Chap 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vài ngày sau, anh có một buổi họp tại TTTM. Khi cuộc họp kết thúc, anh rời khỏi phòng họp và đi vào nhà vệ sinh. Khi anh vừa quẹo vào nhà vệ sinh cũng vừa lúc có một vị khách bước ra khiến hai người suýt va vào nhau. Vì có người bất ngờ xuất hiện trước mặt nên hai người đều giật mình lùi ra sau. Vị khách đó khi lùi ra phía sau đã vô tình đá văng chiếc biển cảnh báo đang đặt dưới sàn chắn cửa nhà vệ sinh lại.

Hai người nói lời xin lỗi với nhau rồi vị khách đó rời đi, anh thì đi vào và chiếc cửa nhà vệ sinh đóng lại.

Khi vào trong thì anh thấy cậu đang đứng hơ tay dưới máy sấy. Hai người đều có chút bất ngờ khi gặp nhau.

Cậu quay ra cúi đầu chào anh: "Chào anh, Tổng giám đốc! Cuộc hợp của anh đã kết rồi ạ?"

"Ừ! Vừa mới kết thúc!" Anh im lặng một vài giây rồi nói tiếp: "Một lát cậu rảnh không? Đi ăn trưa với tôi được không?"

"Xin lỗi anh, Tổng giám đốc! Tôi đã đặt đồ ăn trưa sớm cùng với đồng nghiệp, nên trưa nay tôi sẽ ăn cùng họ!"

Anh có hơi chút hụt hẫng: "À, vậy hôm khác vậy!"

"Vâng! Vậy tôi xin phép ra làm việc!" Cậu cúi đầu chào anh rồi quay lưng đi. Cậu đi ra mở cửa nhưng không mở được, cánh cửa kẹt cứng như đang bị khóa lại vậy: "Sao lại mở không được vậy!" Cậu có cố dùng bao nhiêu sức cũng không mở được cánh cửa ra.

Nghe tiếng của cậu anh đi lại xem sao: "Có chuyện gì vậy?"

Cậu dừng tay trả lời anh: "Cửa không mở được!"

"Để tôi xem!" Anh đi đến thử dùng hết sức mở xem sao, nhưng cánh cửa vẫn không động đậy gì.

Thấy anh cũng không mở được, cậu lên tiếng: "Thường thì cửa nhà vệ sinh sẽ không khóa đâu nên chắc là bị kẹt rồi! Nhưng tôi lại để điện thoại ở cửa hàng rồi! Anh có đem theo điện thoại không Tổng giám đốc?"

"Tôi có đem đây!" Anh nói rồi thò tay vào túi trong của áo vest móc điện thoại ra.

Khi bấm vào danh bạ số của Kim Chung Nhân, anh vừa tính bấm gọi thì đột nhiên toàn bộ đèn trong nhà vệ sinh tắt hết. Cả căn phòng liền lập tức chìm trong màn đêm, chỉ có khuôn mặt của anh là được rọi sáng từ ánh sáng của chiếc điện thoại.

"Ơ! Sao đèn lại tắt hết vậy!" Cậu cũng không khỏi bất ngờ vì tình cảnh hiện tại. Nhờ vào ánh sáng yếu ớt từ màn hình điện thoại cùa anh mà cậu mò đến công tắt cạnh cánh cửa. Cậu thử tắt rồi mở nhiều lần nhưng đèn vẫn không sáng lên. Cậu quay qua anh nói: "Hình như bị mất điện rồi Tổng giám đốc ơi!"

Cảm nhận được xung quanh mình đã không còn ánh sáng, người anh bắt đầu run lên, bất giác lùi lùi ra sau. Chân tay bủn rủn khiến anh ngã xuống đất. Màn hình điện thoại vì bị úp xuống nên không còn ánh sáng nào trong phòng nữa. Căn phòng bây giờ mới thật sự chìm đắm trong màn đêm sâu thẳm.

Khi cậu vừa quay lại, cậu đã kịp thấy được biểu cảm của anh trước khi anh ngã xuống và ánh sáng cuối cùng mất đi. Lúc đó cậu mới sựt nhớ ra việc anh bị chứng sợ bóng tối. Cậu cũng đã từng ở cùng anh một lần khi nhà anh bị mất điện. Lúc đó trong phòng anh vẫn có một chút ánh sáng le lói từ ánh trăng rọi vào phòng nhưng anh đã rất sợ hãi rồi, còn bây giờ thì tối đen như mực thế này thì anh ấy sẽ sợ đến thế nào nữa!?

Lúc này trước mắt cậu chỉ toàn là màu đen, không thể nhìn thấy được bất cứ gì. Tay cậu men theo vách tường, chân thì mò mẫm dưới đất để tìm anh, miệng lên tiếng gọi: "Tổng giám đốc! Có tôi ở đây cùng anh rồi, anh đừng sợ, hãy lên tiếng đi, để tôi biết vị trí của anh! Tổng giám đốc!"

Anh đang ngồi dưới đất ôm đầu mình, cả người anh cứng đờ, thần kinh như đông cứng lại, anh khó khăn rặn ra từng chữ: "Tôi... Bạch... Hiền"

Nghe được giọng của anh phía dưới chân mình, cậu xổm người xuống vương tay ra mò mẩm dưới đất. Khi chạm được vào chân anh cậu nói: "Tìm được anh rồi! Anh không sao chứ Tổng giám đốc? Điện thoại của anh đâu rồi?"

Cảm nhận được tay cậu đang chạm vào người mình, giọng nói của cậu đang ở ngay trước mặt, anh cố gắng cử động cơ thể nhoài đến ôm chằm lấy cậu. Anh cất giọng run rẩy, thìu thào: "Tôi... sợ...!"

Cậu vòng tay ôm lại anh, tay vỗ vỗ nhẹ nhàng lên lưng anh trấn an: "Không sao đâu! Có tôi ở đây rồi! Không sao đâu!" Cậu có thể cảm nhận được cả người anh đang run lên cằm cập, nhịp tim và hơi thở của anh cũng đang rất nhanh.

Anh ôm siết cậu vào lòng, vùi mặt vào vai và hai tay nắm chặt lấy hai mảnh áo của cậu.

Cậu vẫn liên tục vuốt ve lưng trấn an anh.

Lúc này cậu như được anh ôm trọn vào lòng. Mùi hương từ cơ thể anh thật dễ chịu. Bờ vai rộng lớn này khiến cậu cảm thấy thật yên tâm. Cậu từ từ vùi mặt mình vào vai anh, tay cũng không còn vỗ lưng anh nữa mà đã ôm choàng lấy tấm lưng rộng lớn đó.

Trong một không gian đen mịch, im ắng. Hai con người ôm chặt lấy nhau, cảm nhận hơi ấm và sự an toàn từ đối phương.

Được một lúc thì cậu lấy lại được nhận thức rằng mình đang ở trong hoàn cảnh nào. Cậu lại vỗ vỗ lưng anh, trấn an anh: "Tổng giám đốc à! Anh buông tôi ra một lát đi! Tôi phải tìm điện thoại của anh đã!"

Nhận được sự trấn an của cậu nãy giờ đã khiến anh bình tĩnh hơn, nên cũng đã có thể nói chuyện dễ dàng hơn một chút: "Đừng... bỏ tôi!"

"Tôi không bỏ anh lại đâu! Tôi cũng không đi đâu hết! Lúc nãy tôi thấy điện thoại anh rơi ngay bên cạnh anh thôi, nên sẽ chỉ chòm người qua một chút để tìm! Anh chỉ cần buông tôi ra thôi!"

"Cậu... thật chứ?"

"Tôi nói thật mà!"

Nghe cậu nói xong anh từ từ buông cậu ra, nhưng tay thì vẫn giữ lấy một cánh tay của cậu.

Cậu hơi nhoài người, vương tay qua bên cạnh anh mò tìm dưới đất. Mò qua mò lại vài lần cậu cũng đã tìm được điện thoại của anh.

Vì mắt đã quen với bóng tối nên khi mở máy lên hai người liền nhíu mắt lại vì vẫn chưa quen với ánh sáng, điều chỉnh mắt một lát cho quen rồi cậu nói: "Tổng giám đốc! Tôi tìm được rồi! Anh mở máy đi, Tôi sẽ gọi giúp anh!"

Anh không cầm lấy điện thoại để mở khóa mà lên tiếng: "09..11"

Đột nhiên anh nói một con số gì đó nên cậu không hiểu mà hỏi lại: "Hả? Anh nói gì vậy?"

Anh trả lời: "Là mật khẩu!"

"À...!" Khi đã hiểu ra vấn đề thì cậu nhập mật khẩu để mở khóa.

Khi khóa màn hình đã dược mở thì giao diện đang chạy là một số danh bạ tên Kim Chung Nhân. Cậu quay màn hình điện thoại qua cho anh xem rồi hỏi: "Anh muốn gọi cho người này đúng không?"

Thấy anh gật đầu thì cậu nhấn nút gọi.

Đổ chuông một vài giây thì người đó bắt máy: "Alo, Xán Liệt! Cậu đi vệ sinh gì lâu vậy? Cậu đã xong chưa?"

"Chào anh! Tôi là Biện Bạch Hiền! Hiện tôi và Tổng giám đốc đang bị kẹt trong nhà vệ sinh ở tầng 2, phiền anh hãy cho người đến giúp chúng tôi. Hiện tại ở đây đang bị mất điện, Tổng giám đốc lại sợ bóng tối nên mong anh hãy nhanh lên ạ!"

Nghe người trong điện thoại nói mà Kim Chung Nhân hơi giật mình. Anh đưa điện thoại nhìn lại tên người đang gọi đến thì đúng là Xán Liệt. Nghe cậu nói chổ hai người đang mất điện thì Kim Chung Nhân lo lắng hỏi cậu: "Tổng giám đốc sao rồi? Anh ấy có sao không?"

"Anh ấy không sao! Nhưng tâm lý anh ấy đang rất sợ nên mong anh hãy nhanh cho người đến giúp chúng tôi!"

"Được rồi! Hai người cố chịu một chút! Tôi sẽ cho người đến ngay!" Nói xong Kim Chung Nhân cúp máy rồi nhanh chóng chạy đi tìm người giúp.

Cậu nghe máy xong thì thoát khỏi cuộc gọi rồi tìm bật đèn flash điện thoại lên. Bật đèn lên rồi cậu úp màn hình xuống đất cho ánh sáng rọi lên trần nhà tạo ra luồng sáng rộng hơn.

Cậu hỏi anh: "Anh thấy sao rồi Tổng giám đốc?"

Anh không trả lời mà lại ôm cậu vào lòng.

Tuy có hơi ngượng ngùng vì đã có ánh sáng mà anh vẫn ôm cậu, nhưng vì hiểu tâm lý anh hiện tại nên cậu cũng vòng tay ra ôm lại anh, trấn an anh.

Ấm áp quá! Yên bình quá! Khoảng khắc này anh ước gì sẽ ngưng động lại để anh có thể ôm cậu mãi như thế này.

Một lúc sau thì đèn sáng trở lại. Cậu vỗ vỗ lưng anh nói: "Tổng giám đốc, có điện lại rồi này!"

Nghe cậu nói thì anh từ từ mở mắt ra, điều chỉnh cho mắt quen với ánh sáng rồi anh mới buông cậu ra.

Cậu hỏi anh tiếp: "Anh thấy sao rồi?"

"Tôi ổn hơn rồi! Cám ơn cậu!"

"Ah..." Nghe anh nói xong cậu định đứng lên, nhưng vì từ nãy đến giờ cậu đều ngồi quỳ trên hai chân nên vừa cử động thì cơn tê buốt từ hai chân chuyền thẳng lên não.

Thấy cậu kêu lên rồi quỵ dưới dất, anh lo lắng hỏi: "Cậu sao vậy?"

"Chân tôi tê quá!"

"Cậu cố duỗi chân ra đi, đừng ngồi lên chân như vậy nữa!"

Cậu nghe lời anh cố chịu đựng cơn tê buốt mà ngồi xuống đất rồi duỗi chân ra. Một lát sau thì cơn tê dần dần tan đi.

Khi chân cậu đã hết tê thì cậu cũng nghe có tiếng động ngoài cửa và cả tiếng hét vọng vào trong đây: "Tổng giám đốc, anh có ổn không? Trong đó đã có điện chưa? Biện Bạch Hiền, cậu nào thế rồi?"

Nhận ra được là giọng của Kim Nhân, anh đáp: "Đã có điện rồi! Chúng tôi không sao!"

"Vậy hai người cố chịu thêm một chút! Cửa này hư rồi nên chúng tôi sẽ phá cửa vào!"

Cũng khoảng tầm 15 phút sau mọi người mới phá được cánh cửa.

Sau đó, Giám đốc TTTM và nhân viên đã cắt điện phòng vệ sinh rối rít xin lỗi và giải thích rằng thợ sửa cánh cửa này đã dặn nhân viên phòng điện rằng khi nào anh ta đóng cửa này thì hãy ngắt điện và anh ta sẽ quay lại sửa cánh cửa sau. Vì cánh cửa lúc đầu đã được đặt bảng cảnh báo để chặn không cho nó tự động đóng như bình thường, và khách hàng cũng sẽ không tự ý lấy bảng ra để đóng cửa lại. Nên lúc nãy khi nhìn thấy cánh cửa đã đóng người nhân viên mới nghĩ là do thợ đã đóng nên mới ngắt điện như thế.

Khi mọi chuyện đã được làm rõ thì anh nhớ lại lúc đầu anh và một vị khách từ đây đi ra đã suýt va vào nhau và anh ta đã vô tình đá cái bảng ra khỏi cánh cửa.

Anh bàn giao lại cho Kim Chung Nhân xử lý vấn đề này. Và cũng cho phép cậu tan làm sớm và về nhà nhưng cậu vẫn ở lại để làm việc.

Khi anh rời đi thì Kim Chung Nhân mở lại cuộc họp. Kim Chung Nhân không kiểm điểm ban quản lý nhưng đã trách mắng và yêu cầu ban quản lý từ nay phải để tâm, thận trọng hơn nữa trong những vấn đề sửa chữa hay bất cứ vấn đề nào khác có liên quan đến khách hàng. Vì nếu người bị mắc kẹt trong nhà vệ sinh lúc nãy không phải là Tổng giám đốc và nhân viên của mình mà là khách hàng thì TTTM ra sẽ sao? Bởi vì việc để cho khách hàng bị mắc kẹt trong nhà vệ sinh lại còn mất điện như thế là không nhẹ chút nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net