CHƯƠNG 3: MẶT BỰ VÀ MẬT MẬT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiểu Bạch đứng trước ngôi nhà lớn bấm chuông. Vẫn là cái cổng to bự chảng, thừa lối cho hai cái xe SUV cùng đi vào.

Bên trong cổng nhà là cái sân to với rất nhiều hoa và cỏ thơm được tỉa cẩn thận, trồng trong hai ô đất rộng chừng tám mét vuông, nhường chỗ cho lối đi lát đá sa thạch màu xám tro ở giữa. Cái sân to kia cũng rộng hơn nhà Tiểu Bạch rồi.

Nhà chú Phác không làm nhiều tầng vì rất rộng, nên chỉ xây lên tầng thứ hai.

Tiểu Bạch từng nghe ba kể mối quan hệ giữa hai người, ba cậu và chú Phác rất tốt, nhưng luôn là thứ tình cảm bạn bè tri kỷ, chưa từng có quan hệ giúp đỡ trong làm ăn. Ba Tiểu Bạch cũng là hơi cố chấp đi, không nhận vật chất của người ngoài.

Hồi ông và chú Phác cắp sách tới trường, luôn là ông bảo vệ chú Phác khỏi sự quấy rối của những thằng bé "không thích học". Ngược lại, chú Phác giúp đỡ ông làm bài về nhà. Cứ thế lớn lên bên nhau, nhưng vẫn là hai người hai thế giới, hai đẳng cấp xã hội chia giàu, nghèo.

Chú Phác nhiều lần đề cập đến chuyện giúp đỡ, nhưng ông tâm niệm tình bạn không nên có sự can thiệp của tiền bạc. Chú Phác những lần ấy chỉ cười trừ, và tôn trọng quyết định của bạn chí cốt.

...

Cánh cửa lớn phía trong mở ra. Một thanh niên cao lớn nheo mắt, vỗ vỗ miệng đang ngáp, tay kia vẫn nắm tay đấm cửa, quần cộc áo thụng quá mông, ra chừng còn vô cùng ngái ngủ, đứng một lúc mới đẩy thêm cửa, vuốt vuốt tóc ra phía sau, tiến ra ngoài.

- Ai đó ạ?

- Chào anh, em ... Đây có phải nhà chú Phác không ạ?

Thanh niên bấm nút điện, cửa cổng hai cánh theo hai bên dần kéo ra.

- Vâng. - Thanh niên bỗng mở to mắt - Tiểu Bạch???!

- Dạ, em là Tiểu Bạch...

- Ôi trời Tiểu Bạch!!! Em cái gì mà emmm!!!

-...

- Tiểu Xán đây cậu quên tôi rồi sao!!!!

- Há...?!

- Ế ~! Cậu về khi nào? Vào đi!

Tiểu Bạch lẽo đẽo theo sau, đi vào giữa sân bất giác dừng lại. Một bóng đen đầy lông lá nhảy chồm từ sau nhà ra.

- Áaaaaaaa!!!!!

Tiểu Xán bị tiếng hét làm cho kinh hãi. Bất chợt phát hiện ra Tiểu Bạch ôm máy tính giơ lên phòng thủ trước mặt đang luống cuống chạy ra nép sau mình, Tiểu Xán liền hét theo:

- Áaaa! Mật Mật dừng lạiiii !!

Con chó đen nhảy chồm lên nhưng vướng thân hình to lớn của Tiểu Xán mà không động nữa.

Một người ôm một chó đang đứng hai chân, cố gắng tách ra lại bị con chó to lớn lè lưỡi liếm liếm vẩy nước bọt tung tóe, cuối cùng đều ngã xuống.

Lúc này Tiểu Bạch đã chạy ra phía cổng, yên phận không nhúc nhích nhìn cảnh vật lộn trước mặt mình.

- Mật Mật vào nhà! - Tiểu Xán ra lệnh với giọng cực trầm và nghiêm túc, rồi gọi chị giúp việc vừa đến trước cổng - Chị Mẫn ơi canh chừng Mật Mật giúp em!

Con chó ve vẩy đuôi bước đi, không quên quay lại lườm Tiểu Bạch hai cái lạnh sống lưng.

- Cậu vẫn sợ chó nhỉ? Vào đi không sao rồi.
Tiểu Bạch hoàn hồn, nhảy từ chín tầng mây xuống thở gấp mấy hơi. Tay vẫn ôm chặt máy tính, cất giọng hỏi:

- Mặt Bự đâu?

- Mặt Bự đi rồi, Mật Mật cậu vừa thấy là con của Mặt Bự đấy.

Nghĩ ra gì đó, Tiểu Xán tiếp lời:

- Cậu không những vẫn sợ chó, còn vẫn nhỏ con như ngày xưa!

- Á...? À... cậu thì lớn tới mức tôi không nhận ra nữa...

- Cậu sang tìm tôi hay có việc gì?

- Tôi.. định học online nhưng nhà rớt mạng, chắc tại hôm qua mưa to quá... Nên định qua dùng nhờ mạng...

- Được, cậu vào phòng tôi.

- Mọi người đâu cả rồi?

- Ba mẹ tôi đi làm từ 7:30, hôm nay tôi ở nhà thôi.

Hai người vừa hỏi chuyện vừa tiến liên tầng hai. Tiểu Xán chạy trước kéo chăn gối sửa lại một chút, kéo rèm, căn phòng bỗng chốc bừng sáng.

Tiểu Xán đóng cửa phòng lại, kéo ghế cho Tiểu Bạch ngồi ở bàn của mình, đồng thời vơ đống sách vở còn đang bừa bộn đẩy qua một bên, chộp điều khiển điều hòa bấm giảm hai độ, động tác nhanh và gọn.

Tiểu Bạch ái ngại nhìn cậu bạn bị dựng dậy trong ngày được nghỉ, lại phải nhường lại bàn học cho mình, còn phục vụ tới nơi tới chốn, bất giác thấy vô cùng tội lỗi.

- Xin lỗi phiền cậu quá, tôi sẽ chỉ học 2 tiếng thôi. Lát về sẽ sửa mạng...

- Không sao! - Tiểu Xán cao giọng - Tôi với cậu không cần câu nệ, chỗ huynh đệ cậu cứ phiền thoải mái, tôi còn vui vì được gặp lại cậu ấy chứ!

Tiểu Bạch thở phào trong lòng, chuyển nhanh chủ đề để đỡ căng thẳng.

- Mát quá, mát hơn ở nhà tôi rất nhiều...

- Hả? Vì tôi đang bật điều hòa... không lẽ... nhà cậu không có điều hòa sao?

- À... - "Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, tại sao lại chuyển chủ đề kiểu này nhỉ, hức!"... - À thì ba con tôi mới chuyển về nên ba tôi chưa kịp lắp...

Chưa kịp thoát ra khỏi ngượng ngùng đã phải kể khổ, thật thiếu cái khẩu trang cho Tiểu Bạch bây giờ quá mà.

Còn đang mải suy nghĩ, Tiểu Bạch giật mình thấy Tiểu Xán đứng sát, hạ thấp đầu xuống cạnh mặt mình, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính. Đồng thời một tay đặt lên vai trái cậu, tay còn lại gạt nhẹ tay cậu ra khỏi touchpad máy tính, hạ giọng trầm trầm bên tai:

- Để tôi xem wifi.

Tiểu Bạch nín thở. Từ khi mẹ cậu bỏ đi, cậu chưa từng ở sát người nào như vậy, kể cả ba. Hết sức căng thẳng. Hết sức kỳ lạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net