Chap 4 Không quan trọng, nhưng cũng quan trọng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 4 Không quan trọng, nhưng cũng quan trọng 

Đồng hồ treo tường phát ra hai tiếng ting ting phá vỡ bầu không khí vắng lặng. Mười một giờ đã điểm.

Phác Xán Liệt khẽ cử động tay và chân, đặt cốc trà nguội ngắt lên bàn, đứng dậy đi lên lầu. Anh dừng lại trước chân cầu thang bằng gỗ sẫm màu, khẽ xoay đầu.

"Hai người..." Môi Phác Xán Liệt mấp máy, do dự hỏi "Thật sự không phải đang hẹn hò sao?"

"..." Động tác ăn nho khô của Ngô Thế Huân khựng lại, hít hai hơi thật sâu, nói "Cút"

Tiếng dép ma sát với sàn nhà lại vang lên và nhỏ dần, cuối cùng biến mất ở trên lầu sau tiếng đóng cửa phòng ngủ.

Lúc này Ngô Thế Huân bực bội quăng miếng nho khô trong tay đi, nhíu đầu mày hỏi, "Em trai anh thật sự có bằng phó giáo sư, tiến sĩ sao? Không phải anh bỏ tiền ra mua cho hắn đó chứ?"

Phác Thôi Xán bật cười, "Coi như nó có mắt như mù đi", lại vỗ vai Ngô Thế Huân, giục anh ta "Đi ngủ thôi. Làm dở chuyện tốt lành"

"..."

---

Sáng sớm công nhân từ bên ngoài đổ vào nhà máy làm việc, Phác Xán Liệt lẫn vào đám người thành công vào được bên trong. Anh sải đôi chân dài đi nhanh đến nơi ở của Biên Bá Hiền, không dám chạy vì sợ rằng mình sẽ gây chú ý với người khác.

Không hiểu công ty này làm ăn kiểu gì, người lạ mặt bất thình lình xuất hiện như anh mà có thể đi vào những hai lần vào ngày hôm qua. Nơi này quả nhiên không an toàn.

Tám giờ tối ngày hôm qua Phác Xán Liệt trở ra thì cổng sắt đã khóa, chồi vảo vệ vẫn không có một bóng người. Anh đạp vào những khe hở của chiếc cổng sắt cao không tới hai mét, thoăn thoắc trèo ra ngoài một cách dễ dàng.

Cửa nhà của Biên Bá Hiền đang mở, có lẽ chưa đến giờ cậu đi làm. Phác Xán Liệt hồi hộp bước đến, nhìn thấy cậu ấy đang ôm bé con đi vòng quanh trong nhà, vừa vỗ lưng cho nó, vừa âu yếm thủ thỉ.

"Bá Hiền"

"..." Biên Bá Hiền đứng sững người, tròn mắt nhìn Phác Xán Liệt "Sao lại..."

"Biên Bá Hiền, chúng ta ở bên nhau đi. Chúng ta cùng nhau bắt đầu một cuộc sống mới, được không?"

Bé con Khôi An chống hai tay lên vai Biên Bá Hiền, chăm chú nhìn Phác Xán Liệt, đôi mắt tròn xoe long lanh như hai hạt trân châu đen ngòm, bất chợt chìa tay ra với anh, hé miệng cười ngốc nghếch, "Ôm"

Nửa người trên của bé con nhoài ra ngoài, Phác Xán Liệt vội đỡ lấy, bế cả người của nó ôm vào trong lòng. Hai bắp chân nhỏ quắp lấy Phác Xán Liệt, chống tay nhỏ lên vai anh, lớn giọng cười "Há há"

Bé con vui vẻ đại khái là vì lần đầu tiên được bế ở trên cao đi. Haha.

Phác Xán Liệt ghé đến hôn lên đôi má phúng phính, trái tim trong ngực nhảy cẫng lên sung sướng. Đây không phải lần đầu tiên anh bế một đứa bé, nhưng là lần đầu tiên anh bế một đứa bé mà có thể khiến anh xúc động đến như vậy.

"Ngoan quá" Anh không nhịn được, thốt lên.

Khôi An từ lúc chào đời đến nay không sợ người lạ, nhưng bé con chưa từng chủ động ở bên cạnh người nó mới gặp. Ai cũng có thể ôm nó, hôn nó, nhưng chưa bao giờ đòi người khác ngoài Biên Bá Hiền ôm nó.

"Bá Hiền. Đừng nghĩ nhiều nữa. Đồng ý với anh đi, được không?"

Biên Bá Hiền rất rối rắm. Phác Xán Liệt vì cái gì mà phải chịu thiệt thòi ở bên cậu chứ?

Không muốn từ chối, cũng không nghĩ ra lí do gì để đồng ý. Không muốn Phác Xán Liệt vì mình mà nuôi con của người khác, cho dù anh sẽ yêu thương nó thật nhiều như chính con ruột của anh. Nhưng sự chung thủy và trong trắng mà anh ấy nên có được đã không còn nữa.

"Anh không giận chuyện tôi quan hệ tình dục với người khác trong lúc tôi đang tìm hiểu với anh sao?" Biên Bá Hiền buồn bã nói, hai mắt của cậu thoáng đỏ lên.

"Em quan hệ tình dục bao nhiêu lần?"

Phác Xán Liệt hỏi, không rõ giọng điệu trong câu hỏi này của anh. Nghe giống như là hỏi một câu không thể bình thường hơn, 'hôm nay là thứ sáu à?'

Nhưng Biên Bá Hiền không nghĩ vậy, cảm giác thất vọng bùng lên mạnh mẽ, hai mắt cậu đong đầy nước.

"Chuyện đó quan trọng sao?"

"Không quan trọng, nhưng cũng quan trọng" Phác Xán Liệt nở nụ cười dịu dàng, giơ một tay vuốt ve tóc cậu.

"..." Biên Bá Hiền lặng người, hồi lâu sau mới đáp "Một lần. Với một người. Là người cha đó của Khôi An. Ở buổi tiệc chia tay anh đi nước ngoài nghiên cứu"

Nụ cười của Phác Xán Liệt càng lớn hơn, răng lộ ra bên ngoài, lúm đồng tiên bên má trũng sâu xuống. Phác Xán Liệt càng cười càng khiến Biên Bá Hiền ấm ức, nghĩ rằng anh đang khi dễ mình.

"Anh cút đi"

Phác Xán Liệt nghiêng người, kề sát lỗ tai của Biên Bá Hiền nói nhỏ, "Em thật sự không biết người hôm đó em chịch là anh sao?"

"!"

Gai ốc nổi từng trận trên làn da của Biên Bá Hiền, tóc gáy cậu dựng đứng lên, trân trối nhìn Phác Xán Liệt. Phác Xán Liệt vừa mới nói cái gì? Phác Xán Liệt cho rằng bởi vì cậu không thể nhớ ra người đó là ai cho nên quy trách nhiệm về mình để giúp cậu sao? 

"Nhưng sáng hôm sau tôi thức dậy không nhìn thấy anh? Anh chỉ đang tìm một cái cớ an ủi tôi thôi đúng không?"

"..." Phác Xán Liệt niết mạnh vành tai của Biên Bá Hiền, cả giận nói "Tôi ra ngoài tìm mua đồ ăn sáng cho em, nghĩ rằng lần đầu làm tình em sẽ khó chịu trong người nên muốn mua cháo cà rốt em thích ăn nhất. Lúc tôi quay lại em đã bỏ chạy mất rồi. Càng không nghĩ tới chuyện chịch một cái thì em như bị mất trí nhớ. "

"..." Cái gì? Cổ họng Biên Bá Hiền bất giấc mất âm thanh, cậu không thốt nên lời, ấm ức mất mấy giây, "Tôi say rượu, làm sao biết ai là ai chứ..."

"Em nói xem, quất ngựa truy phong là em, hay là tôi?"

"Cái gì?"

Phác Xán Liệt ngồi xuống chiếc ghế, để Khôi An ngồi trong lòng mình. Chưa từng bế đứa trẻ nào lâu như Khôi An, tay Phác Xán Liệt đã mỏi nhừ. Bé con nghịch ngợm cúc áo trên áo khoác của anh, không đoái hoài thế giới bên ngoài.

"Em đã chịch tôi rồi, bây giờ đừng nghĩ trốn tránh trách nhiệm"

Anh vươn tay ra, nắm lấy bàn tay lạnh của Biên Bá Hiền vân vê. Chưa bao giờ nghĩ rằng vấn đề giữa hai người chó má đến vậy.

Hai người yêu đương say rượu làm tình.

Một người không rõ người làm tình với mình là ai. Đinh ninh rằng bản thân đã phản bội đối phương, cuốn gói bỏ chạy thật xa. Một mình sống vất vả nuôi con nơi xứ người.

Một người nghĩ rằng đối phương có nỗi khổ tâm, cũng vất vả tìm người suốt chừng ấy thời gian. Không ngờ rằng mình mới chính là người gây nên tội.

Chung quy là vì, cả hai không nói rõ ràng với nhau. Gây nên một khoảng thời gian cách xa, tự mình dằn vặt lấy mình lẫn người mình yêu.

Bé con Khôi An tựa trong ngực Phác Xán Liệt ngẩn đầu nhìn Biên Bá Hiền, hai chiếc răng cửa bé xíu lấp ló bên dưới đôi môi chúm chím, cong cong mắt cười "Chịch"

"!"

"!"

Ây. Bé con trong giai đoạn học nói, lần đầu nghe thấy một từ rất lạ, học theo rất nhanh. Phát âm vô cùng chuẩn luôn.

Phác Xán Liệt hắng giọng, khẽ che miệng bé con đề phòng nó phát ra âm thanh đáng sợ đó thêm lần nữa. Biên Bá Hiền mà nghe thấy thêm một lần nào, thì anh xem như không còn mạng mà giữ người.

"Anh là đồ khốn khiếp!" Biên Bá Hiền nghiến răng, giọng nói rất nhỏ như sợ Khôi An bé bỏng sẽ nghe thấy.

Cậu không mắng chửi vì Khôi An học xấu, anh biết. Cậu ấy đang mắng vì chuyện năm đó. Trong lòng Biên Bá Hiền vẫn luôn hận người đã làm chuyện đó với cậu, vì nó mà cuộc đời cậu thay đổi rất nhiều.

"Xin lỗi"

Lời xin lỗi luôn là lời nói muộn màng. Nếu như Phác Xán Liệt không kiên trì tìm Biên Bá Hiền, nếu như không có Ngô Thế Huân trùng hợp nói cho anh nghe chuyện của Khôi An, sự thật này sẽ mãi mãi bị vùi lấp đến bao giờ. Nhưng có lẽ, lời xin lỗi này sẽ có giá trị.

Có thể cứu vớt mối quan hệ mà Biên Bá Hiền một mực muốn từ bỏ.

Phác Xán Liệt đặt Khôi An vào chiếc khung nhựa ở dưới đất, ở bên trong bày đầy đồ chơi yêu thích của bé con, Biên Bá Hiền đặt biệt lót một tấm thảm rất dày và mềm mại bên dưới. Khi hai tay đã trống trãi anh ôm chặt lấy Biên Bá Hiền, hôn lên gò má cậu lại thì thầm "Xin lỗi em"

Ôm người ấy, cảm nhận nhiệt độ của người ấy cách tận mấy lớp vải dày, ở những nơi da kề da nóng hổi, từng thớ thịt trên người reo lên hưng phấn. Phác Xán Liệt rất thích cảm giác này, lần đầu tiên ôm Biên Bá Hiền mấy năm trước anh đã luôn khắc ghi nó vào trong tâm trí.

"Bá Hiền, anh là tên khốn khiếp"

"Ừ. Em biết"

"..." Phác Xán Liệt vội vàng nói "Không phải! Anh..."

Biên Bá Hiền khe khẽ bật cười, dõi mắt nhìn theo ánh nhìn của Phác Xán Liệt. Phác Xán Liệt nhất thời lặng thinh, tỏ vẻ hờn dỗi.

Một màu hồng ửng lên làn da trên má của Biên Bá Hiền, nụ cười của cậu ấy, trong đáy mắt đã hiện lên sự vui vẻ ngày nào. Phác Xán Liệt nhích tới, hôn lên khóe môi cậu.

"Mình bắt đầu lại, nhé?"

"Ừ" 

--- 

"Không quan trọng, nhưng cũng quan trọng" Mình muốn giải thích chỗ này một chút xíu, ở đây Phác Xán Liệt muốn nói, "không quan trọng" là Biên Bá Hiền đã từng phát sinh quan hệ tình dục với ai, "quan trọng" là nếu như Biên Bá Hiền chỉ từng quan hệ tình dục một lần, và lần đó là với anh thì đây sẽ là một việc khác, BBH sẽ biết được cậu ấy không phản bội PXL, và Khôi An là con ruột của PXL. 

PXL không trực tiếp nói cho BBH biết người mà BBH phát sinh qhtd là anh bởi vì PXL không hề biết là BBH không nhớ chuyện đó, cũng không biết là sau đó BBH có từng phát sinh qhtd với ai khác nữa hay không. 

Chung quy là nếu em từng ịch ịch với anh thì anh thật sự rất vui, nhưng nếu không phải anh thì cũng không sao cả. Một cái ịch ịch thật sự không quan trọng bằng tình yêu của đôi ta. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#chanbaek