Chương 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Căn phòng nhỏ chìm đắm trong không gian tĩnh lặng, trên giường hai thân thể đang ôm chặt lấy nhau tận hưởng giấc mộng ấm áp thì chợt tiếng chuông báo thức reo lên làm Biên Bá Hiền vốn đang vùi mình trong lồng ngực Phác Xán Liệt uể oải thức dậy với tay tắt đi tiếng chuông ồn ào kia rồi lại lười biếng nằm xuống ôm hắn ngủ tiếp. Động tĩnh cũng khiến Phác Xán Liệt không thể ngủ thêm nữa hắn xoa đầu Bá Hiền nhỏ giọng.

" Dậy thôi nào! Không phải hôm nay em phải tới toàn soạn sao?"

Bá Hiền vẫn nằm ngủ im lìm, thấy cậu quá cứng đầu Xán Liệt liền dùng hai tay giữ chặt đầu cậu rồi mạnh mẽ hôn xuống. Bá Hiền không kịp phản kháng chỉ bất lực kêu gào trong họng. Hôn xong mà người nọ vẫn không chịu rời khỏi giường Xán Liệt cười cười nói.

" Bá Hiền không muốn rời giường à? Vậy thì ngày hôm nay em chỉ cần nằm trên giường thôi nha"

Bá Hiền không quan tâm hắn nói gì mắt vẫn nhắn chặt không thèm nhúc nhích. Xán Liệt nhìn người kia không phản ứng liền bắt đầu hành động, hắn đưa tay từ từ lần mò xuống dưới truy tìm tiểu đệ của Bá Hiền đến lúc chạm đến tiểu đệ kia Bá Hiền mới tròn mắt bật dậy.

" Anh làm gì vậy? Tôi dậy là được chứ gì"

Phác Xán Liệt đột nhiên thu lại nụ cười sau đó khoanh tay phụng phịu.

" Em nặng lời với tôi"

Dáng vẻ của hắn làm Bá Hiền không nhịn được cười nhưng vẫn âu yếm ôm rồi hôn nhẹ lên trán hắn.

" Xin lỗi...."

Ôm Phác Xán Liệt vào lòng Biên Bá Hiền lén âm thầm mỉm cười thầm nghĩ khoảnh khắc này thật hạnh phúc quá...phải chi hai người họ cứ thế mà bình bình an an ở bên nhau mãi như bây giờ, phải chi thế giới ngoài kia đừng quá gai góc, quá ác độc với những người như họ thì tốt biết bao...

Sau khi rửa mặt xong xuôi Phác Xán Liệt chăm chỉ vào bếp nấu nướng, không chỉ nấu đồ ăn sáng mà còn chu đáo chuẩn bị luôn cơm trưa cho Bá Hiền đem tới tòa soạn. Biên Bá Hiền rửa mặt nửa giờ mới chịu ra khỏi phòng tắm ngoan ngoãn ngồi xuống ăn sáng, miệng nhỏ của cậu nhai nhóp nhép không ngừng khiến Xán Liệt không thể rời mắt trước sự đáng yêu đó.

Thấy người nọ không đụng đũa gì chỉ ngẩn người ra nhìn mình Biên Bá Hiền liền nhướn mày hỏi.

" Sao anh không ăn mà nhìn tôi hoài vậy? Tôi rửa mặt chưa sạch sao?"

" Không...không có"

" Vậy mau ăn đi"

Xán Liệt cong môi cười, gắp một miếng thịt đưa tới trước miệng cậu.

" Thịt đó, mau há miệng"

Bá Hiền nhìn miếng thịt trước mặt ban đầu hơi bối rối nhưng rồi cũng nhanh chóng bỏ vào miệng vừa nhai vừa cười. Xán Liệt thấy cậu vui vẻ như vậy tâm trạng cũng hào hứng không kém bữa sáng hạnh phúc mà hai người chờ đợi suốt bao năm cuối cùng cũng bình an mà trôi qua.

Biên Bá Hiền ngồi trong phòng làm việc vui vẻ tới nỗi miệng không ngừng ngâm nga hát, dáng vẻ khác hoàn toàn với mọi ngày của cậu làm cho mọi người xung quanh lấy làm lạ.

" Bá Hiền dạo này đang hẹn hò sao?"

Đột nhiên bị hỏi Bá Hiền có chút giật mình nhìn lên.

" Chị Phấn Phấn...em đâu có"

Phấn Phấn đi tới đem tập tài liệu đặt trước bàn cậu.

" Còn chối, trên mặt em ghi chữ yêu rõ ràng kìa"

Bá Hiền đưa tay lên sờ mặt mình rồi đưa ánh mắt khó hiểu nhìn Phấn Phấn.

" Trêu em vậy thôi, Tổng biên tập kêu em tới phòng gặp riêng. Công việc của em ngày hôm nay để chị làm thay, em mau đi đi đừng để ông ta đợi"

" Được, vậy làm phiền chị rồi"

Nói xong Bá Hiền liền nhanh chóng đứng dậy đi tới phòng Hoa Cảnh Độ, thấy Bá Hiền tới ông ta liền lệnh cho đám trợ lý lui hết ra ngoài.

" Tới rồi sao? Đã khỏe hơn chưa?"

" Cảm ơn ngài đã quan tâm, tôi đã khỏe hẳn rồi"

" Vậy tốt, chuyện điều tra Thiên Lạc thế nào?"

Nhắc tới chuyện điều tra Bá Hiền liền nghĩ việc mình nhập viện đã khiến cho công việc bị ảnh hưởng không ít, chuyện điều tra cũng bị chậm lại mấy ngày.

" Lúc trước tôi có gặp Ngô Thế Huân, anh ta nói muốn cùng chúng ta hợp tác điều tra sau đó còn đưa hết cho tôi những sổ sách của Thiên Lạc mà bên họ thu thập được"

Hoa Cảnh Độ nghe xong liền hào hứng ngồi thẳng dậy, vươn người tới hỏi.

" Có manh mối gì không ?"

" Thiên Lạc tất nhiên sẽ tìm cách hợp lý hóa doanh thu chỉ nhìn vào giấy tờ chắc chắn không có vấn đề gì, nhưng Ngô Thế Huân có nói với tôi tại cửa hàng thời trang trên đường Cao Hùng có nhiều điểm đáng nghi tôi định tối nay hoặc tối mai sẽ tới đó xem xét"

Hoa Cảnh Độ gật nhẹ đầu.

" Được! Nhớ hành động cẩn trọng nhưng cũng đừng quá rề rà lần này chúng ta phải đi trước các tòa soạn khác một bước"

____________

Phác Xán Liệt sau khi tiễn Bá Hiền đi làm thì cũng mau chóng chạy đến tiệm mì. Vừa đến nơi đã thấy ông chủ Dư đang tất bật với đám khách khứa hắn liền chạy vội tới đỡ một tay.

" Để cháu....Dư Ninh đâu?"

" Ta vừa nhờ nó ra ngoài mua ít đồ"

Đang là giờ cao điểm nên khách khứa kéo đến ngày một đông, một tay Phác Xán Liệt chạy tới chạy lui phục vụ đến thở không ra hơi cũng may Dư Ninh về đúng lúc nên mọi thứ mới có thể làm kịp.

Giờ nghỉ trưa ba ông cháu cùng ngồi ăn cơm với nhau, lúc này Phác Xán Liệt mới có cơ hội nhìn rõ mặt của Dư Ninh.

" Thật ngại quá lúc nãy không kịp chào hỏi cậu tôi là Phác Xán Liệt "

Dư Ninh cũng cúi đầu ngại ngùng.

" Chào anh, tôi Dư Ninh"

" Cậu Dư, cậu tính ở lại đây bao lâu?"

" E là tối nay phải đi rồi, phiền anh chăm sóc ông nội giùm tôi"

Xán Liệt hơi ngạc nhiên.

" Sớm vậy sao?"

" Mai là giáng sinh rồi công ty tôi còn rất nhiều việc phải lo..."

Nhắc đến Giáng Sinh Phác Xán Liệt đột nhiên nhớ tới gì đó, chính là ngày được đánh dấu trong tờ lịch của Thiên Lạc mà hắn đã thấy hôm trước. "25/12 100 chiếc váy tới Giang Tô" vậy có lẽ tối nay hoặc tối mai bọn chúng sẽ hành động chăng?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net