Chap 16 Thật đáng ghét

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 16Thật đáng ghét

Bốn giờ rưỡi chiều Biên Bá Hiền đón taxi đến trường mầm non đón Biên Khôi An tan học. Hôm nay nhóc con mặt một chiếc áo lông ngắn màu trắng ngà, chiếc quần dài màu xanh đen, phối một đôi dày da bằng nhung màu đen, đầu thì đội một cái nón lông chụp tai, mang chiếc balo đựng đầy sữa trông y như một siêu nhí đi trình diễn thời trang.

Từ trong sân trường đã thấy bé con hai mắt cún to tròn, đôi môi đỏ au cùng hai cái má hồng hồng. Nhìn thấy Biên Bá Hiền vội vàng chạy tới, vừa cười vừa dùng sức gọi cậu, "Ba ~ ba ~ ba ơi ~ Khôi An, Khôi An nhớ ba lắm nè ~"

Biên Bá Hiền cong mắt cười, xốc bé con bế lên trên tay, không nhịn được mà hôn hít hai bên má của con trai, cậu cầm tay nhóc con vẫy vẫy chào tạm biệt cô giáo trông trẻ, chỉnh  lại mũ áo của bé cho kín kẻ, dịu dàng hỏi.

"Lạnh không?"

"Không ạ" Biên Khôi An ôm cổ cậu kề sát mặt vào má cậu, cười lộ ra mấy cái răng sữa nói "Người ba ấm lắm"

Hai ba con một đường ngồi taxi về nhà líu lo không ngừng. Ngay cả bác tài xế ngồi ở phía trước cũng bị con heo ngốc nhà Biên Bá Hiền thu phục, lúc xuống xe còn cho nó một cái kẹo sữa dâu.

Biên Bá Hiền nấu cháo thịt bằm và cà rốt cho Khôi An ăn cơm tối, bé con đi nhà trẻ được cô giáo tập cho dùng muỗng rất thành thục, tự mình ngồi ăn hết cháo rồi lại ăn hết cả tô trái cây kiwi.

Ăn xong lại đi tắm bằng nước nóng, hai ba con quần quật hết nửa tiếng trong nhà tắm, khi bước ra cả người thơm phức mềm mịn như bánh bao. Biên Bá Hiền mặc quần áo giữ ấm cho con trai, rồi xách nó sang nhà hàng xóm gửi nhờ.

Nhà hàng xóm chính là gia đình mà cậu ngày ngày ngồi ở bậc cửa ngó coi người ta cãi nhau đánh con như thế nào. Nhưng nhà người ta vẫn rất biết điều nhận trông con hộ cậu mỗi khi cậu và Phác Xán Liệt vắng nhà. Ở nhà đó có một con gái út cũng tầm tuổi Khôi An, hai bạn nhỏ rất thích chơi cùng với nhau.

Lo cho nhóc nhỏ rồi Biên Bá Hiền lại đón taxi đến trường với nhóc lớn. Cậu gọi điện cho Phác Xán Liệt nói khoảng nửa tiếng nữa mình sẽ đến, sau đó hướng dẫn bác tài lái xe vào khu cao học.

Cậu muốn giải quyết rõ ràng với Kim Chung Đại.

Xế chiều người bên trường học gửi đoạn video trích xuất từ camera ngày hôm đó cho Phác Xán Liệt, bạn của Ngô Thế Huân đã giúp tìm được số máy mà người đó ngồi cho nên việc tìm người trở nên dễ dàng.

Không khó để nhận ra một người bạn mà Biên Bá Hiền đã chơi cùng ba năm đại học. Ở một phân cảnh trong video còn quay được rất rõ nét khuôn mặt của Kim Chung Đại.

Biên Bá Hiền chưa nói chuyện này cho Độ Khánh Thù, sợ cậu ấy chạy đến trường tìm Kim Chung Đại trước mình. Chỉ có Phác Xán Liệt và cậu biết sự thật người đang bài trên diễn đàn.

Học viên cao học thường có lớp vào buổi tối, trên tòa nhà cao tầng đã sáng đèn chiếu rọi vài tốp người đi qua đi lại trên hành lang. Biên Bá Hiền không có thẻ sinh viên cao học để vào trong tòa nhà, đành gọi Kim Chung Đại xuống dưới nói chuyện. Gió đột ngột thổi lên, thổi lạnh làn da lộ ra bên ngoài của cậu.

Kim Chung Đại quấn khăn choàng kín cổ, từ trên cầu thang bước xuống. Cậu ta nở nụ cười, vẫn là nụ cười thân thiện như ngày nào.

"Bá Hiền, cậu đến tìm tôi có việc gì? Sao không hẹn ở quán nước, ở đây lạnh lắm"

"Nói nhanh rồi tôi về" Biên Bá Hiền lạnh giọng, "Tại sao cậu lại viết bài về tôi và Phác Xán Liệt? Trước đó hình như tôi có nói với cậu và Khánh Thù là không muốn công khai chuyện này mà"

Hai đầu mày Kim Chung Đại nhíu lại, rồi giãn ra, cười nói "Cậu điều tra ra sớm thật đó, mới có mấy ngày đâu. Chắc là do Phác Xán Liệt một tay tìm ra chứ gì, vô dụng như cậu không ngủ với anh ta thì làm sao biết được ai là người làm việc đó"

"..." Đúng ha, là Phác Xán Liệt nhờ người tìm được. "Thì sao? Tôi ngủ với ai, yêu đương với ai thì liên quan gì đến cậu?"

"Cậu ngủ với ai tôi không quan tâm. Nhưng là Phác Xán Liệt thì không được, tôi đã để ý Phác Xán Liệt từ rất lâu rồi, vì ai mà thi lên cao học chứ!"

Biên Bá Hiền ngỡ ngàng nhìn Kim Chung Đại. Sự vui vẻ nhiệt tình của cậu ta đã hoàn toàn biến mất. Đôi mắt cậu ta hằn lửa giận, quai hàm bạnh ra. Là vì không có được một người đàn ông mà đâm sau lưng bạn mình một cái?

"Đến bây giờ tôi mới biết, ba năm trước cất công chuốc rượu Phác Xán Liệt rồi lại bị cậu nẫng tay trên. Con cũng có rồi, bám riết không buông. Cậu thật không biết xấu hổ!"

Cơn giận xộc lên não Biên Bá Hiền, nhưng hơn hết là sự thất vọng cùng cực đang trào dâng trong lòng không cách nào nguôi.

"Từ ba năm trước tôi và Phác Xán Liệt đã qua lại, không thể nói tôi nẫng tay trên của cậu. Cậu chuốc rượu Phác Xán Liệt? Cậu mơ đẹp quá rồi, Phác Xán Liệt không có say đến mức không biết gì đâu, anh ấy vẫn biết người hôm đó là tôi!"

Lần này đến lượt hai mắt Kim Chung Đại trợn lên, quá kinh ngạc đúng không? Biên Bá Hiền cười một tiếng, nói tiếp.

"Để cậu thất vọng rồi, con chúng tôi sang năm là tròn hai tuổi. Cho dù tối hôm đó cậu với Phác Xán Liệt có làm cái gì đi nữa cũng chưa chắc cậu sẽ được như tôi hôm nay. Anh ấy chỉ cần coi cậu là một người qua đường là xong, không phải sao?"

"Cậu..."

Kim Chung Đại tức giận sấn tới một bước, giơ cánh tay tay lên muốn đánh xuống nhưng không thành, Biên Bá Hiền bắt được tay cậu ta hất sang một bên, càng lúc càng không kiềm chế được lời nói của mình.

"Trái tim người ta ngay từ đầu đã không có cậu rồi, cậu không nhìn thấy còn mơ tưởng cái gì? Yêu hả? Phác Xán Liệt chỉ yêu thích tôi thôi"

Đúng vậy, bởi vì Phác Xán Liệt đã yêu Biên Bá Hiền. Nên mục đích ban đầu của Kim Chung Đại chỉ là khiến Biên Bá Hiền ê mặt cùng với người đàn ông cậu ta không có được.

"Cậu mới là người không biết xấu hổ! Cậu mới là người bám riết không buông!" Biên Bá Hiền quát lên, đấm một cú vào mặt Kim Chung Đại. Mắt và mũi đỏ gay, cố nén không để nước mắt bên trong trào ra, "Thật đáng ghét khi có một người bạn như cậu"

Biên Bá Hiền xoay người bỏ đi, không được rồi, phải nhanh nhanh tìm tên đàn ông thu hút ong bướm kia ôm một cái, cậu đau lòng quá sắp không chịu nổi nữa.

Cậu cất bước chạy trong gió lạnh, chạy thật nhanh đến khoa Kinh tế tìm Phác Xán Liệt.

---

Phác Xán Liệt đang trò chuyện cùng hai giảng viên nữa trong khoa khi chờ Biên Bá Hiền đến. Đang nói đến chuyện chăm sóc con nhỏ tuổi đầu đời sao cho tốt, mấy cái thói quen xấu của vị kia ở nhà. Phác Xán Liệt như tìm được đồng bọn, nói đến là hăng say.

Bất thình lình cửa bị đẩy ra thật mạnh, ba người giật mình quay đầu lại. Biên Bá Hiền xuất hiện ở cửa thở gấp gáp, trong miệng thở ra từng làn khói trắng, đầu tóc bị gió thổi xô lệch rối tung. Phác Xán Liệt vội vàng bước đến, ôm ấp ủ ấm cho cậu.

"Sao vậy? Sao em lạnh quá vậy? Taxi không đưa đến trước khoa anh sao?"

"Không, em chạy đến" Biên Bá Hiền luồng tay vào trong áo khoác dài của Phác Xán Liệt, dùng đôi bàn tay lạnh cóng áp vào lưng anh. Giờ phút này từng hơi thở nóng hổi của ai kia như cứu vớt cậu lên từ mặt băng lạnh lẽo, chỉ muốn ôm siết không buông.

"Sao em lại chạy đến? Từ đâu chạy đến?" Phác Xán Liệt sờ sờ khắp người Biên Bá Hiền, mong cho cậu chóng hết lạnh, "Bây giờ đừng vội về, chúng ta ở lại một lúc cho em bớt lạnh đã"

"Ừ"

Phác Xán Liệt hoàn toàn quên béng mất trong phòng còn có hai người đồng nghiệp của anh, chỉ mãi lo vuốt vuốt mái tóc Biên Bá Hiền trong lòng. Mãi một lúc sau anh sực nhớ ra, quay lại nhìn thì họ đã chuồn về bằng lối đi ở cửa phụ. Phác Xán Liệt có chút bối rối, không biết ngày mai đi làm phải đối mặt với đồng nghiệp như thế nào.

Biên Bá Hiền ló đầu ra khỏi lòng ngực Phác Xán Liệt, cậu đã ấm hơn rất nhiều rồi. Cậu phớt lờ từng cơn ơn lạnh chốc chốc chạy dọc sống lưng của mình, hôn lên môi Phác Xán Liệt, thì thào.

"Về thôi, về nhà quy tắc ngầm" Biên Bá Hiền phả từng hơi thở vào mặt Phác Xán Liệt, quyến rũ anh, "Hôm nay làm chết anh!"

"..."

---
Hôm nay up 2 phần nhaaaaa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#chanbaek