Chap 15 Thầy Phác muốn quy tắc ngầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 15 Thy Phác mun quy tc ngm

Biên Bá Hiền đọc xong bài việt nặc danh trên diễn đàn của trường đại học, tuy không nêu đích danh tên họ của cậu và Phác Xán Liệt nhưng kể rất rõ những chi tiết về cuộc đời hai người, chẳng hạn như tuổi tác và chuyên ngành, gia đình và điều kiện kinh tế,...

Cậu cười gằng một tiếng, nói "Thầy Phác, người ta nói em quy tắc ngầm đó, nhưng mà em còn chưa có sơ múi được gì của thầy nha. Thầy tính xem từ lúc ở cùng nhau tới giờ nên đưa em bao nhiêu tiền rồi?"

"..."

"Thầy muốn thanh toán tiền mặt hay qua thẻ tín dụng? Thầy thanh toán nhanh rồi chúng ta cắt đứt sớm một chút, nếu không chuyện càng ầm ĩ nha"

Biên Bá Hiền chậc một tiếng, nhấn nút báo cáo bài viết. Phác Xán Liệt đã liên hệ với trường học gỡ bỏ bài viết, nhưng thao tác chậm quá qua gần một tiếng rồi bài viết vẫn còn chễm chệ trên trang chính. Ước chừng mười phút sau mới biến mất không dấu vết.

Phác Xán Liệt thay quần áo chuẩn bị đến trường làm việc, tâm trạng chùn xuống như có một đám mây đen trên đầu có thể đổ mưa bất cứ lúc nào. Anh tìm chiếc áo khoác màu đen dáng dài mặc vào, cả người từ đầu đến chân một màu đen tuyền, tỏ ý khó gần chớ đến. Biên Bá Hiền giúp Phác Xán Liệt thắt caravat, lo lắng hỏi.

"Bên khoa sẽ không làm khó dễ anh chứ? Dù sao thì chuyện này..."

"Ngay cả chuyện đời tư của người khác mà cũng muốn quản thì anh không làm ở đó nữa. Vả lại anh không làm gì xấu hổ cả, chỉ là yêu đương thôi mà cũng lên bài viết được. Anh và em cũng không thầy trò ở trường trung học, đều là người trưởng thành"

Biên Bá Hiền khẽ hôn lên cánh môi Phác Xán Liệt, cười cười gật đầu, "Qua Tết nếu có đợt báo cáo luận văn vào tháng Ba em sẽ xin, sau đó chúng ta quay về nhà, không ở đây nữa"

"Em đừng buồn"

"Không buồn mà. Chỉ là em không muốn công bố chuyện cá nhân ra bên ngoài. Cho dù có công bố cũng phải là chính bản thân em và anh nói, chứ không phải cách này"

"Ừ" Phác Xán Liệt vuốt ve phần tóc bên tai Biên Bá Hiền, nghiêng người hôn lên gò má của cậu.

Tin tức này quá mức nóng hổi, ngay cả Phác Thôi Xán và Ngô Thế Huân cũng biết. Có lẽ là do Ngô Thế Huân kể với anh trai Phác Xán Liệt, hình như anh ta vẫn còn liên lạc với trường học làm một số đề tài nghiên cứu.

Trước khi bay về thành phố Lương Thì, Ngô Thế Huân có nói sẽ giúp tìm ra người đã đăng tải bài viết. Anh ta có quen một người bạn rất giỏi về tìm thông tin trên mạng máy tính.

Phác Thôi Xán đang ăn sáng, ngẩn đầu hỏi "Em có quen người bạn nào mà anh không biết?"

"Anh không biết đâu. Người ta làm công việc bí mật không thể tiết lộ" Ngô Thế Huân chau mày nói, sau đó tiếp tục bàn bạc với Phác Xán Liệt mà không đếm xỉa gì sang bên này.

Biên Bá Hiền liếc nhìn hai người, suy nghĩ một lát rồi hỏi nhỏ Phác Thôi Xán, "Anh hai, anh đang theo đuổi anh Thế Huân sao?"

"..." Phác Thôi Xán suýt nghẹn miếng bánh mì, vừa vuốt ngực vừa nói "Không có"

Aiz, hai đứa ngốc này. Chuyện rành rành ra đó sao cứ thích rề rà hỏi tới hỏi lui vậy chứ.

---

Biên Bá Hiền đã liên lạc với Tiến sĩ Phó làm đề tài luận văn. Cuối tháng Mười hai sau khi thi kết thúc những môn còn lại cậu sẽ bắt đầu viết báo cáo. May mắn là Tiến sĩ Phó thường không quan tâm những chuyện thị phi ở trường đại học nên không biết đến chuyện trên diễn đàn, không thấy ông ấy nhắc đến chuyện đó với cậu.

Người đăng bài viết đó không đăng thêm bài viết nào về chuyện của Biên Bá Hiền và Phác Xán Liệt. Có lẽ chủ đích ban đầu chỉ là muốn làm ầm ĩ một trận. Hay là người đó muốn đợi đến khi cát lắng xuống mới cho biển động thêm một lần nữa?

Biên Bá Hiền thở dài, mở sách ra ôn tập.

Giữa trưa Ngô Thế Huân gọi điện đến. Lúc ấy cả nhà vừa bắt dầu dùng bữa trưa, Biên Bá Hiền mở loa ngoài để Phác Xán Liệt cùng nghe.

"Đã điều tra được người đó dùng mạng máy tính của trường để đăng bài. Ở phòng máy tính của trung tâm học liệu"

Phác Xán Liệt nói, "Vậy thì khó rồi. Một ngày có rất nhiều sinh viên ra vào ở đó"

"Vậy cậu nhờ người ta trích xuất camera đi. Thời gian hiển thị là tám giờ hai mươi bảy"  Ngô Thế Huân cười trên nỗi đau của Phác Xán Liệt, "Dùng quy tắc ngầm đi ~"

"..." Phác Xán Liệt lạnh mặt, quyết định sau này không cho Khôi An đến gần tên đàn ông xấu xa này.

Sau đó anh thật sự gọi điện nhờ người trích xuất camera phòng máy tính, có điều không phải là dùng quy tắc ngầm, là đàng hoàng trịnh trọng gọi điện cho người quen nhờ người ta giúp.

Hai người tiếp tục ăn cho xong bữa cơm, tranh thì còn khoảng một tiếng đồng hồ nghỉ trưa lên giường nằm một lát. Phác Xán Liệt rất mệt mỏi nên chìm nhanh vào giấc ngủ ngắn, Biên Bá Hiền nằm bên cạnh dỗ anh ngủ xong lại cầm điện thoại di động lên, nhắn tin cho Độ Khánh Thù.

Biên Bá Hiền: [Hôm trước ăn tối ở nhà hàng ven bờ hồ xong thì hai cậu về nhà à?]

Độ Khánh Thù: [Ừ. Có chuyện gì sao?]
Độ Khánh Thù: [Sáng nay tôi nghe nói là có người cố ý đăng bài nói về hai người phải không?]

Biên Bá Hiền: [Ừ. Điều tra được một chút. Hắn dùng mạng ở trường đăng bài]

Độ Khánh Thù không trả lời lại ngay lập tức, thanh soạn tin nhắn cũng không hiển thị là đang nhập. Biên Bá Hiền buông điện thoại xuống, quay sang ôm ấp ông chồng già của cậu, nghĩ tới con heo ngốc của cậu ở trường không biết có chịu ngoan ngoãn đi ngủ không.  Dạo này bé con đi mầm non không có nhiều thời gian ở bên cạnh cậu, lâu lâu lại nhớ nó nhiều một chút.

Điện thoại bên gối run lên hai cái thật khẽ, Biên Bá Hiền trở mình mở máy.

Độ Khánh Thù: [Hôm đó Chung Đại nói cậu ta phải về trường làm chút việc. Tôi lái xe đưa cậu ta đến trước cổng trường rồi quay về nhà. Tôi nghĩ cậu nên hỏi rõ cậu ta một chút]
Độ Khánh Thù: [Nếu thật sự có gì thì đừng nên quá khích, hỏi rõ rồi nói]

Biên Bá Hiền: [Ừ. Cảm ơn]

Là Kim Chung Nhân ư? Nhưng tại sao?

Biên Bá Hiền cho Phác Xán Liệt xem tin nhắn, anh ấy cũng giống như cậu rất ngạc nhiên và không nghĩ ra lí do gì để Kim Chung Đại lại như vậy, nếu thật sự người làm việc đó là cậu ta.

"Nếu để nghi ngờ thì Độ Khánh Thù có lẽ sẽ có nhiều điểm nghi hơn, vì cậu ta có động cơ là có tình cảm với em" Phác Xán Liệt vò mái tóc rối, não nề thở dài.

"Vậy anh có nghĩ Khánh Thù nói dối không?" Biên Bá Hiền trầm ngâm một lúc, "Nhưng em không tin Khánh Thù là con người như vậy"

"Cậu ra rất tốt sao?"

Làm sao để nói rõ một người cuối cùng là tốt hay xấu? Tốt hay xấu đều từ mỗi góc nhìn của từng người mà phán xét. Trong mắt Biên Bá Hiền, cả Khánh Thù và Chung Đại đều là những người bạn thân thiết của cậu. Đã là bạn của mình, thì không có ai xấu cả.

"Cậu ấy là người rất chính trực, em nghĩ cậu ấy sẽ không làm chuyện đâm sau lưng bạn bè. Khánh Thù là kiểu người muốn cái gì sẽ dùng sức mình nắm lấy, nếu cậu ấy không có được thì tìm cách từ bỏ. Em vẫn tin Khánh Thù"

Độ Khánh Thù từng nói chuyện riêng với Phác Xán Liệt, lúc đó cậu ta rất nghiêm túc đối mặt với anh. Phác Xán Liệt cũng có một chút cảm nhận giống như Biên Bá Hiền, nhưng vì chưa tiếp xúc nhiều nên anh không vội thừa nhận.

"Còn Kim Chung Đại thì sao?"

Biên Bá Hiền đắn đo lựa chọn từ ngữ, nói "Cậu ấy có chút toan tính, em không biết nữa"

"Tạm thời em đừng hỏi gì cậu ta, đợi hồi âm bên người trích camera xem thế nào. Có lẽ chiều tối nay sẽ có"

Buổi chiều Phác Xán Liệt phải quay về trường giảng dạy hai tiết học, giúp sinh viên viết bài báo cáo khoa học. Trong khi đó Biên Bá Hiền ở nhà ôn tập cho kì thi sắp tới, đầu tuần sau cậu sẽ thi hai môn.

Bên ngoài trời bắt đầu đổ tuyết, những hạt tuyết lất phất bay bay trong không khí rồi bám lại trên cành cây, khung kính cửa sổ, đậu lại cả trên mái tóc đen của những người đi đường. Phác Xán Liệt nhất thời chỉ muốn vùi trong chăn ôm bạn nhỏ nhà mình ngủ.

Anh đã đứng lên chuẩn bị vào phòng tắm rửa mặt nhưng lại ngồi phịch xuống, kéo Biên Bá Hiền qua hôn hít một bận thật cuồng nhiệt. Cả người Biên Bá Hiền rất ấm nóng, thân thiệt hơi cao hơn so với người bình thường, vì thế mùa đông lạnh lẽo rất thích hợp chơi trò quấn lưỡi với cậu, ấm từ khoan miệng tới tận trong tim.

Biên Bá Hiền choàng tay quanh cổ Phác Xán Liệt, dựa sát vào người anh, đôi môi không rời nửa centimet. Nếu Phác Xán Liệt không có việc phải đến trường hai người nhất định sẽ làm một pháo ngay bây giờ.

Phác Xán Liệt quyến luyến lùi ra ngoài, quấn một chút nữa là muộn giờ dạy ở trường, anh hôn hôn cánh môi đỏ hồng của người ta, liếm khóe môi một cái, "Tối nay chúng ta quy tắc ngầm đi, em lo mà chuẩn bị cho kĩ"

"Aaaaa thầy Phác" Biên Bá Hiền tung bộ mặt ngại ngùng, cuộn tròn nắm tay đấm nhẹ vào ngực Phác Xán Liệt "Thầy thật là hư ~ người ta biết rồi ~"

"..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#chanbaek