Wake up, my love, don't go

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là mồng 3 Tết, đáng lẽ ra là một ngày vui vẻ, tràn ngập tiếng cười thì anh lại khóc. Khóc một cách đau lòng, khóc một cách suy sụp khi biết tin : Người anh thương bị tai nạn giao thông đêm ngày mồng 1 Tết.

Anh đã rất shock ! Anh đã cứng họng, tự nhủ lòng mình không được tin điều đó, chuyện đó không có thật. Nhưng rồi anh đành lòng phải tin rằng cô gái của anh, đang nằm đó, bất động trên giường bệnh của phòng cấp cứu, với hàng lớp băng trắng quấn chằng chịt trên cơ thể mỏng manh và yếu đuối.

Em ở đó, trong Sài Gòn hoa lệ.
Anh ở đây, ngoài Hà Nội truyền thống.
Vì có quá nhiều yếu tố bất lợi, anh đã không thể bay vào đó, ở bên em lúc này, lúc em cần nhất.
Sự thật nó trớ trêu vậy, em vẫn nằm đó, bất động.
Còn anh, chỉ biết khóc, rồi say, rồi lại khóc. Cứ thế, cứ thế trong hơn 40 tiếng đồng hồ qua.
Anh thấy bất lực quá, suy sụp nữa. Anh không biết mình phải làm sao. Anh cứ đi lang thang hàng giờ đồng hồ trong mông lung, trong vô định, trong bất lực.

Bất giác anh nhìn lên trời cao, hỏi sao ông trời lại bất công thế. Tại sao không cho anh chịu điều đó mà lại để cô gái của anh chịu ?

Em à !
Em có nghe thấy anh không ?
Phải...
Là em !
Chính là em đó !
Cô gái của anh !
Thức dậy và hồi phục với anh ! Anh sợ mất em lắm !
Anh biết cô gái của anh mạnh mẽ lắm. Nên anh muốn em mạnh mẽ hơn nữa. Anh đưa hết tất cả sự mạnh mẽ của anh cho em này, đưa hết cả bình yên, cả may mắn nữa.
Hãy thức dậy và hồi phục và về bên anh !

Yêu thương một thời trẻ dại của anh, sẽ lớn cùng anh mà.
Một cô gái 25 xuân xanh sao lại mắc kẹt trong tình yêu với 1 thằng nhóc 20 tuổi đầu vừa lớn nhỉ ? Người ta gọi là duyên phận.
Mình có duyên gặp nhau, có duyên yêu nhau, thương nhau như thế. Thì cái phận kia, là mình viết nên, mình xây nên, chứ chẳng có ai mà viết hộ mình cả.

Anh lại về tới nhà, trong một tâm trạng buồn bã, đau đớn. Nhưng trong lòng, vẫn một mực tin rằng, cô gái của anh nhất định sẽ tỉnh dậy và hồi phục nhanh chóng.
Cơn đau này, có thể là rất tệ, nhưng chúng mình còn cả con đường dài phía trước đầy chông gai bão tố và hoa hồng đang đợi chúng ta cùng nắm tay bước qua. Anh không muốn em bước một mình, bản thân anh cũng không muốn bước một mình. Người ta nói "Muốn đi nhanh, hãy đi một mình. Muốn đi xa, hãy đi cùng nhau."

Anh muốn đi cùng em tới một cái kết viên mãn là Hôn Lễ rồi yêu thương nhau cho đến khi đầu bạc răng long. Thì chúng mình phải đi cùng nhau chứ. Đám cưới có chú rể là anh mà không có cô dâu là em sao được đúng không ?

Ba mẹ em cũng biết chuyện chúng mình rồi, cũng đã đồng ý cho chúng mình yêu nhau rồi. Còn ba mẹ anh, chúng ta phải chinh phục họ bằng một cái tình yêu tính bằng trăm năm nghìn năm chứ, có nghĩa là kiếp trước kiếp sau, mình vẫn yêu nhau như thế.

PNHA, anh đợi em.
PNHA, nếu anh không bảo vệ và che chở được cho em, anh cũng chẳng cần tự thương bản thân và bảo vệ chính mình...
PNHA, là em đó. Anh đang thét gọi tên em như cách em thét tên anh hôm qua đó. Về với anh đi...

Ừ thì, một thằng nhóc chuyên văn, viết những dòng bay bổng cho một cô giáo dạy Hóa nghe nó cũng kì cục. Nhưng mà đó, lại là một mối tình sư sinh, một mối tình mà ngàn đời mới xuất hiện một lần trong cuộc đời của mỗi người.

Anh rất trân trọng tình yêu, nhưng anh thấy mình lận đận quá.
Anh không dám nhận mình là trai tốt, cũng không dám nhận mình có tâm hay có tầm.
Anh chỉ dám nói rằng, sự quan tâm, lo lắng, chiều chuộng, cung phụng của anh dành hết cho người anh thương hơn tất cả.
Khi yêu, con người ta ai nào biết được chuyện gì ngoài việc trao cho người mình yêu hết tình cảm và trái tim...

Anh không dám rời cái điện thoại, để luôn cố gắng gọi điện cho em, cho Mèo. Gọi cho em, nhắn tin cho em, hét tên em lên trời cao, để Chúa có thể nghe lời thỉnh cầu của anh, để em nghe thấy lời anh gọi và về với anh. Anh hét to lắm, tới mức bây giờ khan tiếng rồi. Anh khóc nhiều lắm, tới mức mắt anh cứ mờ mờ như có sương có khói chắn mắt vậy.

Anh biết ở trong phòng bệnh, trên giường, em lạnh lắm, cô đơn lắm và đau nữa. Anh thật bất lực và tồi tệ nhỉ ?
Anh nhớ em lắm, rất nhớ, rất nhớ, rất nhớ, rất nhớ em.

Chỉ một cái tên duy nhất
Chỉ một nụ cười duy nhất
Chỉ một ánh mắt duy nhất
Chỉ một giọng nói duy nhất...

Anh muốn giữ lại tất cả những gì về em, vì em là của anh mà. Không ai được mang em đi đâu hết. Không ai được quyền lấy cô gái của anh. CÔ GÁI CỦA ANH LÀ CỦA ANH.

HẾT TẾT rồi, nhưng chưa bao giờ anh hết hy vọng, chưa bao giờ anh hết tin. Anh luôn hy vọng, luôn tin rằng cô gái của anh sẽ tỉnh dậy và hồi phục nhanh chóng.

Kiếp trước anh nợ em nên kiếp này, anh và em phải SINH TỬ KHÔNG RỜI.

Tình yêu, giống như lần đầu tiên được nếm thử vị của quả khế mới chín.
Chua chua, chát chát, nhưng lại không kìm được vẫn muốn nếm thêm lần nữa.
Trong quả khế chát xanh xanh, nụ cười ngốc nghếch ngọt ngào của em, tình yêu trong anh, lặng lẽ nảy mầm.

Hà Nội hôm nay mưa, em ạ !
Lạnh quá...
Nhưng có lẽ nơi lạnh lẽo nhất lại là nơi em đang nằm.
Nơi tan nát nhất và rầu rĩ nhất là cõi lòng anh bây giờ.
Ông trời đang cảm động trước tình yêu của chúng mình, nên là chỉ khóc chút ít thôi. Rồi mai ông trời sẽ mang em bình an về bên anh mà.

Anh chắc chắn điều đó. Vì anh tin cô gái anh thương mạnh mẽ lắm, lý trí lắm, làm sao lạc anh được phải không ?

Nên là, hãy mau mau khỏe lại đi. Vì có rất nhiều người đang đợi em trở lại, mong em trở lại với anh. Họ ngưỡng mộ tình yêu của chúng mình mà. Một tình yêu, mỗi đời người, ngàn năm chỉ gặp một - mối tình sư-sinh.

Mau mau khỏe lại với anh nhé. Anh nhớ em nhiều lắm đấy. Ba mẹ cũng nhớ em nữa. Mèo cũng nhớ em nữa.

Anh yêu em, cô thiên thần nhỏ.

19/02/2018
12:10 am

Ps : Hãy mau mau khỏe lại nhé. Khỏe lại, thích gì anh cũng chiều, muốn gì anh cũng mua cho, thích đi đâu anh đưa đi đó. Cho dù phải còng lưng khổ cực, đớn đau trăm bề, anh cũng cam để đổi lấy sự vui vẻ hạnh phúc và bình an cho em, cô gái của anh.

Yêu em nhiều lắm. Bình an về bên anh nhé.
Yêu lắm, thương lắm, nhớ lắm, cưng lắm thiên thần nhỏ của anh...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net