Gồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có những ngày sao thật buồn đến thế
Khi ta không thỏa được chí tang bồng
Có những khi muốn bay giữa tầng không
Để thả hồn phiêu lưu cùng gió hát

Cả một đời ta đã phải cứng cáp
Cố nén đau, giữ nước mắt trong lòng
Ta vẫn luôn tự vai phải gánh gồng
Nhưng người đời thì được mấy ai thấu

Người ta nghĩ ta không hề biết đau
Nên cứ tiếp làm tổn thương ta mãi
Người ta nghĩ ta không biết mệt nhoài
Không biết ta cần một nơi yên ấm

Cuộc sống luôn có lúc thăng lúc trầm
Ta phải sống như chưa hề có chuyện
"Tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến"
Có lẽ là quá khó đối với ta

Gồng mình lên chống bão tố phong ba
Nhiều lúc ta cũng đã muốn ngã gục
Chỉ mong có được bình yên đôi lúc
Yếu đuối ngả lòng để được người yêu thương

Ta muốn sống một cuộc sống bình thường
Có một người ở nhà chờ ta về
Hạnh phúc nhỏ nhoi, ta chỉ cần thế
Không danh vọng cũng chẳng cần vẻ vang

Người cứ sống mà không cần oán thán
Ta ở đây sẵn sàng vai gánh gồng
Ngoài kia mệt, chỉ toàn là bão giông
Về với ta, ta gánh thay nửa đời

Nửa đời kia, là quá khứ người ơi !
Ta hãy quên những điều xấu ta mất
Hãy giữ lại những điều mà đẹp nhất
Để ta nhớ ta đã trải thanh xuân

Người hãy thương ta dù chỉ một lần
Ta chỉ cần bình yên trong lòng thôi
Đừng toan tính, hãy gạt đi cái tôi
Cho một lần ta từng yêu say đắm

Gánh đủ rồi, gồng lên thì đau lắm
Những vết thương giờ đã thành sẹo to
Nhắc nhớ ta những lúc đời sóng gió
Ta đã từng gồng mạnh mẽ sống tiếp...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net