CHƯƠNG 18: BẠCH HIỀN CÓ DÂY THẦN KINH XẤU HỔ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Còn vài hôm nữa là đến ngày vào năm học mới. Cái học kỳ trước quật đám học sinh, đứa nào đứa nấy lên bờ xuống ruộng, rề rà mãi mới qua.

Ba Tiểu Bạch bị sốt, hôm nay nghỉ ở nhà.

- Ba à, ba vẫn định đi giao hàng sao? Hết dịch rồi, hay là ba đi xưởng làm?

- Ba cũng hỏi mấy chỗ, người ta chưa nhận thêm người làm. Giao hàng thì đúng là đi lại nhiều, nhưng cũng xông xênh hơn. Nếu con đi học, ba cũng có thể chạy qua đón con về.

- Nếu con đi học, ba cho con đi làm thêm phụ ba.

- Con cứ để tâm việc học, những chuyện khác đừng lo.

- Hay là con đi gia sư, cũng không tốn thời gian?

- Ừm.. con tự quyết định, đừng để bị ảnh hưởng. Vẫn là nên học và nghỉ ngơi.

- Vậy ba, hay hôm nào con cũng về cùng ba, không ở ký túc xá?

- Con đi lại nhiều sẽ không có thời gian tự học. Cứ ở ký túc xá, cuối tuần ba đón con về. Nghe lời ba.

Vậy được. Tiểu Bạch sẽ ở trường, có thể đi gia sư. Năm tới cũng là năm cuối cấp, không thể lơ là việc học.

Cậu tìm kiếm trên các diễn đàn gia sư, cuối cùng nhận một lớp Tiếng Anh cách trường 5 phút đi bộ.

Trái lại, cậu bạn nhà bên thì đang than ngắn thở dài vì sắp phải kết thúc chuỗi ngày được ngủ nướng và chơi đùa, còn không được gặp Tiểu Bạch:

- “Ngày mai đi đạp vịt đêêêêê !!!!” - Tiểu Xán nhắn tin

- “Để chủ nhật…”

- “Ăn dâu không?”

- “Có!!!!!!”

Thật chẳng có gì dễ dụ Tiểu Bạch hơn dâu tây. Nếu không phải dâu tây, thì sẽ là thật - nhiều - dâu - tây.

Chủ nhật. Thuyền vịt rời bờ hơn hai phút đã ra giữa hồ. Chính là nhờ bốn cái cẳng vừa đạp hăng hơn cả máy. Thỏa mãn dừng đạp, để thuyền tự trôi, cả hai ngả ra sau thở hổn hển.
Tiểu Xán mở lời:

- Từ tuần sau không cậu đi học, không biết kêu ai đi chơi cùng.

- Cậu có thể đánh bóng chày, tập gym, chạy xe … như hồi trước tôi chưa về…?

- Đang như thế này quen. Tôi có được đi thăm cậu không?

- Cuối tuần tôi về mà ?!

- Không đáng kể.

- Tôi mất cả hè để ôn bài cho cậu rồi, gắng mà học đi, năm cuối đấy.

- Vậy tôi sẽ hỏi bài thường xuyên, cậu phải giúp tôi tốt nghiệp!

Tiểu Xán cười nhăn nhở.

Gió thổi lồng lộng, hất tóc mai của Tiểu Bạch rối mù. Những tia nắng chiều yếu ớt hắt xuống mặt hồ lấp lánh, thi thoảng phản chiếu lại thuyền vịt. Bàn tay thon nhỏ của Tiểu Bạch đan vào tóc, giữ trên đỉnh đầu. Tiểu Xán nghịch ngợm, té nước lên. Không chịu khuất phục, Tiểu Bạch cũng ra mạn thuyền mà té nước lại. Hai người lắc qua lắc lại, rồi xô đẩy nhau, hò hét, cuối cùng đều rơi khỏi thuyền.

Như vậy dường như vẫn chưa đủ, Tiểu Xán dùng đôi tay to lớn của mình vùng vẫy tạo thành sóng nước, khiến Tiểu Bạch không trụ yên ở một chỗ được, sóng cứ dập dềnh mà vỗ vào mặt cậu, đến khi cậu không mở nổi mắt nữa, la lên thì Tiểu Xán mới chịu tha.

Tiểu Xán nhanh chóng kéo Tiểu Bạch lại sát mình, một tay luồn ra sau hông, một tay rẽ nước, hướng về thuyền. Đẩy được Tiểu Bạch lên thuyền xong xuôi, cậu mới trèo lên. Sức nặng của cậu một lần nữa làm thuyền chao đảo.

Thuyền về bờ, trời xẩm tối.

- Đã quá! Lâu lắm mới chơi vui thế này. Cậu lại đây tôi sấy đầu cho, sẽ ra một kiểu đầu mới! - Tiểu Xán cười rạng rỡ, cầm trên tay chiếc máy sấy vừa mượn được từ chỗ chủ thuyền vịt về, tiến vào phòng vệ sinh.

Tiểu Bạch ngoan ngoãn đứng yên, để Tiểu Xán hất tóc hết bên này đến bên kia, máy sấy ù ù một hồi thì tóc cũng gần khô. Tiểu Xán vuốt vuốt làn tóc tơ mềm mại của Tiểu Bạch sang hai bên, để lộ một khoảng trán, cố gắng tạo kiểu. Sau cùng, buông một câu đầy tự hào:

- Sau này nếu thất nghiệp, tôi sẽ trở thành nhà tạo mẫu tóc!

Tiểu Bạch ngắm kiểu tóc mới trong gương, thích thú gật đầu.

Lúc này, Tiểu Xán xoay người, lột áo ướt ra, vắt kiệt nước, quàng lên vai, tiếp đến là quần dài. Qua gương kia, Tiểu Bạch tròn mắt, vừa thấy toàn bộ thân hình Tiểu Xán từ phía sau thì nuốt nước bọt đánh ực một cái, một xung điện từ lồng ngực mạnh mẽ lan nhanh ra khắp cơ thể theo vận tốc ánh sáng, khiến cậu nóng bừng cả người, tai bất chợt đỏ dựng lên. Cậu giơ tay che mắt lại, toan bước ra khỏi phòng vệ sinh, thì Tiểu Xán quay người lại.

- Tiểu Bạch, cởi quần áo ướt ra, tôi vắt nước cho!

- Á.. ơ… không.. không cần đâu… - Tiểu Bạch vẫn cúi đầu.

- Không được, cậu mặc đồ ướt vậy lát ra ngoài sẽ dính cảm đấy! Nhanh bỏ ra!

- Không… tôi.. tôi tự làm…

- Thế còn đứng đó. Mau đi để về!

- Cậu.. cậu ra ngoài trước đi..

- Sao vậy? Ủa sao tai cậu đỏ vậy? Người nóng vậy? Không phải cậu phát sốt chứ?

Tiểu Bạch bị động vào người, giật nảy một cái, mất kiểm soát, lúng túng khua tay.

- Aaa, không! Cậu mau mặc quần áo rồi ra ngoài đi!!

Tiểu Xán khó hiểu. Cậu càng cho rằng bạn mình không khỏe, vẫn chung thủy tiến lại gần hơn, gạt tay Tiểu Bạch đang che mặt xuống.

- Cậu không sao chứ? Để tôi xem!

Thấy cậu bạn lập tức nhắm tịt mắt, lùi nhanh về phía sau đến sắp va vào tường, Tiểu Xán nhanh nhẹn giơ tay ra đỡ phía sau đầu Tiểu Bạch. Trong tư thế hai người ở rất gần, Tiểu Bạch đang ép mình vào tường, đầu dựa trong lòng bàn tay Tiểu Xán, toàn thân bất động, nín thở căng thẳng, Tiểu Xán như hiểu ra vấn đề, liền không nhịn được nữa mà phá lên cười:
- Ahaha!!! Tiểu Bạch ơi Tiểu Bạch, đừng nói cậu là con gái nhé! Xem má cà chua của cậu kìa!!! ahahaha!! haha… ha…!!

Tiểu Xán không thể đứng thẳng được nữa, cứ thế ôm bụng mà ngất lên ngất xuống.

Tiểu Bạch quay người chạy thẳng ra ngoài.

Thật không có cách nào đối mặt mà. Từ nhỏ Tiểu Bạch đã tự mình vệ sinh cá nhân, không cần đến ba mẹ giúp. Lớn lên cũng chưa từng tắm chung với ai, thay đồ một chỗ với ai khác, ngay cả đi vệ sinh ở trường học cũng luôn đi thẳng vào phòng rồi khóa cửa. Vậy mà vừa rồi, cậu thấy thân hình Tiểu Xán ở đằng sau đã đành, trong một tích tắc ngắn ngủi khi Tiểu Xán gạt tay cậu xuống, lại chiêm ngưỡng thêm cả đằng trước. Cũng may mà Tiểu Xán chưa lột sạch đồ, nhưng hình ảnh cơ bắp cuồn cuộn, thân hình rắn rỏi, làn da săn chắc của Tiểu Xán cứ nhảy nhót trong đầu, múa may loạn xị, khiến cậu nhìn đâu cũng ra, không thôi xấu hổ.

Tiểu Xán đã chạy theo kịp, từ phía sau khoác lên vai Tiểu Bạch một chiếc khăn lớn. Tiểu Bạch khẽ tránh qua một bên, rồi sau đó vẫn bị Tiểu Xán nắm vai kéo lại.

- Tiểu Bạch, không đùa cậu nữa. Chỗ anh em ta cậu ngại gì! Ngày nào chả tiếp xúc cơ thể, cũng đâu phải khác giới, ha!

- Dù gì tôi cũng không quen nhìn người khác..

- Vậy cũng không phải. Chúng ta đều lớn cả rồi, việc này cũng rất bình thường. Nếu cậu chưa quen, nhìn nhiều sẽ quen. Sau này cậu còn lấy vợ, chẳng lẽ không bao giờ nhìn!

- …

- A! Thôi được rồi, về nhanh! Tôi không can chuyện này nữa. Cậu mà dính cảm tôi lo hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net