gia nhớ chăm sóc mình.

Phác Xán Liệt không quên quay sang nhìn Trương Tiểu Bạch, nói một câu rồi cười một cái. Trương Tiểu Bạch ngoài mặt băng lãnh, chỉ gật đầu nhẹ đáp lời, nhưng trong lòng đã rấy lên ngàn vạn lời muốn tuôn ra.

Sau khi Phác Xán Liệt ra khỏi phủ, lên xe trở về nhà.Trương lão gia quay lại phòng Trương Tiểu Bạch, chỉ còn hai cha con, nên nói chuyện cũng dễ dàng hơn nãy.

- Tiểu Bạch nằm xuống nghỉ ngơi, chân con tại sao lại như thế này. Tối qua nghe quản gia báo con bị thương, muốn sang thăm nhưng lại vướng tên Phác thiếu gia kia.

-Chân con bị trượt ngã trên mái nhà xuống.

-Cha biết con không làm những trò thiếu suy nghĩ.

-Tối qua, có người muốn ám sát con.

Trương lão gia nghe thế cũng rất ngạc nhiên, thêm phần lo lắng, ông chợt ra hiệu im lặng, kiểm tra quanh phòng rồi ngoài cửa xem có ai nghe trộm không rồi mới đóng cửa chặt.

-Trương Tiểu Bạch! con có giữ được hung khí của kẻ đó không?

-Thưa cha, con bắt được mũi tên tẩm độc, biết hắn đứng trên nóc nhà nên phi thân lên, nhưng hắn sớm đã trốn mất.

-Con có nghi ngờ ai đó không? Trước giờ khả năng xóa sạch dấu vết của con, ta vẫn luôn an tâm.

-Con đã kiểm tra nhiều lần, mỗi lần làm xong đều xử lí rất gọn gàng.

-Vậy tại sao tên Phác Xán Liệt kia lại xuất hiện đúng lúc đấy.

-Nghe cậu ta nói là tiện ngang qua đường, thấy con đứng trên nóc nhà, nghĩ rằng hóng gió nên đùa vui chút nhưng lại hơi quá đà.

 Trương lão gia vừa nghe vừa âm trầm suy nghĩ. Lão gia hớp một ngụm trà rồi mới tiếp tục.

-Ta không biết cậu ta có ý đồ gì, thật trùng hợp, con không nên thân mật với cậu ta quá, vẫn nên đề phòng những kẻ quan lại bây giờ,  mà hiện tại cậu ta có vẻ muốn làm bằng hữu con, chi bằng con vẫn cứ nên lợi dụng cậu ta. Sau này còn cần cậu ta nhiều việc.

-Vâng thưa cha, con cũng có suy nghĩ đó.

-Con trai ngoan, vậy mau tĩnh dưỡng đi, gánh hát cứ để đấy cha lo.

-Vâng, cảm ơn cha. 

Trương Tiểu Bạch lại nằm xuống, trong đầu lại nghĩ rất nhiều chuyện. Tại sao đêm đó, Phác Xán Liệt xuất hiện đúng lúc quá vậy. Tại sao lại có kẻ muốn ám sát cậu, chẳng nhẽ cậu đã để lộ sơ hở nào. Thật không yên tâm, mọi chuyện đã đi theo hướng khác rồi, nhất định sẽ tìm ra kẻ đó. Trương Tiểu Bạch cũng sẽ quan sát Phác Xán Liệt thêm thời gian nữa.

Chợt nhắc đến Phác Xán Liệt khiến Trương Tiểu Bạch lại nhớ đến đêm qua, thật ngại chết được, nam nhân với nhau sao lại có thể làm vậy được. Trương Tiểu Bạch thấy mặt nóng ran, liền ngồi dậy cố nhấc chân xuống để tới bên bàn rót chén trà uống. Bước được ba bước, sai tư thế liền dẫn tới cái chân đau phát bệnh. Trương Tiểu Bạch ngã xuống đất. Đúng lúc này, có người mở cửa đi vào.

-Chào Trương thiếu gia, ế sao lại nằm đó chứ.

Phác Xán Liệt về gặp cha kể lại sức khỏe hiện tại, tiện xin cha nghỉ việc tạm thời đến khi khỏi tay, lập tức thay quần áo sửa soạn lại vài thứ rồi xách vali sang Trương gia ở tĩnh dưỡng. Ban đầu Trương lão gia còn muốn từ chối, nhưng kẻ này hiện tại lão gia đang muốn thăm dò, đành chấp nhận cho Phác Xán Liệt ở lại.

Phác Xán Liệt mặt vui vẻ như hoa mở to cửa, vừa mới nói được vài câu đã thấy cảnh Trương Tiểu Bạch ngã, liền đi đến đỡ cậu ta.

-Chân đau sao còn xuống giường, bộ cậu muốn nặng thêm sao?

-Sao cậu quay lại đây?

Phác Xán Liệt muốn bế thốc Trương Tiểu Bạch lên nhưng tay đang bị thương chỉ có thể cố gắng dùng một tay kia dìu Trương Tiểu Bạch quay lại giường.

Thật sự một kẻ gãy tay dìu một kẻ gãy chân quá là một việc cực nhọc, Phác Xán Liệt không giữ được Trương Tiểu Bạch liền một lượt lại ngã trên giường. Phác Xán Liệt để Trương Tiểu Bạch ngồi xuống nhưng lại bị cậu ta kéo ngã, lập tức môi chạm môi. Phác Xán Liệt phản xạ tốt liền xoay người đứng dậy.

Trương Tiểu Bạch cũng lập tức nằm im trên giường, kéo chăn lên.

-À, là tôi về nhà xin nghỉ phép với cha, tiện tôi và cậu tối qua còn hứa rằng sẽ chăm sóc cho nhau. Cậu ... muốn uống trà sao?

Phác Xán Liệt rất ngượng ngùng nhưng lại cố tỏ ra bình tĩnh, chạy ra cầm bình trà mà tay run không thể nào dấu được.

-Hết mất trà rồi, tôi đi lấy trà mới.

Phác Xán Liệt cầm bình trà bước ra cửa, còn không kịp đóng cửa lại nữa. Một cước liền tới bàn đá ngoài sân ngồi đó thở dốc, hai má lập tức ửng đỏ, trong người nóng ran.

-Mày làm gì vậy chứ? nam nhân với nhau tại sao lại xảy ra sự cố như thế. Đừng có tham lam quá, thành ra ngươi lại gây họa cho cả hai người rồi.

Phác Xán Liệt quay lại nhìn vào phòng Trương Tiểu Bạch, nhận ra cửa phòng đi chưa kịp đóng.

-Ây nha~ ngươi làm gì cũng không xong. Thôi kệ đi thay bình trà mới rồi quay lại đóng cửa sau cũng được.

Phác Xán Liệt cầm bình trà đi tìm lão quản gia.

Trương Tiểu Bạch nằm trong chăn, xém chút nữa tai đã phun đầy khói rồi, cả mặt nóng ran. Tay chạm vào môi, bất giác vả vào mặt một cái.

-Trương Tiểu Bạch, chỉ là nhất thời sơ ý, không sao, không sao. Nam tử hán đại trượng phu, đầu đội trời, chân đạp đất chỉ vì cái chạm môi không  may mà cũng sợ mất mật vậy sao? Thật quá uổng công cha ngươi dạy ngươi làm anh hùng hảo hán bao năm.

Trương Tiểu Bạch than thở, thật quá đáng xấu hổ, cậu tự phạt mình sau khi khỏi chân sẽ phải chăm chỉ luyện tập gấp đôi trước.

-Cậu ta còn quên không đóng cửa phòng cho mình. Hắn ta thật sự là con nhà lính không vậy? ở nhà hắn có biểu hiện như vậy sao? Thật sự thay đổi chóng mặt.

Lát lâu sau, khi mà Trương Tiểu Bạch đã ngủ rồi Phác Xán Liệt cùng lão quản gia mới bưng trà cùng chút ít đồ ăn vào.

-Cảm ơn lão quản gia, cứ để đó. Ngươi có thể ra ngoài.

-Vậy thiếu gia cần gì thì cứ nói một tiếng. Thiếu gia nhà tôi thật có phúc mới được làm bạn với thiếu gia cậu.

-Không khách sáo.

-Vậy tôi xin lui.

Phác Xán Liệt đi đến bên giường, ngồi cạnh Trương Tiểu Bạch ngắm nhìn.

Thật sự rất đẹp, con trai thời này ít người đẹp được nhường vậy. Là kiểu cứng rắn pha chút yếu mềm, rất thư sinh.

Môi mọng đỏ, thật sự Phác Xán Liệt rất ấn tượng với đôi môi này, giống như bị thôi miên vậy. Cả bàn tay dài mảnh khảnh kia nữa, thật sự nếu đóng giả nữ nhân Phác Xán Liệt nguyện đem cả trái tim này dâng hiến.

Trên người Trương Tiểu Bạch có một mùi hương rất tự nhiên, hình như là mùi của cơ thể, thật quá quyến rũ rồi. Phác Xán Liệt thầm nghĩ, Trương Tiểu Bạch ít khi lộ danh tiếng quả thật chỉ sợ có ngày hàng trăm nữ nhân xếp hàng đợi để chịu làm vợ của cậu ta.

Phác Xán Liệt cảm thấy chỉ khi ở cạnh Trương Tiểu Bạch mới cảm thấy thỏa mái, tự nhiên, một cảm giác ấm áp lạ lùng. Phác Xán Liệt chưa bao giờ để lộ tính cách của mình cho ai biết trừ cha và Chung Nhân giờ thì có thêm Trương Tiểu Bạch này. Cảm giác tình thân tỏa ra khắp căn phòng nhỏ.

Phác Xán Liệt cảm thấy khi Trương Tiểu Bạch ngủ, không có việc gì thấy nhàm chán, liền lôi vài quyển sách ra đọc, nhưng cũng chỉ đọc được vài ba chữ liền gục luôn, tựa đầu vào thành giường mà ngủ.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net