Sự cố

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Ngày mai sẽ lên đường về rồi, thật không nỡ !

Hinh Nghi ngồi cạnh bờ sông ngắm ánh hoàng hôn. Đường cong của những ngọn núi ở xa kia khiến những tia nắng cuối ngày bị pha trộn thành nhiều hình thù khác nhau, chúng cứ như đi qua mọi góc cạnh của đường bờ sông, người ta thấy được vẻ đẹp bị ảnh hưởng bởi nó của lòng sông trong xanh. Đây là cảnh tưởng của nơi heo hút ấm áp bình yên mà Hinh Nghi thích nhất, sau hôm nay có lẽ sẽ không thể được như vậy nữa cô vừa nghĩ đến liền khiến bản thân có chút hụt hẫng.

Thì ra cuộc hành trình nào cũng sẽ phải ngừng lại chỉ là bản thân người ta có nỡ hay không thôi.

Tiếng bước chân gấp gáp phía sau đang tiến lại gần cô, Hinh Nghi quay đầu thấy Hoàng Nam mồ hôi nhễ nhãi.

- Sao vậy ?

Hoàng Nam thở hỗn hển.

- Bé Ân lạc mất rồi. Giờ cơm đã đến anh dọn cho các bé ăn nhưng thiếu mất bé Ân. Anh cùng đội chú Trọng đi tìm xung quanh đây cũng cả tiếng rồi nhưng không thấy, các chú bảo anh kêu em về cùng tìm vì trời đã sắp tối rồi.

Hinh Nghi hốt hoảng ngồi bật dậy.

- Em cùng mọi người đi tìm !

Hai người cùng chạy một mạch về khu nhà họ đang ở. Cả nhóm chia ra làm ba nhóm nhỏ, vài người ở lại trông lũ nhỏ bên trong. Hoàng Nam và Hinh Nghi cùng một nhóm đang đi học theo đường rừng tìm.

Bó đuốc được Hinh Nghi cầm theo soi sáng một đường dài, cô nhìn Hoàng Nam lo lắng.

- Anh Nam ! Liệu khu rừng này có gì nguy hiểm không ? Chúng ta đi vào trong sâu như vậy em nghĩ không nên vì bé Ân còn nhỏ sao có thể đi được xa như vậy ?

Hoàng Nam nhìn gương mặt căng thẳng của Hinh Nghi khẽ đau lòng, cô đưa đôi mắt đỏ hoe nhìn anh như thể sợ không tìm được người mà bản thân cũng không xong. Anh rất hiểu vì cô từ nhỏ đã sống trong sự bao bọc của ba mẹ, việc làm từ thiện cũng chỉ là tặng quà bánh tiền bạc chứ chưa hề phải làm những thứ cực khổ như vậy. Hoàng Nam quay ra ôm lấy Hinh Nghi an ủi :

- Không sao đâu ! Chúng ta không bị lạc đâu, khu này anh đã rành đường rồi hoàn toàn không có cọp beo gì nên em đừng sợ. Nếu em nghĩ Ân không đi xa được thì mình rẽ sang con sông này rồi vòng theo đường bên kia tìm nhé ?

Hinh Nghi nghẹn ngào gật đầu, cô nhìn bó đuốc cháy gần tàn mà nuốt nước bọt. Hoàng Nam thấy vậy vội nắm tay cô dẫn sang sông, vừa cầm tay vừa an ủi :

- Đừng lo ! Anh có chuẩn bị đầy đủ, em chỉ việc bình tĩnh lại và cùng anh đi tìm bé Ân thôi.

Cô di chuyển trên từng tản đá cuội được đặt ngang sông với tâm trạng căng thẳng nhưng nghe được những lời nói đó cũng đã an tâm vài phần.

Bước được qua đầu bên đây Hinh Nghi có chút điều muốn nói nhưng không dám, tâm tư cô rõ ràng quá thuần khiết và dễ nhận biết nên đã bị Hoàng Nam nhìn thấu.

- Em đi vào rừng cùng anh không mang gánh nặng mà còn giúp anh nên đừng nghĩ lung tung biết không ?

Hinh Nghi tròn mắt ngạc nhiên. Anh ấy vậy mà thấu hiểu người khác đến vậy, cô bậm môi gật đầu. Hoàng Nam lấy trong người ra que diêm và làm một bó đuốc mới cho Hinh Nghi cầm, cô hơi nhăn mặt khó hiểu.

- Mình có đèn pin tại sao không dùng đi sao lại dùng đuốc chứ ?

- Đi rừng dùng đuốc sẽ an toàn hơn. Hiểu không tiểu thư ?

Hinh Nghi “À”  một tiếng như hiểu, cô có cảm giác an toàn hơn bao giờ hết đi theo một người như vậy tại sao phải sợ. Cô vừa đi vừa hỏi :
- Sao anh rành thế nhỉ ? Rõ ràng cũng là công tử mà.

- Vì nhà giàu nên không cần làm gì, chỉ việc du lịch và đọc sách nên biết nhiều đấy !

Hinh Nghi nghe xong liền cảm thấy mắc cười. Cô đưa gương mặt nghịch ngợm nhìn anh.

- Anh dễ thương thật đấy ! Em không đùa đâu.

Hoàng Nam gương mặt bình thản.

- Thì anh vốn dĩ rất dễ thương mà, anh cũng tin em là người nghiêm túc.

Hinh Nghi định quay ra nói liền nghe thấy tiếng động lạ, cô và anh dừng chân thì nghe tiếng khóc thút thít. Đi theo âm thanh đó liền thấy một bé gái ngồi trên đóng lá khô với cánh tay đang chảy máu đầm  đìa, em không khóc lớn mà chỉ thút thít có vẻ sự yên tĩnh đến đáng sợ của khu rừng đã khiến tâm trạng em bị ảnh hưởng.

- Bé Ân !!!

Cả hai đồng thanh lên tiếng.
Hoàng Nam vội để chiếc balo xuống rồi khử trùng vết thương cho em, sau đó anh tỉ mỉ băng lại. Hinh Nghi ôm đứa bé nhìn anh với đôi mắt hơi tò mò.

Trên đường về cô ôm bé Ân trên tay mà lòng nổi lên nhiều nghi hoặc. Hoàng Nam thong thả bước mở lời:

- Có gì cứ hỏi đi nhé.

Hinh Nghi nghe vậy liền hỏi:

- Sao anh thường hay đem đầy đủ dụng cụ y tế quá vậy ?

Lần hôm đó cũng vậy hôm nay cũng vậy, dường như trong balo của anh lúc nào cũng có. Hinh Nghi không hiểu vì sao lại thế, có những lúc cô cảm thấy anh ấy như một bác sĩ vậy thứ gì liên quan đến thuốc đều có.

- Vì mẹ anh mất do tại nạn giao thông anh cũng có mặt lúc đó, từ đó anh không thích nhìn thấy những vết thương cứ không ngừng bị chảy máu mà không có băng băng lại.

Hinh Nghi giật mình khi nghe lời đó. Cô lại quên mất mẹ của anh đã mất nhưng chỉ là không biết bà lại mất do tai nạn, cô thực không cố ý làm anh đau lòng. Hoàng Nam hiểu ý tứ của cô chỉ vỗ vai như bảo không sao.

Có những vết thương không thể dùng bông băng để băng lại nhưng có một loại ám ảnh có thể dùng băng để băng lại, suy cho cùng cũng chỉ là một cách tạm thời khiến quá khứ của bản thân đừng rỉ máu thêm một lần nữa thôi.

Cứ như vậy họ đi về khu nhà ở phía xa bỏ lại nơi cánh rừng một nỗi ưu tư và làn gió đêm lạnh lẽo.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC