Chap 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau sự việc ở TTTM, Phác Xán Liệt trở về nhà nghỉ ngơi.

Khi đồ ăn tối đã được chuẩn bị xong, Lâm Tư Duệ đi qua phòng anh để gọi anh xuống ăn tối. Đứng trước cửa gõ hai lần rồi Lâm Tư Duệ mở cửa đi vào. Vào trong không thấy anh đâu nhưng lại nghe tiếng nước trong nhà tắm nên cô ta đi lại ngồi xuống giường. Vừa lúc điện thoại anh đặt trên giường ngay bên cạnh cô thông báo tin nhắn. Cô ta cằm điện thoại lên bấm vào xem, khi đọc được dòng tin nhắn mới gửi đến mà mặt cô ta tối sằm lại.

"Tổng giám đốc, anh đã thấy ổn hơn chưa?" Là tin nhắn mà Bạch Hiền gửi hỏi thăm anh vì chuyện lúc sáng ở TTTM.

Cô lướt lên đọc những tin nhắn cũ hơn, mặt mài càng xám xịt.

Đọc được một vài dòng tin thì đột nhiên chiếc điện thoại bị giật lấy khỏi tay Lâm Tư Duệ. Cô ta ngước lên nhìn thì thấy anh đang đứng trước mặt.

Anh nhìn màn hình điện thoại đang hiển thị rồi hằng giọng nói: "Sao lại tùy tiện xem điện thoại anh như thế!? Em vào đây làm gì?"

Lâm Tư Duệ đứng bật dậy giọng hặm hực nói: "Lúc trước anh đâu quan tâm việc em xem điện thoại của anh như vậy? Sao bây giờ lại cư xử như vậy? Anh với cậu ta có mối quan hệ gì?"

Giọng anh hơi khó chịu, muốn tránh né câu hỏi của Lâm Tư Duệ: "Em hỏi làm gì?"

Thái độ của anh càng làm cho Lâm Tư Duệ thêm sốt sắng: "Em muốn biết! Anh mau nói đi!"

"Không là gì hết!"

"Một nhân viên quèn ở TTTM kiểu gì mà lại nói chuyện thân thiết với Tổng giám đốc như thế vậy? Anh với cậu ta đang có ý gì với nhau có đúng không?"

"Không có! Em đừng tự suy diễn rồi gây chuyện nữa!" Anh quay lưng đi đến bàn làm việc nói: "Anh còn việc phải làm nên không ăn cơm đâu. Em ăn một mình đi!"

"Anh...!" Lâm Tư Duệ như muốn phát điên lên, cô ta muốn nói lại nhưng thái độ hời hợt của anh khiến cô ta giận đến cứng họng, tức tối bỏ đi.

Đi ra khỏi phòng cô ta liền móc điện thoại trong túi ra gọi một cuộc gọi: "Phóng viên Bát phải không?"

Người bên kia đầu dây trả lời: "Đúng vậy, tiểu thư Lâm! Lâu rồi không gặp! Không ngờ cô vẫn còn nhớ đến tôi, thật vinh hạnh! Tôi nghe nói cô đã về nước rồi đúng không?"

Lâm Tư Duệ mất kiên nhẫn, nói thẳng lý do cô ta gọi cho phóng viên Bát: "Tôi có tin cho anh đây!" Lâm Tư Duệ liếc nhìn cửa phòng anh nói rồi bước đi về phòng mình tiếp tục nói chuyện với phóng viên Bát.

.....

Vài ngày sau đó, cậu vẫn đi làm ở TTTM như bình thường nhưng không hiểu vì sao hôm nay có khá nhiều khách vào cửa hàng của cậu mua sắm và họ nhìn cậu với ánh mắt rất lạ. Họ cứ săm soi rồi bàn tán gì đó về cậu mà cậu không biết được.

Đến giờ nghỉ trưa, cậu và những nhân viên làm chung cùng ăn cơm với nhau.

Nhã Tịnh khi mở điện thoại lên xem thì thấy rất nhiều thông báo tin nhắn trong nhóm chat của TTTM, cô bấm vào xem. Đọc một lúc thì Nhã Tịnh cũng đã nắm được tình hình đang diễn ra trong nhóm chat, cô ta ngạc nhiên nói: "Ôi trời ơi, Bạch Hiền! Em và Tổng giám đốc Phác đang hẹn hò với nhau sao?"

"Hả?" Cậu nghe Nhã Kỳ nói mà giật mình.

Giai Kỳ cũng ngạc nhiên hỏi lại Nhã Kỳ: "Cậu nói gì vậy?"

Nhã Tịnh đáp: "Trong nhóm chat đang rần rần lên đây này! Hai người lại đây mà xem, báo cũng đăng luôn rồi!"

Cậu và Giai Kỳ đi lại đứng sát vào Nhã Tịnh, nhìn vào điện thoại rồi Nhã Tịnh bấm vào bài báo mà mọi người trong nhóm chat đang chia sẽ để ba người cùng xem.

Tóm tắt nội dung bài báo nói rằng cậu đã quyến rũ Phác Xán Liệt và đã phá hoại hạnh phúc giữa anh và Lâm Tư Duệ. Bài báo còn đính kèm hình ảnh mà anh và cậu đang đi khỏi quán cafe vào cái ngày anh đến đón cậu để nói về chuyện giữa anh và Lâm Tư Duệ. Status dưới bức ảnh là "Tổng giám đốc Phác thường xuyên đến quán cafe nơi cậu Biện đang làm thêm để gặp và đưa cậu về nhà." Cả hình ảnh anh và cậu đang đứng nắm tay nhau trước cửa nhà cậu vào cùng đêm hôm đó cũng có. Và nhiều hình ảnh khác mà lúc nào hai người cũng ở cạnh nhau.

Vậy ra đó là lý do mà cả buổi hôm nay mọi người lại nhìn cậu săm soi như thế. Khi xem bài báo đó người cậu như chết lặng. Cậu không hiểu tại sao chuyện này lại xảy ra. Rõ ràng cậu và anh đâu thân mật đến như thế mà tại sao bọn họ lại có thể viết ra bài báo như vậy. Cả những hình ảnh đó nữa, bọn họ đã theo dõi cậu sao?

Nhìn thấy cậu đứng lặng người nhìn vào điện thoại, Nhã Tịnh và Giai Kỳ lo lắng nhìn nhau. Giai Kỳ nhẹ giọng hỏi cậu: "Bạch Hiền, chuyện này là thật sao?"

Cậu im lặng một lúc lâu mới trả lời: "Không phải! Em với Tổng giám đốc thật sự chỉ là bạn bè thôi! Mọi người đừng tin báo lá cải! Mau đi ăn cơm nào, không thôi trễ giờ làm đó!" Cậu nở một nụ cười gượng gạo, đẩy lưng Nhã Tịnh và Giai Kỳ đi đến bàn ngồi ăn cơm.

Ngồi trên bàn ăn cơm, miệng cứ nhai nhưng họng lại không nuốt nổi một hột cơm. Suốt cả buổi làm còn lại đầu óc cậu cứ như một đóng bùi nhùi, tâm trạng cũng thật tệ. Mỗi khi có khách hàng vào mua sắm là họ cứ nhìn cậu với ánh mắt khinh bỉ là cậu lại càng cảm thấy đau đớn.

......

Ở trụ sở công ty, anh đang ngồi trong phòng làm việc xem tài liệu thì Kim Chung Nhân hối hả đi vào phòng, đưa chiếc điện thoại ra trước mặt anh nói: "Có chuyện rồi!"

Anh cằm lấy chiếc điện thoại xem, sắc mặt anh dần biến đổi theo từng đợt lướt tay trên màn hình. Khi đã nắm rõ nội dung của bài báo, máu như dồn hết lên não, anh nổi cơn thịnh nộ đập bàn đứng dậy rời đi. Vừa đi khỏi phòng làm việc anh vừa móc điện thoại gọi điện. Anh cố nén cơn giận, hằng giọng xuống nói: "Em đang ở đâu?"

Lâm Tư Duệ bên kia đầu dây, nằm dài trên chiếc ghế trước hồ bơi trả lời: "Em ở nhà! Sao vậy?"

Lâm Tư Duệ nói xong, anh không trả lời mà liền cúp máy. Cô ta ngồi bật dậy, nhìn màn hình cuộc gọi đã kết thúc mà tức giận nói: "Anh dám cúp máy ngang với em? Được! Để em xem anh sẽ làm gì!?" Nói xong cô ta ném chiếc thoại lên chiếc bàn bên cạnh mình.

Anh từ công ty chạy thẳng một mạch về nhà.

Chú quản gia đã biết về bài báo nên khi thấy anh về nhà cũng lo lắng hỏi: "Cậu chủ, sao lại để chuyện này xảy ra nữa vậy?"

Anh không trả lời chú quản gia mà hỏi lại: "Tư Duệ đâu?"

Chú quản gia trả lời: "Tiểu thư Lâm đang ở ngoài hồ bơi!"

Nghe chú quản gia nói xong anh đi thẳng ra hồ bơi sau nhà. Đùng đùng túc giận đi đến quăng chiếc điện thoại đang mở sẳn bài báo về cậu và anh lên bàn bên cạnh Lâm Tư Duệ nói: "Lại là em làm chuyện này có đúng không?"

Lâm Tư Duệ bình thãn nằm trên chiếc ghế dài trước hồ bơi, cằm trên tay một ly rượu vang đỏ nhăm nhi. Mặc cho anh có đang tức giận, cô ta vẫn điềm tĩnh ngồi dậy nói: "Đúng vậy!"

"Anh không muốn nói nhiều, em mau cho người gở hết mấy bài báo này xuống đi!"

Lâm Tư Duệ, không giữ được bình tĩnh nữa, cô ta đứng bật dậy, lớn tiếng nói: "Em đã giúp anh tránh xa cái tên phiền phúc, bần hèn, không biết thân phận đó đi rồi còn gì!? Trước kia em cũng đã nhiều làm giúp anh rồi mà, không phải sao!?"

"Việc hèn hạ như thế này mà em lại nói là giúp anh hả? Những người trước kia cũng vậy, những người chỉ là thư ký đi làm việc cùng anh. Chỉ vì em không thích bọn họ ở cạnh anh mà em cũng đã dùng cách tương tự để bôi nhọ họ, và vì tin đồn như thế mà anh phải xa thải họ. Em có biết là anh đã phải trực tiếp đi xin lỗi từng người và bồi thường danh dự cho họ hay không?"

"Vậy thì bây giờ anh cũng bồi thường danh dự cho cậu ta là được rồi mà! Sao lại về đây lớn tiếng với em như vậy hả!? Hay anh và cậu ta thật sự có gì với nhau? Hành động của anh bây giờ càng khiến cho bài báo đó chính xác hơn đó anh biết không hả?"

"Em đừng có ngang ngược như vậy nữa! Ngày xưa anh không muốn đối chấp với em cũng vì anh hiểu tính của em, anh hiểu em là người thế nào. Nhưng bây giờ thì anh không thể cứ để em hại người khác một cách vô lý như vậy được! Em mau cho người gỡ hết mấy bài báo xuống đi, anh không muốn nói nhiều đâu. Đừng để anh phải xuống tay với em!"

"Xán Liệt! Phác Xán Liệt! Anh đứng lại! Phác Xán Liệt!"

Nói xong anh liền quay lưng bỏ đi, mặc kệ Lâm Tư Duệ có la hét cở nào.

"Aaaaaa!" Lâm Tư Duệ tức điên lên, cô ta lật đổ hết mọi thứ đang có ở bên cạnh mình, la hét om sòm.

Cũng may là đang ở ngoài hồ bơi, nếu như ở trong nhà là cô ta sẽ đập đỗ hết tất cả mọi thức đang có ở xung quanh cô ta để xả giận. Nhưng vì ngoài hồ bơi chỉ có như thế nên sau khi lật đổ hết thì cô ta tự nắm tóc mình rồi giậm chân la ó trúc giận.

Khi đã rời khỏi tầm mắt của Lâm Tư Duệ, anh lấy điện thoại gọi điện cho Bạch Hiền.

Sau khi ăn trưa xong cậu cậu vào nhà vệ sinh, đứng trước bồn rửa tay thất thần nhìn dòng nước đang chảy sối xả từ vòi. Cậu ước gì mọi cảm xúc của mình bây giờ sẽ trôi hết theo dòng nước đó đi để cậu không phải đau khổ nữa.

Điện thoại cậu rung lên è è, cậu móc điện thoại trong túi áo ra, nhìn thấy tên người gọi đến đang hiện lên trên màn hình càng khiến trái tim cậu đau đớn hơn. Cậu siết chặt chiếc điện thoại trong tay, do dự một hồi rồi mới bắt máy: "Vâng, Tổng giám đốc!"

Anh ở bên kia đầu dây trả lời: "Cậu... đã biết chuyện về bài báo giữa tôi và cậu chưa?"

Cậu nhắm mắt, hít một hơi rồi mở mắt ra trả lời: "Vâng, tôi đã biết rồi!"

"Chuyện đó tôi rất xin lỗi! Vì tin tức mới được tung ra nên tôi không thể đến gặp cậu ngay được nên tối nay tôi sẽ đến nhà cậu để giải thích với cậu về chuyện này! Cậu đừng quá lo lắng, tôi sẽ giải quyết chuyện này! Tôi sẽ không để chuyện gì xảy ra với cậu đâu!"

"Vâng!"

Khi hai người đã tắt máy, cậu vẫn nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại.

Anh sẽ không để chuyện gì xảy ra với cậu, nhưng anh lại là người khiến cậu phải khổ sở nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net