Chap 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quay trở lại với anh và cậu.

Anh hỏi: "Cậu đi đến đó với ai?"

"Tôi đi với bạn! Hôm nay là sinh nhật anh ấy. Nên các nhân viên ở quán cafe tôi làm có tổ chức một buổi tiệc để mừng sinh nhật anh ấy ở quán bar lúc nãy"

"Vậy sao cậu lại lúc nãy khi gặp rắc rối cậu chỉ có một mình?"

"Những người khác ở trong phòng ở trên lầu. Tôi có chút chuyện nên phải đi trước không cẩn thận nên gặp mới gặp phải rắc rối như vậy. Vậy còn anh? Anh đi một mình thôi sao?"

"Đáng ra là đi với bạn. Nhưng cậu ta có chút chuyện nên không đến được!"

Cậu không nói gì nữa. Ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Anh hỏi: "Tay cậu có đau nhiều không?"

"Uhm! Cũng hơi..." Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ xe nói chưa hết câu nhưng nhìn thì thấy Thế Huân đang đứng trên thềm đi bộ liền nói: "Dừng xe!"

Đột nhiên cậu kêu dừng xe lại anh cũng hơi bất ngờ: "Hả?!"

"Dừng xe! Tôi nói anh dừng xe lại đi!"

"Có chuyện gì sao?"

Cậu không kiên nhẫn được nữa nói lớn tiếng: "Mau dừng xe lại đi!!"

Anh không hiểu cậu đang làm gì nhưng trước tiên vẫn phải dừng xe lại cái đã.

Anh tấp xe vào lề. Xe vừa dừng lại cậu liền mở cửa lao ra ngoài rồi chạy nhanh đến hai người đàn ông đang đứng cách một đoạn ở phía sau.

Anh cũng chạy theo xem có chuyện gì.

Cậu vừa chạy vừa gọi: "BIỆN THẾ HUÂN!!!".

Thế Huân và Thần Minh Thành lúc này đang hỏi nhau xem cậu hiện đang ở đâu thì vừa lúc đó nghe tiếng cậu gọi.

Thế Huân nghe có người gọi. Quay lại thấy cậu thì cũng hơi hoảng sợ, lùi lại một bước.

Cậu chạy đến chổ của thằng bé thì đứng lại, ngước nhìn thằng bé mà ánh mắt thì thật sự rất đáng sợ.

Thế Huân cảm thấy tội lỗi nói: "Anh hai!".

Anh chạy theo ở phía sau, đến nơi cũng dừng lại, đứng đối diện với Thần Minh Thành. Anh và Thần Minh Thành nhìn nhau.

Thần Minh Thành nhìn lại cậu, nhìn thấy tay của cậu thì liền hốt hoảng đi đến cằm tay cậu lên xem: "Bạch Hiền! Tay em làm sao vậy? Sao lại ra thế này? Đã xảy ra chuyện gì sao?"

Thế Huân cũng hốt hoảng, lo sợ nói: "Anh hai!?"

Cậu rút lại tay từ Thần Minh Thành, nói với anh ta: "Em không sao!" Rồi nói với với Thế Huân: "Em nói đi! Tại sao em lại làm việc ở đó? Em nghỉ họ ở trung tâm rồi sao?"

"..." Thế Huân gật đầu.

Cậu hỏi tiếp: "Bao lâu rồi?"

"Hơn 3 tháng!"

"Vậy số tiền anh đưa cho em để đóng tiền học đâu?"

"Anh yên tâm, em không có sài một đồng nào đâu. Em giấu trong cái hộp để dưới gầm giường. Định khi hôm nào thích hợp em sẽ nói với anh và trả lại anh số tiền đó!"

"Em thấy học ở đó không tốt sao?"

"Không phải! Học ở đó rất tốt!"

"Vậy tại sao?"

"Cũng bởi vì nó rất tốt. Cũng bởi vì cái trung tâm đó có điều kiện dạy học và giáo viên dạy rất tốt và cũng là vì nó chỉ dành cho những người có thành tích học xuất sắc nên tiền học phí của nó cũng cao ngất ngưỡng. Bình thường chi phí sinh hoạt cộng với tiền thuốc của mẹ cũng đã rất nhiều rồi. Em biết thế nên đã cố gắng học để có được học bổng để cho anh bớt gánh nặng một phần vậy mà anh lại bắt em đi học ở cái trung tâm đó mà tiền học phí còn cao hơn gấp mấy lần tiền học trong trường nữa chứ. Em không muốn nhìn thấy anh cứ làm việc vất vả quần quật suốt cả ngày nữa!"

"Em cũng biết là nơi đó chỉ dành cho những người có thành tích học xuất sắc mà! Nên để được vào học ở trung tâm đó đâu có dễ dàng gì. Em cũng biết là anh làm việc rất vất vả để cho em học ở đó. Vậy thì đáng ra em phải càng cố gắng hơn chứ. Tại sao lại bỏ ngang như vậy hả? Nếu sau này em không thể vào được trường đại học tốt thì phải làm sao!?"

"Nếu em vào được đại học tốt, vậy lúc đó anh sẽ lại càng vất vả hơn để kiếm đủ tiền họ phí cho em. Vậy thì em thà không học đại học còn hơn!"

"Em nói nói cái gì vậy!? Em bị điên sao? Thế Huân à! Anh xin em! Em đừng bướng nữa có được không? Anh làm mọi thứ chỉ vì nghĩ cho em thôi mà!"

"Nghĩ cho em! Nghĩ cho em! Lúc nào anh cũng chỉ biết nghĩ cho em và mẹ. Vậy anh có bao giờ nghĩ cho mình chưa hả? Anh có bao giờ nghĩ đến việc sẽ dành ra dù chỉ một ngày để nghĩ ngơi chưa hả? Có bao giờ anh nghĩ đến việc sẽ dùng số tiền mà anh kiếm được bao năm qua để đi chơi đây đó thư giản chưa hả? Có bao giờ anh nghĩ đến việc sẽ tìm một ai đó để cùng anh chia sẽ những khó khắn trong đời chưa hả? Anh lúc nào cũng chỉ biết cấm đầu vào công việc. Anh chỉ biết làm và làm. Anh còn nhớ chuyện mẹ nói với anh là mẹ chỉ làm việc tạm thời ở nhà Phác gia không? Đó là mẹ nói dối anh đó, mẹ làm việc lâu dài chứ không hề làm tạm thời đâu. Lý do tại sao mẹ đi làm hơn 1 tuần mới nói với anh cũng là vì mẹ biết thế nào anh cũng sẽ không đồng ý nên mới làm như vậy. Chuyện của em lần này cũng vậy!"

Cậu nhìn Thần Minh Thành: "Chuyện này anh cũng biết sao?"

"Không! Anh chỉ vừa mới biết lúc nãy khi nói chuyện với thằng bé thôi!"

Anh đứng phía sau, nãy giờ cứ luôn để ý tay cậu, máu vẫn cứ chảy không ngừng, chảy từ nãy đến giờ. Chảy đến mức tạo thành một đốm máu dưới đất. Anh thấy không thể chờ được nữa, tiến lên nắm lấy cổ tay cậu nói: "Cậu để chuyện này nói sau đi! Tôi đưa cậu đến bệnh viện!"

Thế Huân và Thần Minh thành nghe anh nói như vậy thì nhìn xuống tay của cậu. Thấy tình hình có vẻ tệ cũng không thể chờ được.

Nếu lúc này anh không kéo cậu đi Thần Minh Thành và Thế Huân cũng sẽ đẩy cậu đi.

Đi đến xe của anh, anh mở cửa ghế lái phụ để cậu lên xe, cài dây an toàn cho cậu xong đóng cửa xe lại rồi nói với Thế Huân và Thần Minh Thành: "Hai người lên xe đi!"

Hai người họ nghe theo, mở cửa bước lên xe.

Từ lúc Thần Minh Thành nhìn thấy anh chạy đến cùng cậu, trong lòng anh ta đã thấy hơi kì rồi. Đến lúc này nhìn thấy những hành động của anh làm cho cậu càng khiến Thần Minh Thành cảm thấy khó chịu hơn nữa. Anh ta ngồi trên xe mà không ngừng quan sát anh.

Đến bệnh viện, anh đưa cậu đến khu vực sơ cứu, để cậu vào trong rồi thì đi ra.

Thần Minh Thành nói :"Chúng ta đã gặp nhau vài lần rồi. Anh có nhớ không?"

"Ừ! Tôi nhớ!"

"Anh ở với Bạch Hiền lúc xảy ra  chuyện sao?"

"Ừ!"

"Đã xảy ra chuyện gì?"

"Cậu ta gặp rắc rối với mấy tên say sỉn trong quán"

Nãy giờ Thế Huân cứ lo chuyện của cậu và bản thân mà không để ý đến người đưa cậu đến là Phác Xán Liệt của tập đoàn Phác thị. Khi đã để ý đến thì Thế Huân cũng không khỏi bất ngờ.

Thế Huân hỏi: "Ba người là bạn của nhau sao?"

Thần Minh Thành trả lời: "Cũng không hẳn. Anh chỉ mới gặp anh ta vài lần, cũng chưa từng nói chuyện. Có anh của em là quen với anh ta"

Thế Huân hỏi anh: "Sao anh và anh hai em quen nhau vậy?"

"Cậu ta hay đến nhà tôi đón mẹ cậu. Cậu ta cũng đang làm ở TTTM của tập đoàn chúng tôi, nên cũng có gặp mặt, nói chuyện".

Lúc đó một chị y tá thông báo: "Ai là người nhà của bệnh nhân Biện Bạch Hiền xin mời ra làm thủ tục!"

Nghe thông báo Thế Huân liền nhanh chóng chạy đến.

Làm thủ tục xong thì Thế Huân quay lại, ngồi đợi cùng anh và Thần Minh Thành khoảng 40 phút nữa thì cậu đi ra.

Mọi người cùng đi đến cậu.

Thần Minh Thành hỏi: "Sao rồi? Em không sao chứ? Có bị thương ở đâu khác nữa không?"

Cậu trả lời: "Em không sao! Chỉ bị thương ở tay thôi! Mọi người đừng lo!"

Anh nói: "Để tôi đưa mọi người về!"

Thần Minh Thành nói: "Tôi có xe để ở quán bar lúc nãy. Anh đưa bọn về đó được rồi. Tôi sẽ đưa hai người họ về!".

"Được!" Mặc dù anh rất khó chịu khi cứ nhìn thấy cậu đi cùng Thần Minh Thành nhưng lúc này anh cũng đâu thể làm gì khác được. Nên đành đồng ý.

Anh đưa ba người họ trở về quán bar xong, thì chạy xe trở về nhà.

.........................

Lần này mình đăng một lượt 2 chap mà chap nào cũng dài hết luôn... bù lại cho những ngày qua mình đã bỏ bê quá á...

Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện của mình nhaaa... <3 <3 <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net