Chương 47 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước nụ hôn bất ngờ của Bá Hiền Phác Xán Liệt trong ban đầu trợn mắt kinh ngạc nhưng rất nhanh sau đó cũng nhẹ nhàng đáp lại, cánh tay hắn từ từ vuốt nhẹ cánh lưng cậu nụ hôn cũng dần dần trở nên sâu hơn. Hai người cứ như vậy mà cuốn lấy nhau cho đến khi hô hấp trở nên khó khăn mới tiếc nuối mà buông ra, Bá Hiền ngước mắt nhìn Xán Liệt ánh mắt của cả hai lúc này đều đã tràn ngập hơi sương của dục vọng, trong không gian ngượng ngùng Xán Liệt đưa tay chạm nhẹ lên bờ môi mềm của Bá Hiền rồi hỏi khẽ.

" Được không?"

Bá Hiền hai má đỏ hồng khẽ gật đầu nhẹ một cái, vừa nhận được tín hiệu Phác Xán Liệt đã nhanh chóng nhấc bổng cả người cậu lên mạnh mẽ phi lên lầu sau đó áp cả người cậu lên cửa mà hôn.

Bá Hiền được hôn nhưng đôi tay cũng không yên phận, cậu chầm chậm luồn tay vào trong quần hắn bạo dạn mà vuốt ve tiểu đệ đang ngóc đầu lên kia. Phác Xán Liệt lại được thêm một phen cả kinh, hắn tròn mắt nhìn mặt cậu rồi khóe miệng cong lên cười.

" Em từ khi nào lại nghịch ngợm như vậy?"

Bá Hiền nhìn hắn cười đáp lại một nụ cười ủy mị rồi nhanh chóng ngồi xuống, đem tiểu đệ kia đặt ngay trước mắt. Tiểu đệ được ân cần chăm sóc thì không ngừng lớn lên, Bá Hiền cúi đầu xuống rải lên cự vật trước mặt từng nụ hôn nhẹ rồi từ từ đem tất cả đưa vào trong khoang miệng ấm nóng của mình. Trước một tràng khoái cảm ập đến Phác Xán Liệt không kiềm được lòng mà ngửa đầu lên tận hưởng.

Biên Bá Hiền bên dưới ra sức liếm mút côn thịt nóng bỏng của Xán Liệt cho đến khi cơ hàm đã thoáng mỏi mệt rồi hắn mới rên rỉ lên một tiếng sau đó đem tất cả bắn vào trong miệng cậu. Xán Liệt sau khi thỏa mãn được vài phần rồi thì bắt đầu đỡ Bá Hiền dậy nhanh chóng đem cậu đặt xuống giường rồi ra sức tấn công. Hắn rải xuống trên người cậu đầy những dấu hôn đỏ thẫm, đôi bàn tay thoăn thoắt lột bỏ hết quần áo vướng víu của cả hai.

Đến lúc này trên giường chỉ còn hai thân thể trần trụi đang cuốn lấy nhau, Xán Liệt đem cả người của Bá Hiền ôm chặt trong lòng những dấu hôn vẫn không ngừng được rải xuống từ cổ đến ngực tới bụng rồi xuống tận xương hông. Hắn thoáng nhìn côn thịt của Bá Hiền rồi chẳng nghĩ gì nhiều mà ngậm lấy. Bá Hiền bây giờ mới biết được cảm giác được người khác khẩu giao lạ lùng như thế nào, cậu không ngừng vặn vẹo cơ thể trước sự chăm sóc từ Xán Liệt, không lâu sau đó liền chạm đến cực đỉnh rồi cũng liên tục bắn ra.

Chăm sóc cho tiểu đệ của Bá Hiền xong Xán Liệt lại tiếp tục đưa từng ngón tay chạm tới hậu huyệt phía sau, cậu lúc này cả người đã ướt đẫm mồ hôi nằm không ngừng thở dốc. Ngón tay Phác Xán Liệt ở phía sau khuấy động liên tục làm Bá Hiền hơi cau mày khe khẽ rên rỉ. Sau khi cảm thấy tiểu huyệt kia đã khuếch trương đủ Xán Liệt vội rút ngón tay ra đem côn thịt của mình tới thế chỗ. Bị côn thịt kích thước lớn thâm nhập vào trong cơ thể Bá Hiền dù đang cắn chặt răng cũng không chịu nổi mà rên lên thành tiếng, lo sợ cậu đau Phác Xán Liệt vừa động vừa cúi xuống ôn nhu hôn lên môi cậu, hai tay vuốt ve dọc khắp cơ thể trắng nõn đang chi chít những vết hôn của Bá Hiền.

Căn phòng ngủ bao năm nay luôn chỉ mình Bá Hiền bao đêm nằm ngủ trong cô đơn nay lại ngập tràn âm thanh hoan ái. Không còn những bỡ ngỡ, không có sự ép buộc, không còn khoảng cách...ngày hôm nay Biên Bá Hiền và Phác Xán Liệt đã thực sự hòa làm một dù chưa ai nói nhưng cả hai đều biết mối quan hệ này là gì, đêm nay hai người họ đã quyết định phá vỡ mọi khúc mắc để tiếp tục trở lại ở bên nhau.

Sau một màn ân ái cuối cùng cả hai đều đã mệt rã rời. Phác Xán Liệt đặt Bá Hiền nằm lên người mình hai tay đặt lên bờ mông mềm của cậu không gian trở lại sự yên tĩnh vốn có ban đầu. Bá Hiền nhỏ giọng lên tiếng.

" Xán Liệt..."

" Hửm..."

" Chúng ta...sẽ bên nhau đúng chứ?"

Xán Liệt cười rồi nhẹ nhàng xoa đầu cậu.

" Phải! Chỉ cần tim tôi còn đập thì tôi sẽ luôn bên em"

Bá Hiền nghe xong bật cười khúc khích.

" Biết đâu sau này xuất hiện một lý do nào đó khiến chúng ta phải rời xa nhau thì sao?"

" Thì lúc đó em chỉ cần gọi lớn tên tôi là tôi sẽ lại quay trở về bên em..."

Nhận được câu trả lời Bá Hiền tuy hài lòng nhưng ngoài mặt vẫn bĩu môi nhìn Xán Liệt. Cậu trượt xuống rời khỏi người hắn sau đó nằm ngửa ra mắt long lanh nhìn lên trần nhà đắm chìm với những viễn cảnh về tương lai của hai người, chợt Xán Liệt lên tiếng.

" Bá Hiền! Sau này nếu em cảm thấy chán cuộc sống ồn ào của Bắc Kinh này tôi sẽ đưa em về Thẩm Dương quê chúng ta, mua một bãi đất sau đó xây một ngôi nhà nhỏ đằng trước trồng một vườn phúc bồn tử đằng sau trồng hoa cúc còn có hoa bất tử "

Bá Hiền khẽ cau mày ngước lên nhìn hắn.

"Tại sao lại trồng hoa bất tử?"

" Thì bất tử giống như tình yêu của chúng ta vậy, cho dù gặp bao nhiêu ngăn cách chúng ta vẫn yêu nhau mãnh liệt"

Bá Hiền cười đến híp mắt Xán Liệt vòng tay ôm chặt cậu vào lòng căn phòng nhỏ trở nên ấm áp yên bình đến nỗi cả hai quên đi hết những mệt mỏi  của thế giới ngoài kia.
hạnh phúc...chính là khoảnh khắc này.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net