Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Tiểu Bạch tỉnh dậy đã quá trưa, giật mình thấy Phác Xán Liệt ngồi bên cầm quyển sách mà gật gù ngủ. Thật sự quá buồn cười.

-Lão tử xem ngươi ngủ thế đến bao giờ, sẽ không gọi ngươi đâu.

Trương Tiểu Bạch khoái chí mà ngắm cái cảnh Phác Xán Liệt gật gù. Lúc này Trương Tiểu Bạch ngắm nhìn khuôn mặt Phác Xán Liệt, rất thanh tú, rất ấn tượng, lại xếp vào hàng đẹp trai khôi ngô hiện tại.

Phác Xán Liệt trượt đầu khỏi thành giường, nghiêng người ngã xuống , Trương Tiểu Bạch lập tức vươn tay túm lấy áo Phác Xán Liệt.

-Phác Xán Liệt! 

-Ớ... ớ.. tôi xin lỗi, xin lỗi.

Phác Xán Liệt giật mình tỉnh giấc.

-Nếu cậu buồn ngủ thì có thể nằm lên giường mà ngủ.

- Sợ cậu tỉnh giấc thì tôi lại thấy áy náy.

Hơn tháng trôi qua, dần dần cũng bình phục cả hai người. Và đồng thời Trương Tiểu Bạch và Phác  Xán Liệt thật sự trở thành huynh đệ tốt của nhau. Phác Xán Liệt thỏa mái bên Trương Tiểu Bạch, luôn có chuyện vui để nói, Trương Tiểu Bạch càng gần với Phác Xán Liệt lại càng thấy cậu ta quả là một người chính trực, ngay thẳng lại vô cùng tốt bụng. Giữa hai người có một sợi dây vô hình ngày càng thít lại gần nhau hơn.

.

.

.

-Cuối cùng thì tay tôi và chân của cậu cũng đã khỏi, Trương đệ chúng ta nên làm tiệc mừng ngày khỏi bệnh chứ. 

-Được Phác thiếu gia, nay chúng ta cùng mở tiệc. Vậy tối nay Trương Tiểu Bạch tôi chỉ hí cho ca nghe.

-Cuối cùng cũng được xem hý kịch rồi, đã quá lâu rồi.

Phác Xán Liệt quay về Phác gia để làm nốt một vài việc, sau đó mới có thể thỏa mái đến Trương gia tận hưởng bữa tiệc.

Trương Tiểu Bạch thì chuẩn bị trong phòng, đồ ăn cũng đang được chế biến dưới nhà bếp, Trương Tiểu Bạch xong xuôi liền ngồi xuống bàn trang điểm, thay trang phục diễn. Đã hơn tháng qua chưa chạm tay vào bút cọ vẽ, Trương Tiểu Bạch nhớ mùi hương phấn, son vô cùng. Nay cầm lại cây cọ yêu thích, Trương Tiểu Bạch thật sự quá vui vẻ.

Đang vẽ  mặt, Trương Tiểu Bạch cảm thấy trong bầu không khí có gì đó không ổn, lập tức đề phòng. Vụt! tiếng kim loại phóng qua khung cửa sổ giấy, ngay sát bàn trang điểm. Trương Tiểu Bạch xoay một vòng né kịp thời mũi tên kia, lần này cậu không tha cho hắn. Trương Tiểu Bạch lập tức lao ra bên ngoài, liền thấy dáng kẻ khả nghi kia nhảy lên nóc nhà. Trương Tiểu Bạch cầm viên sỏi bên chậu hoa, liền phi thân lên đồng thời tung cước. Viên sỏi ghim thẳng vào cánh tay trái của hắn, khiến hắn ôm chặt tay, máu đã chảy ra.

Trương Tiểu Bạch còn muốn đuổi theo, nếu đuổi theo chắc chắn đã biết thân phận hắn nhưng mà cậu bị tiếng gọi của cha làm cho mọi chuyện đình trệ ngay tức thì.

-Trương Tiểu Bạch!

Trương Tiểu Bạch dừng lại, nhìn tên lạ mặt kia chạy thoát ngay trước mắt mình, chưa bao giờ Trương Tiểu Bạch lại cảm thấy bức bối, khóc chịu đến vậy.Cậu quay đầu tiếp đất.

-Cha!tại sao cha không để con bắt hắn. Lần này chắc chắn con đã bắt được hắn rồi.

-Con trai, chưa cần phải làm nhanh gọn. Cha cũng biết con rất muốn bắt được kẻ lạ mặt kia, nhưng cha biết kẻ này chỉ là bị sai khiến. Có người đằng sau dàn xếp tất cả.

-Cha! sao cha lại rõ vậy. Cha biết hắn sao?

- Mũi tên này và mũi tên trước không hề tẩm độc, hắn chỉ dọa vậy thôi. Là cảnh cáo.

-Sao lại cảnh cáo, lần trước bắt trúng mũi tên, con chắc chắn là có tẩm độc, nhãn lực bao năm luyện tập thậm chí đã sai?

-Chỉ là đánh lừa thị giác, xem ra để lừa thành công con trai ta, hắn cũng rất gian xảo.Nhưng làm sao được, cha đây không thể để hắn hả hê dễ dàng quá được.

-Cha là đã có cách từ lâu.

-Nếu hắn muốn vờn, chúng ta cũng sẽ vờn.

Trương lão gia chắp tay sau lưng, nhìn về phía tên bịt mặt vừa trốn thoát. Còn Trương Tiểu Bạch vẫn đang chưa rõ những gì cha mình nói. Nhưng lòng tin với cha cậu thì cậu luôn đặt trọn vẹn, hoàn toàn, bởi mạng sống này là do cha cậu ban cho cậu. Cậu nguyện theo ý cha, vừa báo hiếu cho Trương lão gia, vừa trả được thù cho cha mẹ mình.

Tối hôm đó, Phác Xán Liệt và Trương Tiểu Bạch vẫn tổ chức buổi tiệc bình thường. Nói là tiệc nhưng thực chất chỉ là buổi ăn nhỏ giữa hai người họ. Trương lão gia thì vẫn đang bộn bề nhiều công việc, Chung Nhân thì ở nhà phụ giúp Phác lão gia, cũng rất vất vả. Thời gian này quá là lý tưởng cho cả hai cùng nhau thỏa mái.

Phác Xán Liệt cảm thấy buổi diễn hý hôm nay thật quá đặc biệt, không gian tĩnh lặng, cũng không có ban gõ nhạc, chỉ mình cậu với Trương Tiểu Bạch với nhau, kẻ nghe hí người hầu hí. Nhìn Trương Tiểu Bạch say sưa diễn thật quá mê hồn người, hôm nay không còn làm nam hí mà đóng giả làm nữ hí.

Phác Xán Liệt còn lầm tưởng hôm nay Trương Tiểu Bạch nhờ nữ nhân vào hí thay, sau mới nhận ra chẳng ai khác chính là Trương Tiểu Bạch. Đóng nam thì thanh tú, mạnh mẽ, oai hùng, cứng rắn, nhưng khi hóa nữ lại vô cùng quyến rũ, uyển chuyển, thướt tha, giọng lại trong trẻo. Thật sự nếu Trương Tiểu Bạch mà hóa nữ nhân, đi lại ngoài đường cả ngày chắc chẳng ai nhận ra đó chính là một nam nhân cải trang thành.

Vừa say lời hát, lại vừa say người diễn, Phác Xán Liệt liên tục uống rượu, cũng đã ngà ngà say rồi, tay gõ gõ trên mặt bàn theo nhịp hí, mắt nhắm lại. Cái cảm giác cả sân khấu này chỉ giành riêng cho mình Phác Xán Liệt, quả rất hạnh phúc, mãn nguyện.

Trong đầu lại hiển ra một loạt những cảnh cậu với Trương Tiểu Bạch, nằm chung giường, rồi ôm lấy nhau, ôm nhau mà ngã xuống đất, rồi cả chạm môi. Trong người sẵn có men say, Phác Xán Liệt thấy cả người nóng bừng, mở mắt nhìn Trương Tiểu Bạch đang diễn trước mặt không cầm nổi lòng mà tiến tới.

Trương Tiểu Bạch thấy Phác Xán Liệt bước tới chệch choạng, liền tiến tới đỡ Phác Xán Liệt.

-Cậu chưa gì đã say như vậy sao?

Phác Xán Liệt nhìn chăm chú lên gương mặt Trương Tiểu Bạch mà không nói câu nào, nhìn kĩ những lớp trang điểm này, cậu muốn được nhìn thấy gương mặt đẹp của Trương Tiểu Bạch.

-Thôi! cậu đừng hí nữa, tẩy rửa đi... mệt rồi... ra kia uống cùng tôi.

Nghĩ rằng Phác Xán Liệt nghĩ cho mình sẽ mệt, nên Trương Tiểu Bạch cũng đồng ý đi rửa mặt, thay đồ.Phác Xán Liệt ngồi uống rượu chờ, nhìn qua bức bình phong, thấp thoáng bóng dáng cơ thể Trương Tiểu Bạch, bỗng nhiên Phác Xán Liệt cảm thấy trong người nóng rực, ham muốn nam nhân bỗng nổi lên. Nhưng cậu vẫn còn lí trí kéo lại, vỗ vỗ vào mặt mình mấy cái.

-Phác Xán Liệt, mày đang bị sao vậy! say quá rồi sao, là nam nhân, là đệ đệ của ngươi đấy.

Đúng lúc Trương Tiểu Bạch đi ra, Phác Xán Liệt thấy khuôn mặt thanh tú kia đã quay trở lại, nghĩ bản thân cũng nên tỉnh táo hơn. Phác Xán Liệt rót rượu cho Trương Tiểu Bạch. Trương Tiểu Bạch trên đời này không ngại đau thương, máu lửa, kè thù, loại thương tích hay nguy hiểm nào cậu cũng không sợ, chỉ duy nhất nỗi sợ với vết thương như lần gãy chân lần trước và rượu.

Lần này mời Phác Xán Liệt đến ăn cũng chỉ mang rượu cho cậu ta uống, nhưng thế nào giờ lại bị Phác Xán Liệt mời uống rượu cùng. Nếu Trương Tiểu Bạch cậu từ chối thì thật quá không nể mặt Phác Xán Liệt rồi, chi bằng cứ nhấp miệng hai ba chén thôi.

Nhưng nói vậy, Phác Xán Liệt liên tục rót rượu cho Trương Tiểu Bạch, khiến cậu không thể không uống, dần cũng say. 

-Này! sao tửu lượng cậu kém quá vậy?

-Tôi thật sự, không uống được... không thể uống...

Phác Xán Liệt nhìn dáng vẻ của Trương Tiểu Bạch chống tay ngất ngưởng, mắt nhắm lại, miệng thì mở, hai má lại ửng hồng, thật khiến Phác Xán Liệt cậu nhớ lại những sự cố trước. Không kiềm nổi nữa, Phác Xán Liệt đứng dậy, dìu Trương Tiểu Bạch lên, muốn đưa đến giường nằm.

Phác Xán Liệt xiết chặt eo của Trương Tiểu Bạch, y phục của Trương Tiểu Bạch xộc xệch, lại lộ ra bên vai, nhìn thấy xương đòn kia quá gợi cảm, lại mảnh khảnh hõm sâu, ở ngực trắng ngần, lại mùi hương cơ thể quá quyến rũ.Phác Xán Liệt không biết vì men say hay vì đã đem lòng thích người này.

Phác Xán Liệt đánh liều, mù quáng mà nâng cằm Trương Tiểu Bạch lên, khuôn mặt phiến hồng ngây ngây kia, đôi môi lại đỏ mọng, đang mấp mé, hơi thở nặng nề, càng nhìn càng mê mẩn. Phác Xán Liệt hôn tới, Trương Tiểu Bạch phản ứng không phải quyết liệt từ chối mà chỉ là hơi bất ngờ. Phác Xán Liệt rời môi kia, nhìn biểu cảm của Trương Tiểu Bạch, cậu ta hé mắt nhỏ nhìn cậu nhưng lập tức lại sụp xuống.Tửu lượng Trương Tiểu Bạch rất kém.

Phác Xán Liệt hôn thêm lần nữa, lại lần nữa, Phác Xán Liệt muốn chạm môi kia nhiều lần, muốn chêu đùa môi kia, càng chêu đùa, lại càng muốn ngấu nghiến nó.

-Phác Xán Liệt... cậu hôn tôi... cậu.. hôn tôi...

Trương Tiểu Bạch túm cổ áo Phác Xán Liệt, mắt nhắm mắt mở tiến sát tới người kia.

-Rất muốn hôn...

-Tôi.. cho cậu..

Còn chưa nói xong liền bị Phác Xán Liệt hôn tới, một tay siết chặt eo , còn một tay thì bóp lấy cằm của Trương Tiểu Bạch. Khiến Trương Tiểu Bạch phải mở miệng ra, càng dễ cho Phác Xán Liệt vào trong khoang miệng cậu, Phác Xán Liệt cũng đâu phải không biết hôn, lấn tới dùng lưỡi càn trong miệng Trương Tiểu Bạch, mút lấy, quấn lấy, rất điên cuồng, Trương Tiểu Bạch bị Phác Xán Liệt quấy nhiễu trong miệng mình, không khỏi kêu lên vài tiếng, tay đẩy ngực Phác Xán Liệt bất thành, mà cơ thể mềm nhũn, rồi rùng mình sau mỗi cái mút môi của Phác Xán Liệt, Trương Tiểu Bạch cuối cùng cũng bất lực, quàng tay qua cổ Phác Xán Liệt, kéo cậu ta gần mình hơn.

Cả hai vừa hôn môi điên cuồng, phát ra những tiếng mút mát, rất gợi tình, vừa đi tới bên giường. Trương Tiểu Bạch nằm dưới, Phác Xán Liệt dứt nụ hôn, nhìn gương mặt Trương Tiểu Bạch sắc hồng lan xuống cả cổ, cả ngực, y phục đã lộ ra phần ngực trước mặt, hạ thân đã căng cứng. Lập tức Phác Xán Liệt cởi bỏ y phục của Trương Tiểu Bạch, cả cơ thể Trương Tiểu Bạch đều đã bị Phác Xán Liệt nhìn thấy hết, Trương Tiểu Bạch khép đùi lại, có chút ngượng ngùng.

-Đừng lo, tôi sẽ không làm cậu đau.

Phác Xán Liệt hôn môi Trương Tiểu Bạch an ủi cậu. Kéo dài nụ hôn xuống ngực, chêu đùa hai nhũ hoa kia khiến nó cứng lên.

Trương Tiểu Bạch không thể chịu nổi loại khoái cảm tình dục này, đã thở dốc mà rên lên vài tiếng.

-Ưm... hmm... Phác Xán... đừng...

Kêu nừa chừng nhưng Tiểu Bạch đã tự bịt miệng chính mình.

-Đừng xấu hổ, kêu lên đi.

Phác Xán Liệt kéo nụ hôn xuống bụng, khiến Trương Tiểu Bạch phản ứng mà cong người lên.

-Ah.. ưm... thật sự.. khó chịu... ah..

Phác Xán Liệt tách đùi Trương Tiểu Bạch để lộ phần dưới kia tự bao giờ đã cương cứng, đầu đã rỉ nước. 

-Phác Xán Liệt, ngươi.. oh... nhìn...

-Của ta, hôm nay em chính là của ta.

Phác Xán Liệt ngậm côn thịt đang cương cứng của Trương Tiểu Bạch vào miệng, Phác Xán Liệt đầu lưỡi linh hoạt rê từ gốc rễ lên tới đầu chúp.

Trương Tiểu Bạch là lần đầu bị loại cảm xúc này khống chế, nhất thời không kiểm soát mà nắm tóc Phác Xán Liệt khiến cậu ta càng ngậm sâu hơn côn thịt của Trương Tiểu Bạch.

-Không được.... umm... sắp ra..

Trương Tiểu Bạch một tay nắm chặt nệm, mắt nhắm lại, biểu cảm vô cùng khó chịu nhưng lại rất thấy sướng, trán đã lấm tấm mồ hôi, hai chân nuột cong lên đặt trên vai Phác Xán Liệt mà chà xát.

Phác Xán Liệt thấy Trương Tiểu Bạch sắp ra, liền dùng miệng mà nút chặt đầu côn thịt, lập tức dòng dịch thủy trắng nằm trọn trong miệng Phác Xán Liệt, một chút đẩy ra tận mép miệng, cái mùi tanh nồng, đặc đặc của dịch thủy trắng phủ khắp trong miệng Phác Xán Liệt.

Cậu chồm người dậy, hôn môi Trương Tiểu Bạch, cho cậu ta thấy được vị của bản thân mình ra sao. Phác Xán Liệt tham lam mà mút lấy môi kia, dùng lưỡi mình mà đùa kịch lôi kéo Trương Tiểu Bạch.

Trương Tiểu Bạch u muội bị tình dục che lấp, bất chấp dùng lưỡi mình đáp trả lại, Trương Tiểu Bạch hai chân quắp chặt vào eo Phác Xán Liệt, cơ hồ hai côn thịt kia chạm vào nhau, tuy cách qua lớp vải trên người Phác Xán Liệt nhưng vẫn cảm thấy rõ độ nóng, tính khí cương lên rõ rệt.

Phác Xán Liệt điên cuồng hôn môi Trương Tiểu Bạch đến khi không thể hô hấp mới bỏ ra, Phác Xán Liệt rê môi xuống hai nhũ hoa chơi thêm lần nữa, đến độ hai nhũ hoa cương lên, nóng rát, tay Phác Xán Liệt trườn xuống bụng dưới Trương Tiểu Bạch khiến Trương Tiểu Bạch cong người lên mẫn cảm, hô hấp có phần gấp gáp.

-Ummm, xin đừng... chêu đùa...

-Mau cởi y phục cho ta.

Phác Xán Liệt muốn xem Trương Tiểu Bạch khao khát cậu đến nhường nào, Trương Tiểu Bạch liền cởi y phục cho cậu, hành động vụng về, lại hấp tấp dáng vẻ đó càng khiêu khích Phác Xán Liệt hơn.

Để trần nguyên cơ thể rắn rỏi, chắc nịch của mình, Phác Xán Liệt trông thật quyến rũ. Trương Tiểu Bạch thấy cơ thể kia càng thêm si mê, lại nhìn xuống côn thịt thô lớn kia, đang dựng cao còn nổi gân xanh, chính là đã đợi nãy giờ để thao cậu. Trương Tiểu Bạch có chút lo lắng.

Phác Xán Liệt hôn trán cậu, rồi dùng tay mà mò xuống tư mật của cậu, không nói gì liền đút một ngón vào, Trương Tiểu Bạch lần đầu không kịp phản ứng liền cong người lên hít thở khó khăn, cổ ngửa tối đa,cậu ôm lấy hắn, bám lấy tấm lưng đã đầy mồ hôi của hắn.

Phác Xán Liệt nhét thêm ngón thứ hai, rồi ngón thứ ba, bắt đầu động ngón. Trương Tiểu Bạch chính xác là vừa đau lại vừa ngứa, tư mật kia co thắt lại thít chặt ba ngón tay của hắn.

-Lần đầu của em, sao quá hấp dẫn vậy.

Phác Xán Liệt giọng trầm đục mà phả hơi vào tai Trương Tiểu Bạch. Lại động thêm vài lần ngón tay.

-Ưmmm... rất ngứa.... rất khó chịu.... ưmmmm

-Khó chịu lắm sao? có muốn côn thịt này?

-Ngứa, khó chịu.... mu..ốn...

-Xin ta thao em.

Phác Xán Liệt càng muốn trêu Trương Tiểu Bạch, cậu vì hắn quấy nhiễu bên dưới mà khó chịu muốn chết, rất muốn thỏa mãn.

-Xin... thao...em..ưmmmmm

-Ai?

-Xán....ưmmm... Xán...ưmmm

-Được.

Trương Tiểu Bạch còn chưa nói hết câu, Phác Xán Liệt không nhịn được nữa, liền rút ba ngón tay ra trực tiếp nhét côn thịt vào tư mật. Trương Tiểu Bạch là đột nhiên bị uy hiếp, mí mắt mở hờ, trong mắt đã có màn sương có chút nước mắt chảy ra.

-Ahhhhh... đau... rát...

Bị côn thịt thô to kia tiến vào mạnh mẽ, Trương Tiểu Bạch vừa thấy đau đớn vô cùng, lại vừa thấy cơ thể rất nóng, rất khó chịu.Phác Xán Liệt tiếp tục đâm côn thịt vào sâu hơn, tư mật kia tiết ra dâm dịch, ít nhiều cũng không quá khó khăn.

Phác Xán Liệt ra vào rất nhanh, tốc độ không giảm khiến dâm dịch chảy ra nhiều hơn, tiếng pa pa, bạch bạch u muội vang trọn tron căn phòng, đầy mùi vị của tình dục.

-Ưmmmm.... ahhhh... mau ra.... đau..... ahhhh

Trương Tiểu Bạch cắn chặt tay vì cơn đau ở nơi tư mật, cơ thể cậu chuyển động theo từng cú thúc của Phác Xán Liệt, Trương Tiểu Bạch vẫn chưa quen cảm giác ám muội này.

Phác Xán Liệt bỏ tay Trương Tiểu Bạch ra khỏi miệng, đã hiện rõ vết cắn còn rướm chút máu, Phác Xán Liệt không muốn Trương Tiểu Bạch đau.

-Ngoan, sẽ sớm hết đau.

Rồi dùng nụ hôn mà trấn an Trương Tiểu Bạch, tiếng mút lưỡi vang trọn căn phòng. Ai mà có thể ngờ được cái hình ảnh Trương thiếu gia lại có ngày nằm dưới thân Phác thiếu gia mà rên la.

Phác Xán Liệt ngày càng nhanh hơn, hắn bám chặt vào eo Trương Tiểu Bạch ra sức ra vào trong cậu. Trương Tiểu Bạch dần cũng không còn thấy đau đớn, khoái cảm thực sự xuất hiện, khiến cậu lơ lửng, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.

-Nhanh... hơn.... nơi đó... ngứa....

Phác Xán Liệt nghe vậy lập tức thúc điên cuồng, càng vào sâu hơn bên trong.

-Tiểu Bạch, nơi đó của em quả thật rất chặt, thít chết ta rồi.

Phác Xán Liệt hừ hừ, tận hưởng cái chật hẹp, nóng hổi bên trong Trương Tiểu Bạch. Thúc đến nơi nhạy cảm, Trương Tiểu Bạch hô hấp loạn, miệng cũng loạn xạ lời nói.

-Xin... để tôi... bắn... khó chịu...

Phác Xán Liệt liền bịt đầu côn thịt không cho Trương Tiểu Bạch bắn. Thở lớn.

-Chưa cho em ra, tôi còn chưa ra

-Xin.... Xán..Liệt.. cho tôi...ưmmmm

Phác Xán Liệt một tay bịt đầu côn thịt cậu, một tay dang rộng chân cậu trong không gian, điên cuồng thúc vào, càng vào nơi sâu hơn, khoái cảm tràn ngập sung sướng.

-Ưmmm, ưmmmm không .... nhịn... đư..ợc... xin...

-Đợi tôi cùng ra.

Phác Xán Liệt nắm lấy eo Trương Tiểu Bạch lập tức lại thúc mạnh vào trong, khiến cả người Trương Tiểu Bạch giật nảy, hồng hồng, Trương Tiểu Bạch gần như kiệt sức mà ngất đi, miệng mở lớn không nói thành lời.

-Tôi ra đây.

Phác Xán Liệt liền ra trong người Trương Tiểu Bạch, cái giây phút tư mật của cậu nhận trọn tinh dịch của Phác Xán Liệt, Trương Tiểu Bạch cảm thấy trong cơ thể vừa nhận được thứ gì đó. Phác Xán Liệt đồng thời cũng bỏ tay ra khỏi côn thịt của Trương Tiểu Bạch, bị kìm chặt nãy giờ, tinh dịch liền bắn loạn trên người hắn. Phác Xán Liệt thở gấp, sau một trận hoan ái, nằm bên cạnh Trương Tiểu Bạch đã ngất tự khi nào.

Phác Xán Liệt nhìn Trương Tiểu Bạch hai má ửng hồng, cơ thể cũng hồng càng trông quyến rũ. Phác Xán Liệt rẽ mấy lọn tóc dính mồ hôi trên trán Trương Tiểu Bạch, nhẹ nhàng hôn lên môi cậu ta. Chỉ muốn hôn rồi ngủ nhưng đôi môi kia như chêu ngươi Phác Xán Liệt khiến hắn ngấu nghiến mà không dứt được, đến khi Trương Tiểu Bạch kêu ưm ưm, Phác Xán Liệt mới rời ra.

-Ngủ ngon, Tiểu Bạch.

Phác Xán Liệt kéo chăn lên rồi ôm trọn Trương Tiểu Bạch trong người, sau một trận hoan ái, Trương Tiểu Bạch thì ngất đi còn Phác Xán Liệt chính là mượn rượu mà làm càn, mà còn thành công chiếm trọn cực phẩm, an tâm ôm trọn Trương Tiểu Bạch trong lòng. 

Nếu như bình thường hắn không dám bức áp cậu như thế, nhưng có rượu vào làm sao có thể cản mình cản người, bấy lâu nay trong lòng hắn chính là đã có cậu.Trương Tiểu Bạch cũng đâu có ngờ rằng, cái người vừa rồi đè mình cũng chính là người cậu yêu thương bấy lâu mà không biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net