CHƯƠNG 2: HÀNG XÓM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba Tiểu Bạch chở cậu ra tiệm thuốc tây cuối phố. Vẫn là ông chủ ấy nhưng tiệm đã được sửa sang, to hơn nhiều so với sáu năm trước.

Ông dược sỹ nhớ mặt ba Tiểu Bạch, chỉ vào cậu, hỏi:

- Thanh niên đây là...?

- Là con trai tôi. Lâu lắm mới gặp anh, anh chị và các cháu đều tốt chứ ạ?

- Gia đình tôi khỏe. - Ông dược sỹ nheo mắt, nhớ lại cảnh ba người nhà Tiểu Bạch thường xuyên đến tiệm thuốc của ông hồi cậu nhỏ tẹo, hồi cậu bị dị ứng thời tiết rồi gãi trầy hết da, thở dài:

- Hầy a, cậu nhóc đã lớn thế này, mà vẫn bị dị ứng thời tiết sao?

Tiểu Bạch gãi đầu:

- Dạ, con mới bị sáng nay, giờ hơi ngứa chút ạ.

- Nhớ đừng gãi mạnh, nếu ngứa thì nên xoa nhẹ, tốt nhất là đừng động vào chỗ nốt đó. Cậu nhỏ không bị huyết áp thấp thì uống trà thảo mộc nhé, kết hợp ăn nhiều rau, ít đạm, ở nhà vài hôm, tránh vận động mạnh ra mồ hôi nhiều. Lớn rồi nên bác cho thuốc này, uống hai, ba hôm là đỡ thôi.

Ông dược sỹ học bác sỹ khoa da liễu đến năm thứ 2 thì chuyển sang học dược, nói một lèo còn sợ cậu quên nên lấy giấy ghi cẩn thận liều dùng thuốc, đưa sang cho cậu đầy trìu mến, lại cất tiếng:

- Anh Biện chuyển về đây ở rồi sao? Định ở bao lâu?

Ba Tiểu Bạch nhấc khẽ một bên lông mày:

- Vâng, dạo này khó khăn, đợi dịch qua tôi sẽ tìm việc mới, còn để tính sau.

Đoạn, ông gật đầu, nháy Tiểu Bạch ra ngoài để về. Không quên cảm ơn ông dược sỹ. Ông dược sỹ tặc lưỡi:

- Cũng lâu không gặp anh, thi thoảng ghé tôi chơi. Tôi biết cuộc sống của anh cũng không dễ dàng, một thân một mình nuôi con trai lớn từng này chắc chắn rất vất vả. Có gì khó khăn cứ bảo tôi.

- Mong anh chiếu cố - ba Tiểu Bạch cảm kích.

- Ba, giờ ba đi làm đi, con về học online lớp Toán. Ba đừng lo.

- Ừ, con ở nhà buồn thì có thể sang hàng xóm, nhà cô chú Phác bạn của ba có Tiểu Xán bằng tuổi con đó, con nhớ không? Hôm qua ba cũng gặp họ, chú Phác biết có con về đây ở liền bảo lúc nào con qua chơi, không cần ngại. Ba và chú Phác là đồng chí từ nhỏ - ông cười hiền.

- Dạ, ba đi cẩn thận.

Trở vào nhà, Tiểu Bạch ăn sáng, uống thuốc rồi đeo găng tay giặt đồ.

Hai bộ quần áo của cậu và ba nhanh chóng được phơi lên ngay ngắn. Cậu thoăn thoắt dọn dẹp nhà, một thoáng căn nhà đã trong trạng thái sẵn sàng đón nắng. Lát nữa sau chín giờ, Tiểu Bạch sẽ đóng cửa vì nắng rọi vào sẽ làm tăng nhiệt của căn nhà.

Giờ đã gần tám giờ, Tiểu Bạch chuẩn bị máy tính để học online. Chỉ vì chờ dịch kết thúc mà việc dạy học của nhà trường vừa bị hoãn chậm hai tháng, bị chuyển sang hình thức dạy online.

- Hỏng rồi! Rớt mạng... - Tiểu Bạch hốt hoảng, bất lực vò đầu.

Trong chốc lát, cậu chợt nhớ ra lời ba dặn.

- "A! Nhà chú Phác!" - Hai con ngươi Tiểu Bạch sáng lên, cơ mặt giãn ra, rạng rỡ trở lại.

Cậu ôm máy tính, với điện thoại trên giường, khép cửa lớn, cao chân bước ra ngoài.

Nhà chú Phác cậu nhớ, vì lúc còn nhỏ cậu có qua chơi, nhưng bên đó có nuôi một con chó ngao rất to, rất nhiều lông.

Nó vốn không làm gì cậu cả, nhưng Tiểu Bạch hồi đó quá nhỏ. Cậu thấy con chó to hơn mình liền hốt hoảng kêu ầm trời. Những lần sau nếu sang chơi, cậu sẽ phải đứng ở nhà mình mà gọi với sang bên kia cách tầm chục mét:

- Tiểu Xán ơi !!! Cậu canh Mặt Bự đi!!!

Bên đó nếu đáp "OK!!" thì năm phút sau cậu mới chạy sang, còn nếu không có tín hiệu trả lời thì nghĩa là anh bạn nhỏ không ở nhà, và cậu chắc chắn sẽ không qua bên đó.

"Không biết Mặt Bự đó có còn ở đây không nhỉ" - Tiểu Bạch rít miệng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net