Chap 3 Sự thật ư?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 3 Sự thật ư? 

Biện Bá Hiền trở về ngôi nhà nhỏ xem qua tình trạng của Khôi An, thằng bé vẫn đang ngủ say trong chiếc chăn ấm, một chiếc chân béo ú trắng ngần lộ hẳn ra ngoài. Cái tật đạp chăn này vô cùng xấu, có khi nửa đêm tỉnh dậy chăn của nó còn rơi xuống đất. Cậu vén lại tấm chăn cẩn thận, trong lòng trĩu nặng.

Ai có thể tiếp tục yêu một người từng phản bội mình đây?

Biên Bá Hiền bước đến cửa ra vào nhìn ra bên ngoài, Phác Xán Liệt đã không còn ngồi ở đó. Lúc nãy, anh trông như một pho tượng, đứng hình, Biên Bá Hiền không biết anh suy nghĩ như thế nào, nhưng có lẽ sẽ không còn tiếp tục tìm cậu nữa.

Cũng tốt, anh ấy nên có một cuộc sống hạnh phúc mà anh ấy nên có.

Không phải với cậu.

Hơn hai năm rồi, Phác Xán Liệt vẫn giống như khi trước. Đôi mắt anh vẫn sáng như ánh sao trời, nụ cười vẫn rạng rỡ, hình như anh gầy hơn, nhưng tính cách vẫn như một đứa trẻ. Thích làm nũng, dễ vui vẻ.

Thật đáng tiếc là trước đây cả hai người chưa bao giờ chính thức hẹn hò như những cặp tình nhân. Cơ hội tốt đẹp đó giờ đây đã không thuộc về cậu nữa.

Biên Bá Hiền chuẩn bị bữa tối đơn giản, đánh thức Khôi An và cho thằng bé dùng bữa tối của nó. Sau bữa ăn, Biên Bá Hiền cho con trai xem một ít chương trình hoạt hình trên tivi. Cậu vào nhà tắm tắm rửa, giặt giũ quần áo bẩn của hôm nay.

Những bong bóng xà phòng trong thau nổ tí tách theo từng động tác của Biên Bá Hiền. Cậu cố gắng lờ đi cảm giác cay cay nơi hốc mắt, tay càng lúc càng dùng lực thật mạnh vò quần áo. Trước đây không hề cảm thấy đau lòng như vậy, vậy mà Phác Xán Liệt vừa đến, bao nhiêu tủi thân hai năm qua bỗng chốc vỡ ra, truyền đến từng sợi thần kinh của cậu.

Rốt cuộc tại sao lại như vậy! Tại sao cậu lại bỏ lỡ một người như Phác Xán Liệt, tại sao mẹ lại rời xa cậu, tại sao cậu lại một mình chăm sóc Khôi An, tại sao cậu chỉ còn lại có một mình?

Nước mắt rơi vào trong chiếc thau đầy bọt trắng, biến mất.

Biên Bá Hiền kiên trì tắm rửa giặt giũ xong, tâm trạng trở nên ổn định hơn một chút. Ít ra nước mắt không còn rơi nữa, nhưng đôi mắt đã đỏ bừng lên. Chóp mũi và hai gò má cũng đỏ lên không kém.

Sau khi phơi xong quần áo ở gian nhà sau, Biên Bá Hiền muốn ra ngoài hóng gió một lúc. Gió luôn có khả năng thổi tan những phiền muộn trong lòng cậu, hai năm qua, ở bên cạnh Biên Bá Hiền, ngoài Biên Khôi An nhỏ nhắn vô tâm vô phế, chính những cơn gió thổi mát cho lòng cậu.

Biên Bá Hiền mở cửa, cậu ngửi ngay mùi thuốc lá thoang thoảng và bắt gặp người đàn ông ngồi lặng yên trên chiếc ghế đá buổi chiều. Đầu thuốc lá còn đỏ chót và nghi ngút khói, bên dưới chân người đàn ông là hai ba chiếc đầu lọc đã cháy rụi.

Là Phác Xán Liệt. Anh quay trở lại ư? Anh ngồi đó bao lâu rồi?

Biên Bá Hiền đứng tại chỗ, không muốn bước đến bên cạnh Phác Xán Liệt. Lẳng lặng nhìn người đàn ông chốc chốc lại đưa điếu thuốc đến bên miệng rít một hơi, làn khói trắng phả ra từ miệng bị cơn gió đánh ra tứ tán. Anh ngửa đầu nhìn vầng trăng khuyết trên cao, ánh trăng tuy nhỏ mà sáng chói, bất chợt nghe thấy tiếng trẻ con cười đùa ngay sát bên tai, anh quay đầu lại.

Biên Bá Hiền đóng sầm cửa trước khi Phác Xán Liệt kịp nhìn thấy cậu. Cậu tựa lưng vào cửa, rầu rĩ thở ra.

Không bao lâu sau đèn điện trong nhà tắt đi, ngôi nhà chìm vào trong ánh trăng vàng rượi, mọi tiếng động của đêm khuya dường như đã lắng lại, cạnh vật trở về sự yên tĩnh vốn có của nó. Những tán cây trên cao bị gió thổi khẽ lây động, trong tiếng động xào xạt vọng lại tiếng giày não nề rời khỏi.

---

Phác Xán Liệt nhấn chuông cửa nhà anh trai. Mất một lúc mới có người ra mở cửa.

Phác Thôi Xán nhìn Phác Xán Liệt đứng bên ngoài, có chút ghét bỏ hỏi "Sao lại đến nhà anh?"

"Tối nay em không muốn ở một mình" Phác Xán Liệt đẩy vali hành li vào trong, buồn bực đáp.

"Ừm... Vào đi"

Đến lúc này Phác Xán Liệt mới để ý thấy bên dưới thềm cửa có một đôi giầy da đen của nam xếp ngay ngắn. Rất tự nhiên mà hỏi "Nhà có khách à?"

Ngô Thế Huân từ trong bếp bước ra, trên tay cầm một chiếc cốc thủy tinh, chất lỏng màu đỏ đô bên trong khuôn thủy tinh khẽ sóng sánh. Anh ta tựa vào một bên tường, khẽ cười.

"Lâu rồi không gặp"

"Sao cậu lại ở đây?" Phác Xán Liệt ngồi xuống ghế sofa, tự châm cho mình một tách ra, chậm rãi uống hớp nước đầu tiên trong ngày.

Phác Xán Liệt chỉ tiện miệng hỏi, cũng không chờ Ngô Thế Huân trả lời. Anh ngã ra sau tựa vào chiếc ghế nhung mềm mại, bao mệt mỏi trong giây lát ùa tới.

Ở góc bên kia, Ngô Thế Huân nhấp một hớp rượu, nửa khuôn miệng nhếch lên cười hỏi người bên cạnh, "Cậu ta không thắc mắc vì sao em ở nhà anh à?"

Phác Thôi Xán hừ một tiếng, "Tâm trí nó bây giờ đang ở chỗ Biên Bá Hiền rồi. Không rãnh quan tâm chuyện của chúng ta đâu"

"Ồ"

Nhắc đến chuyện Biên Bá Hiền, Ngô Thế Huân vô cùng có hứng thú. Anh ta đưa chiếc cốc trong tay cho Phác Thôi Xán, sấn tới bên chiếc ghế nhung sẫm màu kê sát chiếc Phác Xán Liệt đang ngồi. Nhưng Ngô Thế Huân chưa kịp lên tiếng, Phác Xán Liệt nghiêng đầu qua, lại hỏi "Sao cậu lại ở nhà anh tôi? Cậu hẹn hò với anh ấy?"

"..." Ngô Thế Huân khẽ cười, đôi mắt híp lại giảo hoạt "Không có. Chúng tôi là bạn bè"

Nghe câu trả lời, Phác Thôi Xán đang tựa lưng vào vị trí ban nãy Ngô Thế Huân đứng, rượu trong ly thủy tinh lại bị nhấp một hớp lớn, nhướng mày.

"Cậu về từ khi nào? Không phải cậu nói phải hết năm mới xong chương trình sao?"

"Ừ" Phác Xán Liệt lạnh nhạt đáp một tiếng, không quá muốn nói chuyện vào lúc này "Hoàn thành sớm"

"Trở về gấp là vì tìm được Biên Bá Hiền sao?" Ngô Thế Huân lại hỏi, nhón lấy một ít nho khô trên bàn trà cho vào miệng.

"Phải. Tìm được rồi"

Đôi mắt Phác Xán Liệt khẽ đảo quanh trần nhà, một ngày không ăn gì nhưng không cảm thấy bụng đói. Chỉ toàn là buồn phiền và tức giận trong lòng.

Phác Thôi Xán ngồi xuống bên cạnh Ngô Thế Huân, đạt cốc thủy tinh lên bàn trà, lắng nghe hai người nói chuyện. Ngô Thế Huân lật một cái nắp của hủ đựng hoa quả khô khác, lấy một miếng đào khô, giả vờ mình thuận miệng lại hỏi tiếp.

"Tìm được rồi sao còn đến đây? Cậu không quấn lấy người ta à?"

"Cậu đừng giả vờ nữa. Có phải anh tôi đã nói hết cho cậu nghe rồi không?"

Phác Xán Liệt ngồi thẳng dậy, cầm lấy cốc trà xoay tròn trong tay. Hơi ấm trong chiếc cốc làm từ đất nung khiến lòng anh bớt lạnh, nhưng vẫn là bộ dạng chán nản.

"Haha"

Trên đường bắt taxi về đây, Phác Thôi Xán đã gọi điện thoại cho Phác Xán Liệt. Những thông tin anh trai anh tìm ra được không khác những gì Biên Bá Hiền đã nói lúc chiều với anh. Cậu không nói dối, chuyện của đứa bé là sự thật.

Nhưng những điều đó Phác Xán Liệt đã chính tai nghe từ miệng Biên Bá Hiền, không còn gì mới mẻ nữa. Anh tin Biên Bá Hiền không lừa anh, chỉ là rất bất ngờ vì cậu ấy hoàn toàn thú thật với mình. Lòng anh càng lúc càng buồn hơn.

"Tôi muốn"

"Ừ?"

"Tìm ra tên khốn đã khiến cậu ấy khốn khổ như vậy! Bắt hắn tới trước mặt Biên Bá Hiền quỳ gối xin lỗi cho bằng được!" Phác Xán Liệt niết chiếc cốc, đôi mắt chất chứa cơn giận và sự đau lòng khôn tả "Sau đó đánh hắn một trận. Khốn khiếp!"

Lần này Ngô Thế Huân không đáp lời Phác Xán Liệt nữa. Trong nhà chỉ còn tiếng hít thở gấp gáp của Phác Xán Liệt, và tiếng kim giây của đồng hồ khẽ nhích.

Hồi lâu sau Ngô Thế Huân mới chợt lên tiếng.

"Thôi Xán nói Khôi An sinh sớm, cậu biết chuyện này không?"

"Không biết. Thì sao?" Giọng Phác Xán Liệt lộ vẻ cộc cằn, không hiểu vì sao Ngô Thế Huân nói chuyện không liên quan vào.

"Khôi An sinh sớm một tháng, lúc ra đời chi vừa đủ bảy tháng. Phác Xán Liệt, cậu lấy chức danh Phó giao sư, tiến sĩ Kinh tế tài chính của cậu tính thử xem Biên Bá Hiền bắt đầu mang thai vào lúc nào?"

Phác Xán Liệt nhìn Ngô Thế Huân, trong đầu thật sự nhẩm tính như lời anh ta nói, anh chần chừ đáp, "Tháng Sáu?"

"Ha" Ngô Thế Huân giữ kiên nhẫn không lao vào đấm Phác Xán Liệt một trận cho hả giận, nén lửa giận nói "Không phải lúc đó cậu khoe khoang với tôi là cậu đã ăn được Biên Bá Hiền sao? Hai người chịch nhau vào tiệc chia tay cậu đi nước ngoài còn gì. Thằng khốn mà cậu nói chính là cậu!"

"..."

Phác Thôi Xán nhướng mày nhìn Phác Xán Liệt. Cả gương mặt dường như hiện ra một chữ "Ồ".

"Cậu là đồ khốn khiếp! Tự câu đi chịu trách nhiệm với cậu ấy đi" Ngô Thế Huân bưng cốc rượu uống cạn sạch, hừ một tiếng thật hung dữ, vẫn mắng "Ngu ngốc"

---

Mỗi ngày một chap nhé <3 vì dịch bệnh nên mình có khá nhiều thời gian để tiếp tục viết. Mình cũng đã phác thảo sơ cốt truyện của bộ này rồi nè. Hãy yên tâm là nó sẽ được hoàn thành nhaaaa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#chanbaek