Chap 5 Hãy dõi mắt về con đường phía trước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 5 Hãy dõi mắt về con đường phía trước 

Hai ngày này Phác Xán Liệt bay về thành phố Ngư Trì làm báo cáo về chương trình nghiên cứu ở nước ngoài. Đáng lẽ chuyện này phải đợi đến tuần sau anh mới phải làm, nhưng vì Biên Bá Hiền đã hứa với anh là sẽ dọn đến căn hộ mới cùng anh. Ngay trong ngày hôm đó Phác Xán Liệt đặt vé máy bay bay đi.

Biên Bá Hiền nghĩ là chuyện hai người dọn đến sống cùng nhau như vậy diễn ra quá gấp gáp, dù sao thì trước đây cũng chưa chính thức hẹn hò mà, nhưng thực tế là bây giờ con trai cũng đã có, lại từng cách xa nhau những hai năm hơn. Cậu không lăn tăn trong lòng nữa, thu xếp những đồ dùng thiết yếu chuẩn bị bắt đầu một cuộc sống mới.

Ở công ty có một đôi vợ chồng đều là công nhân vừa tổ chức lễ cưới, nhân lúc cậu dọn đi sẽ để lại ngôi nhà đó cho họ. Kí túc xá công nhân tuy còn nhiều phòng trống và mới, nhưng vợ chồng mới cưới mà, họ sẽ thích một không gian riêng tư hơn. Ngôi nhà của Biên Bá Hiền có diện tích rộng hơn phòng kí túc xá bình thường, có gian bếp và nơi phơi quần áo riêng, ở giữa phòng khách và giường ngủ được ngăn lại bằng một tấm bình phong lớn, Biên Bá Hiền sẽ để lại tất cả nội thất, cậu chỉ lấy đi đồ dùng cá nhân của mình và Khôi An.

Trước đây ngôi nhà nhỏ là một nhà kho cũ, sau khi công ty xây dựng xong nhà kho lớn ở mãnh đất kề bên công ty đã định đập bỏ nơi này. Trường phòng quản lý nhân sự xét thấy hoàn cảnh của Biên Bá Hiền ở lại phòng kí túc xá có bất tiện, nên giúp cậu xin với cấp trên sửa chữa nơi này cho cậu ở. Họ sửa lại mái nhà, sơn lại bức tường, kê thêm một chiếc giường và một cái bàn con con.

Biên Bá Hiền từng được công ty đối xử tốt như vậy, bây giờ cậu có khả năng cũng sẽ giúp đỡ cho người của công ty. Đồ dùng trong nhà không còn mới như trước, nhưng đối với đôi vợ chồng mới cưới sẽ đỡ đần cho họ được một khoản tiền kha khá. Sau này dư giả rồi thì họ có thể đổi sang vật dụng mới tốt hơn.

Đồ đạc đã được đóng gói cẩn thận thành hai chiếc thùng lớn đặt ở ngoài cửa, chủ yếu là quần áo của hai cha con. Cậu ngủ một giấc, thức dậy sẽ không còn ở nơi này nữa.

Một giấc ngủ này có thể nói là tám tiếng trôi qua trong đêm tối, cũng có thể nói là khoảng thời gian một năm qua. Rất nhanh, mọi thứ đều đã đi về tương lai, hướng về một ngày mai tươi sáng.

Sau khi Khôi An tròn hai tháng tuổi, Biên Bá Hiền liên lạc với công ty xin được quay trở lại làm việc. Trước đó cậu đã cố gằng làm ở đây đến lúc Khôi An được hơn sáu tháng thai kì, bụng lộ rõ không thể ra ngoài được nữa. Cậu thuê một phòng trọ, dùng tiền tiết kiệm đến bệnh viện một mình vượt ải sông lớn, may mắn là mọi việc đều rất suông sẻ.

Cuộc đời của Biên Bá Hiền ngoài mất mát lớn nhất là không còn mẹ ở bên cạnh, những việc còn lại xảy ra với cậu mà nói không có gì là quá khó khăn, cậu có thể tự mình sắp xếp được, lặng lẽ vượt qua tất cả.

Biên Bá Hiền khẽ vỗ nhừng đầu ngón tay thật nhẹ nhàng lên chiếc bụng béo của Khôi An, nhìn bé con ngoác miệng ngủ say, khóe môi bất giác mĩm cười, tự mình đi vào giấc ngủ lúc nào không hay.

---

Phác Xán Liệt trở lại thành phố Lương Thì từ sớm, rất sớm. Buổi sáng năm giờ ba mươi máy bay cất cánh, bay một chặn đường ngắn tốn một tiếng mười phút, anh bắt taxi về căn hộ mới cất hành lí và rửa ráy một lượt, lại chạy sang công ty của Biên Bá Hiền.

Trên đường đi anh gọi điện thoại cho Biên Bá Hiền, muốn nói với cậu hãy chuẩn bị xuất phát. Chuông đổ một lúc mới có người nhận cuộc gọi, Phác Xán Liệt vừa lên tiếng thì đầu dây bên kia liền đáp lại anh bằng một thứ tiếng ngoài hành tinh kì lạ.

"Alo, Bá Hiền, anh đang..."

"A lo lo" Kéo theo một tràng cười khanh khách, rất khoái chí lặp lại, "A lo lo"

"..." Phác Xán Liệt sửng sốt hai giây, khẽ bật cười thủ thỉ "Là Khôi An đáng yêu của ba sao? Con đang làm gì đó?"

"Ừm" Bé con 'ừm' một tiếng thật lớn, học theo Phác Xán Liệt gọi "Ba! Ba"

"Khôi An giỏi giỏi quá. Con trai của ba...."

Đầu giây bên kia vang lên giọng nói của Biên Bá Hiền, cắt ngang Phác Xán Liệt "Con trai của anh đang bận ị đùn, anh đang trên đường đến công ty em sao?"

"Phải, anh đang đến. Khoảng mười phút nữa em cùng với con ra ngoài đón anh nhé"

"Ừm"

Phác Xán Liệt và Biên Bá Hiền đều áp sát điện thoại bên tai, nhưng không thấy nói gì thêm. Cuộc hội thoại trong chốc lát chìm vào im lặng, chỉ có tiếng động cơ của xe ô tô và tiếng cười ngốc nghếch của Khôi An truyền qua loa của đối phương. Không biết phải tiếp tục nói gì với người kia, đồng thời cũng không muốn ngắt kết nối cuộc gọi. Hai người đành để thời gian lặng yên trôi qua.

Chợt, Phác Xán Liệt nghe thấy tiếng cạch vang lên trong điện thoại. Có lẽ Biên Bá Hiền đặt điện thoại xuống bàn, hẳn là đi chùi mông cho nhóc thúi nhà bọn họ. Cậu còn đặc biệt mở loa lớn để Phác Xán Liệt nghe được âm thanh bên này.

"Khôi An, đã ị xong chưa?" Biên Bá Hiền hỏi.

"Ừm!" Tiếng đáp lại của Khôi An thật là lớn.

"Ba rửa mông cho con, nhanh lên, ba ba sắp tới rồi"

"Ba! Ba" Biên Khôi An túm lấy cánh tay của Biên Bá Hiền, cái mông nhỏ vểnh thật cao để cậu rửa sạch, luôn miệng kêu "Ba! Ba"

"Không phải ba, ba, mà là ba ba"

Phác Xán Liệt nghe thấy Biên Bá Hiền sửa miệng cho con trai, bé con nể tình gọi hai tiếng "Ba... ba"

"Khôi An, nếu lần sau con còn ị thúi nữa thì tự rửa mông đi"

"Thúi" Bé con bị vỗ vào mông, cười khanh khách vui vẻ nói theo Biên Bá Hiền.

Phác Xán Liệt phì cười, Biên Khôi An quả thật không biết nắm bắt trọng điểm gì hết. Tâm tình làm bố của Phác Xán Liệt tăng cao vùn vụt, chăm sóc bé con quả nhiên rất vất vả, nhưng mà ngốc nghếch đáng yêu quá chừng đi.

Ở bên này, khóa môi Biên Bá Hiền cũng nhếch cao. Cậu nghe tiếng cười phụt lên của Phác Xán Liệt. Haha, Phác Xán Liệt sau này cho anh biết thế nào sự lợi hại của con heo ngốc này.

Biên Bá Hiền mặc áo khoác cho mình và bé con, mang thêm một chiếc balo trên vai, nhờ hai người công nhân khá thân với mình giúp chuyển hai thùng đồ ra ngoài cổng chờ.

Hai người nọ là hai người đã từng chặn Phác Xán Liệt lúc trước. Một người cao cao gầy gầy có tên là Mã Thiện, một người khác tên là Đổng Duy. Họ sống ở căn phòng kí túc xá phía trước mặt căn nhà cũ của Biên Bá Hiền, thường hay tan làm cùng cậu, dọc đoạn đường đi từ nhà máy về khu nhà ở thường xuyên nói chuyện với nhau, từ xa lạ thành quen.

Đổng Duy hỏi "Bá Hiền cậu dọn đi đâu vậy? Thuê một căn nhà khác rộng hơn à?"

"Ừm, tôi dọn đi" Biên Bá Hiền không muốn nói đến chuyện này, bởi vì khi nói ra đôi khi phải giải thích với người khác rất nhiều. Và không phải ai cũng có cái nhìn thiện cảm với đồng tính luyến ai, nhưng có những điều phải đối diện đi thôi, "Tôi dọn đến nhà bạn trai, anh ấy là ba của Khôi An"

"Có phải người hôm trước không?" Mã Thiện chen ngang hỏi, tò mò nhìn cậu.

"Là anh ấy"

"Ba của Khôi An... không phải cậu là ba của bé sao?" Đổng Duy hơi chau mày khó hiểu.

Biên Bá Hiền chỉ cười không nói. Từ xa đã thấy một chiếc xe màu trắng chạy chầm chậm đến, dừng lại trước mặt bọn họ. Phác Xán Liệt xuống xe, bước nhanh đến bên cạnh cậu. Biên Bá Hiền nở nụ cười, đáp lại nụ cười xán lạn của ai kia.

"Chúng ta đi thôi" Anh nói, gật đầu chào với hai người bạn Đổng Duy và Mã Thiện. Tay bắt đầu khiêng chiếc thùng đặt vào cốp sau xe.

"Cảm ơn hai cậu giúp tôi chuyển đồ, tuần sau tôi mời hai người ăn cơm trưa"

"Không có gì đâu, chỉ là hai thiếc thùng thôi mà" Mã Thiên khoác tay nói, tỏ ý chớ khách sáo, "Cậu mau đi đi"

"Tạm biệt" Biên Bá Hiền gật đầu cười, lại cầm tay nhỏ của Khôi An huơ huơ, "Khôi An, mau chào các chú"

Biên Khôi An toét miệng cười làm nước miếng bên trong chảy xuống khóe môi, ngoan ngoãn nói "Paiiii"

"Tạm biệt con trai" Đổng Duy và Mã Thiện đồng thanh nói, vẫy vẫy tay chào với bé con trong ngực Biên Bá Hiền.

Phác Xán Liệt đứng chờ cậu bên chiếc xe đã mở sẵn cửa, bộ dáng rất đáng tin tưởng.

Xe lăn bánh trên đường, đèn đuôi xe chớp đỏ biến mất sau ngã rẽ. Đổng Duy và Mã Thiên vẫn còn đứng tại chỗ, vẻ bất ngờ còn hằn sâu trong mắt. Một trong hai người bất ngờ lên tiếng làm người kia giật mình.

"Cậu nói, đây là chàng lọ lem và hoàng tử hả?"

"Ai là lọ lem ai là hoàng tử chứ?" Người còn lại bật cười, huých nhẹ cánh tay "Mau vào thôi. Chúng ta còn phải tăng ca đó"

"Ầy"

---

Biên Bá Hiền được nghe Phác Xán Liệt nói qua về căn hộ mới có hai tầng rộng rãi, có bốn phòng ngủ, hai phòng khách, một phòng bếp, bốn nhà vệ sinh và hai ban công. Căn nhà vô cùng lớn nếu chỉ có một nhà ba người sinh sống, mà còn là kiểu hai người lớn và một em bé nhỏ xíu.

Trong lòng Biên Bá Hiền vô cùng háo hức, cậu nôn nóng muốn được nhìn thấy nơi ở mới. Còn Phác Xán Liệt lại mong chờ những ngày sống cùng nhau như một gia đình hơn. Anh nhìn thấy vẻ hớn hở ra mặt của người nào đó, cưng chiều nói.

"Chúng ta về nhà trước, ăn sáng, rồi cùng nghĩ xem nên mua đồ nội thất như thế nào"

"Ừm!"

--- 

Mọi sự bắt đầu đều khó khăn quá ;;_;;;

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#chanbaek