Chap 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở biệt thự, Lâm Tư Duệ ở trong phòng theo dõi buổi livestream cuộc họp báo. Nghe những lời Phác Xán Liệt nói về mối quan hệ giữa mình và anh, cô ta như phát điên lên. La hét âmg ĩ, quăng luôn chiếc điện thoại đang cằm trên tay xuống sàn khiến nó vỡ tan nát.

Chỉ như thế thì chưa đủ, cô ta bắt đầu đập phá các đồ đạt khác trong phòng, vừa đập phá vừa la hét, vừa khóc lóc.

Người làm trong nhà và chú quản gia nghe tiếng động ầm ầm trên tầng thì cũng biết là Lâm Tư Duệ lại đang nổi cơn điên.

Chú quản gia đi lên xem thế nào: "Tiểu thư Lâm, cô không sao chứ?" Chú quản gia đứng ở ngoài gõ cửa, ở trong phòng thì liên tục phát ra những âm thanh choang choảng, đỗ bể của đồ đạt cùng với tiếng khóc, hét inh ỏi của Lâm Tư Duệ.

"Tiểu thư Lâm, cô mở cửa cho tôi đi. Đừng như thế nữa, cô sẽ bị thương đấy!" Chú quản gia vẫn tiếp tục gõ cửa nhưng mặc nhiên Lâm Tư Duệ vẫn không trả lời.

Một lát sau thì mọi tiếng động trong phòng đều không còn nữa. Có vẻ Lâm Tư Duệ đã dừng tay. Chú quản gia thấy vậy thì tiếp tục gõ cửa: "Tiểu thư Lâm, cô không sao chứ? Cô mở cửa cho tôi đi!"

Vài giây sao, Lâm Tư Duệ ra mở cửa phòng. Chú quản gia nhìn thấy bộ dạng cô ta mà có hơi giật mình

Lâm Tư Duệ lúc này thật tàn tạ, không còn vẻ kiêu ngạo, sang trọng mà thường ngay cô ta vẫn toát ra. Lâm Tư Duệ lúc này như bị cơn giận dữ nuốt lấy. Đầu tóc cô ta rối bời, quần áo sọc sệt, mặt mũi thì nhem nhúa do nước mắt làm nhòe đi lớp trang điểm.

Chú quản gia cũng ngó nhìn vào trong phòng thì thấy như vừa có một trận chiến xảy ra, tàn phá hết mọi thứ trong phòng.

Lâm Tư Duệ lên tiếng nói: "Chú đi mua cho tôi một chiếc điện thoại mới. Chiếc cũ, nát rồi."

"Tiểu thư không sao chứ? Cô có bị thương ở đâu không?" Thật ra chú quản gia và người làm lâu năm ở biệt thự đều biết tính cách của Lâm Tư Duệ và cũng không ít lần chứng kiến cảnh Lâm Tư Duệ nổi trận lôi đình. Nhưng lần này là lần đầu tiên chú quản gia nhìn thấy Lâm Tư Duệ tức giận đến bộ dạng này.

Cảm xúc của Lâm Tư Duệ vẫn chưa nguôi, chú quản gia lại không nghe theo lời cô ta đi ngay nên cô ta tức giận quát lên: "Tôi không sao! Mau đi nhanh đi!"

Chú quản gia thấy Lâm Tư Duệ vẫn còn rất tức giận nên cũng không hỏi nữa mà cúi đầu nói rồi rời đi: "Vâng! Vậy tôi đi ngay đây!"

.....

Khi chú quản gia quay lại thì Lâm Tư Duệ đã thay đồ, tẩy trang sạch sẽ và cũng có vẻ đã bình tĩnh hơn.

Chú quản gia giao lại chiếc điện thoại mới mua cho Lâm Tư Duệ rồi rời đi: "Tiểu thư có cần gì cứ gọi tôi!"

Lâm Tư Duệ tháo chiếc sim bên chiếc điện thoại cũ đã bị cô ta đạp tan nát lúc nãy, gắn vào chiếc điện thoại mới rồi gọi điện cho ai đó.

.....

Ba mẹ cậu hôm nay đi thăm một người người họ hàng ở xa, đến tối mới về đến nhà.

Về nhà thì hai ông bà nhìn thấy Bạch Hiền và Thế Huân đang ngồi ngoài sofa.

"Chaa.. Hai đứa con trai của tui ngồi chờ ba mẹ nó đem quà về hay sao vậy ta? Hahaha!" Ba cậu xách túi đồ vào trong nhà vui vẻ trêu cậu và Thế Huân.

Mẹ cậu ở ngoài cửa cởi giầy nghe ba cậu nói cũng vui vẻ cười theo. Nhưng khi mẹ vào trong nhà, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của hai đứa con thì biết là có chuyện gì đó. Bà đi đến, hỏi: "Ở nhà có chuyện gì hay sao mà nhìn hai đứa có vẻ không vui vậy?"

Bạch Hiền vẫn cúi mặt, không nói.

Thế Huân nhìn qua cậu rồi lên tiếng trả lời mẹ: "Có chút chuyện giữa anh hai với anh Xán Liệt!"

Nghe Thế Huân nói mà mẹ ngỡ ngàng: "Cậu Phác hả? Có chuyện gì giữa con với cậu Phác vậy Bạch Hiền?"

Lần này thì cậu mới trả lời mẹ: "Hôm nay có một nhà báo đã đăng tin thất thiệt về việc con và Tổng giám đốc có qua lại với nhau. Chuyện cũng khá là um sùm, nhưng Tổng giám đốc đã giải quyết xong hết rồi. Anh ấy đã mở họp báo để đính chính sự thật rồi. Nên ba mẹ cũng không cần quá lo. Mọi chuyện đã xong rồi!"

Đúng vậy mọi chuyện đã xong hết rồi, chuyện giữa cậu và anh!

"Ôi trời ơi! Chuyện lớn như thế sao con không gọi cho ba mẹ?"

Cậu biết nói ra thế nào mẹ cũng phản ứng như vậy, rồi lo sốt sắng lên.

Vì những bài báo cũng đã bị xóa hết rồi nên cậu cũng định giấu luôn, nhưng Thế Huân bắt buộc cậu phải nói cho ba mẹ biết: "Lúc đó mọi chuyện đột ngột quá nên con không suy nghĩ được gì hết!"

Ba cậu lên tiếng hỏi: "Vậy bây giờ mọi chuyện đã ổn hết chưa?"

"Đã ổn hết rồi ạ! Tổng giám đốc đã lo liệu hết rồi!"

Ba cậu thể dài rồi vuốt vai, an ủi mẹ cậu rồi nói: "Thôi mọi chuyện đã xong hết rồi. Bạch Hiền cũng không bị gì. Bà cũng đừng lo quá!" Nói với mẹ xong ba quay qua hỏi cậu: "Nhưng sao lại để xảy ra chuyện như thế vậy con?"

"Tổng giám đốc rất có tiếng tăm nên việc anh ấy bị các phóng viên xăm soi để đăng phốt con nghĩ cũng là chuyện thường tình. Và vì gần đây con với Tổng giám đốc cũng thân thiết nên bọn họ mới nghĩ con với anh ấy có quan hệ yêu đương với nhau."

"Vậy mà ba cứ nghĩ chỉ mấy cô cậu idol gì đó thời nay mới bị xăm soi đến thế chứ!? Cả người làm kinh doanh cũng bị à?"

Gia đình cậu nói chuyện với nhau xong thì mọi người cùng nhau gọi đồ ăn tối rồi về phòng ngủ.

....

Vì rắc rối vừa xảy ra, nếu cậu đi làm thì vẫn được vì đã có Phác Xán Liệt chóng lưng, nhưng cậu biết như vậy thì chỉ hại cho cửa hàng cửa cậu và cậu cũng không có tâm trạng gì để làm việc nên cậu đã xin nghỉ phép một vài ngày để bản thân có thể bình ổn trở lại.

Thần Minh Thành mấy ngày này, ngày nào cũng giao cửa hàng sớm rồi qua nhà đón cậu đi chơi. Nhưng cậu biết, cậu bây giờ là chủ đề mọi người bàn tán trên mạng xã hội nên cậu cũng không muốn ra ngoài nhiều. Vậy nên Thần Minh Thành chỉ mua đồ ăn hay trò chơi điện tử gì đó qua nhà để cậu giải khuây.

Thần Minh Thành ở quán cafe gọi điện cho cậu.

Nhận cuộc gọi của Thần Minh Thành, Bạch Hiền bắt máy rồi liền nói: "Em cũng vừa tính gọi cho anh đây!"

Thần Minh Thành nghe vậy thì vui vẻ nói: "Ơ vậy hả? Vậy em có chuyện gì muốn nói với anh vậy?"

"Hôm nay em muốn đi uống rượu! Anh đi cùng em không?"

Nghe lời nói này của cậu xong thì Thần Minh Thành liền thấy vui mừng vì cậu cũng chịu đi ra ngoài nhưng ngay sau đó lại thấy hụt hẫng: "A... Xin lỗi em, Bạch Hiền à! Hôm nay không được rồi! Nay quán cafe có chút vấn đề về sổ sách nên anh phải ở lại quán lo liệu. Anh định gọi cho em cũng là để nói hôm nay anh không thể qua nhà em được. Vậy mà không ngờ..."

"Không sao đâu! Anh cứ lo công việc đi. Mấy ngày nay anh cứ ở bên em suốt rồi, anh cũng phải lo cho quán nữa chứ! Không sao đâu, để em hỏi Tiêu Hi thử xem thế nào!"

"Xin lỗi em Bạch Hiền! Ngày mai anh bù lại cho em nhé!"

"Không sao đâu mà! Vậy thôi em cúp máy nhé! Có gì cứ gọi cho em!"

"Ừm! À, khi nào về thì gọi anh đến đón nhé!"

"Em biết rồi! Cám ơn anh!"

Nói chuyện với Thần Minh Thành xong thì cậu tắt máy rồi gọi cho Phó Tiêu Hi.

Gọi rủ Tiêu Hi thì cô ấy cũng từ chối: "Xin lỗi cậu, Bạch Hiền! Cái đóng chiến trường mà Lâm Tư Duệ gây ra hôm cậu chủ họp báo đó, tớ vẫn chưa dọn dẹp xong nữa. Người tớ như muốn rả rời mấy hôm nay luôn vậy. Nên tớ không thể đi uống rượu nổi với cậu được rồi! Xin lỗi cậu nhé! Hôm khác tớ bù cho cậu nhé!"

"Thôi không sao đâu! Tớ cũng xin lỗi vì làm phiền cậu như thế! Xong việc thì cậy về nhà nghỉ ngơi đi nhé!"

"Oke! Hôm khác tớ bù cho nhé!"

"Tớ biết rồi! Bye bye!"

"Bye bye!"

Nói chuyện với Tiêu Hi xong thì tâm trạng cậu càng trùng hơn.

Cứ nghĩ hôm nay sẽ đi uống một trận để trút hết mọi thứ vậy mà. Vậy thì cậu đành đi một mình vậy!

.....

7h tối, cậu ra hỏi nhà, đi đến một quán bar mà cậu và Thần Minh Thành ngày trước hay lui đến.

Cậu đi đến một chiếc bàn ở góc tường, với ánh sáng le lối nhưng có thể nhìn toàn cảnh quán bar.

Cậu ngồi vào bàn rồi bắt đầu gọi đồ uống.

Uống mãi uống mãi. Uống bao nhiêu rồi cậu cũng không biết nữa. Cậu say đến gục xuống bàn.

Một lát sau, cậu ngồi dậy, men theo vách tường mà đi vào nhà vệ sinh.

Một người đàn ông khi từ nhà vệ sinh đi ra, không thấy Bạch Hiền còn ngồi ở bàn nữa thì có vẻ sốt sắng tìm kiếm. Anh ta hỏi người phục vụ vừa lúc đi đến: "Cậu có thấy cái cậu ngồi ở cái bàn trong góc tường đó đi đâu rồi không?"

Người phục vụ trả lời: "Lúc nãy tôi thấy anh ấy đi vào nhà vệ sinh rồi!"

Nghe người phục vụ nói xong thì anh ta nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh tìm nhưng lại không thấy cậu đâu. Vã lại lúc nãy anh ta cũng ở đây nhưng không hề có ai khác vào cả.

Anh ta chạy ra khỏi quán bar nhìn ngó xung quanh rồi lấy điện thoại ra gọi một cuộc gọi: "Tổng giám đốc, tôi mất dấu cậu ấy rồi! Lúc nãy tôi chỉ đi vệ sinh một lát, lúc quay ra thì không thấy cậu ấy nữa. Nhưng lúc nãy cậu ấy có vẻ say lắm rồi nên chắc chưa đi đâu xa đuo"

Phác Xán Liệt nghe người vệ sĩ nói mà vừa tức giận vừa lo lắng: "Cái gì? Mau tìm cậu ấy đi! Cậu ấy say như thế, biết có thể xảy ra chuyện gì chứ!"

"Vâng! Xin lỗi Tổng giám đốc! Tôi sẽ tìm cậu ấy nhanh nhất có thể!"

Nói xong anh cúp máy rồi xuống lấy xe chạy đến quán bar ngay.

Người vệ sĩ đó, là do anh phái theo để bảo vệ cậu. Vì anh sợ Lâm Tư Duệ có thể gây chuyện gì đó với cậu. Nhưng tất nhiên đây là chuyện thầm lặng, Bạch Hiền không hề biết.

Thì ra lúc nãy, Bạch Hiền đã đi nhầm vào nhà vệ sinh nữ. Cậu vào đã nôn một trận, nên bây cũng đã tỉnh được một chút.

Cậu chao đảo đi ra tính tiền rồi đi về. Nhân viên quán vì thấy cậu đã quá say nên đã ngỏ ý gọi cho cậu nột chiếc taxi. Cậu ngồi gục trên bàn đợi, khi xe đến thì nhân viên quán gọi cậu dậy.

Cậu lại chao đảo đi ra ngoài. Vừa đi đến mở cửa xe taxi thì bất thình lình có người nắm lấy tay cậu.

Cậu nửa tỉnh nữa mê, mắt thì nhòe đi không nhìn rỏ được người đang đứng trước mặt là ai.

Nhưng cậu có thể ngửi thấy mùi hương của người đó. Một mùi hương rất thân quen. Miệng cậu bất giác nói: "Tổng... giám đốc!" *HUỆ...* Vừa nói dứt lời cậu liền ối lên người Phác Xán Liệt.

Anh đỡ lấy cậu, vỗ vỗ lưng cậu. Đỡ cậu ngồi tạm xuống đất, anh đi đến trả tiền cho tài xế taxi rồi đi đến đỡ cậu đi qua xe của anh.

Anh đỡ cậu nằm ra ghế sau rồi đứng ngoài xe cởi bỏ chiếc áo khoác ngoài vừa bị cậu ối đầy lên. Sau đó, anh lấy khăn giấy rồi ngồi vào xe, đỡ cậu dậy rồi lau miệng cho cậu.

Cậu ngồi dựa vào người anh. Cậu thể cảm nhận được hơi ấm từ người anh tỏa ra.

Cậu lên tiếng nói: "Tổng giám đốc... tôi có chuyện... muốn nói với anh... anh đưa tôi đi đến chổ khác... được không? Chỉ hai... chúng ta thôi!"

Nghe cậu nói, anh có hơi chút lo lắng. Vì với những chuyện đã xảy ra, lại còn trong tình trạng say khướt thế này, cậu có thể nói chuyện gì với anh?

Anh để cậu nằm xuống hàng ghế sau, cài dây an toàn cho cậu rồi chạy xe đến nhà anh.

Đây không phải là ngôi biệt thự mà là một ngôi nhà khác ở trung tâm thành phố. Trước kia, khi ba mẹ anh vẫn còn ở Bắc Kinh thì anh ở đây, cho đến khi ba mẹ anh sang Mỹ anh mới chuyển đến ở trong biệt thự.

Ngôi nhà này tất nhiên không lớn như căn biệt thự vì nó nằm ở ngay trung tâm thành phố. Nhưng so với những ngôi nhà khác cũng tọa lạc ở trung tâm thì nó lớn hơn rất nhiều.

Anh chạy xe vào gara rồi đi ra sau đỡ cậu đi vào nhà.

Anh dìu cậu ngồi xuống sofa rồi đi rót cho cậu một ly nước. Vì ngôi nhà này chỉ có duy nhất anh ở và cũng lâu rồi anh không ở đây nên không có chanh hay bất cứ nguyên liệu gì khác để có thể pha nước giả rượu cho cậu.

"Cậu thấy sao rồi?" Anh ngồi xuống cạnh cậu hỏi.

Cậu cằm lấy ly nước, uống một ngụm rồi trả lời: "Tôi thấy đỡ hơn một chút rồi!"

"Cậu đã uống bao nhiêu vậy? Người cậu nồng nặc mùi rượu đây này!"

"Tôi cũng... không nhớ..."

"Vậy cậu có chuyện gì muốn nói với tôi? Mà thôi, để ngày mai khi cậu tỉnh hơn đi. Bây giờ cậu cứ nghỉ ngơi trước đi đã! Hình như tôi vẫn còn để vài bộ quần áo ở đây! Cậu đợi tôi đi lấy cho cậu thay!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net