12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi lễ tốt nghiệp kết thúc, mọi người kéo nhay ra sân chụp ảnh kỉ niệm. Tiếp đó là hoạt động mà ai cũng mong chờ - tranh giành cúc áo thứ hai. Lúc nhìn lại thì Ngô Thế Huân đã thấy cúc áo thứ hai của Trương Nghệ Hưng biến mất tự lúc nào, còn cậu từ chối tất cả những nữ sinh muốn có cúc áo của mình, mặc dù cậu cũng không biết vì sao mình lại làm thế.

Khi khung cảnh bắt đầu trở nên náo loạn, Ngô Thế Huân ngẩng đầu, phát hiện Phác Xán Liệt đang tiến về phía cậu. Ngô Thế Huân thấy tim mình sắp nhảy vọt lên tận họng luôn rồi.

Nhìn kĩ thì, cậu không thấy cúc áo thứ hai của hắn đâu. Không biết làm sao, cậu lại thấy khó chịu vì điều này.

Phác Xán Liệt tới gần cậu, im lặng một lúc, sau đó nói: "Cậu xòe tay ra."

Ngô Thế Huân xòe tay trước mặt hắn. Phác Xán Liệt lấy từ túi áo ra một vật gì đó rồi đặt nó trong tay cậu. Ngô Thế Huân cúi đầu, đồ vật trong tay phát ra ánh sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Là một chiếc cúc áo.

Rất rõ ràng, nó là cúc áo thứ hai của Phác Xán Liệt.

Tim cậu đập mạnh như muốn nhảy ra ngoài. Ngô Thế Huân thấy Phác Xán Liệt vươn tay ôm mặt cậu nâng lên, cậu không thể phản kháng, chớp mắt nhìn hắn. Khuôn mặt Phác Xán Liệt đột nhiên phóng đại trước mắt cậu, ngay sau đó, Ngô Thế Huân cảm thấy môi mình chạm vào vật gì đó thật ấm áp, và cũng thật mềm.

Phác Xán Liệt đang hôn cậu.

Mắt Ngô Thế Huân trừng thật lớn, cậu nghe thấy xung quanh vang dội từng đợt hò reo. Lúc sau khi Phác Xán Liệt buông cậu ra, Ngô Thế Huân lập tức che miệng, mặt đỏ rực lên như đốm lửa nhỏ. Cậu cảm thấy bản thân có thể sẽ, không... chết luôn được rồi. Tim cậu đập quá nhanh, lúc chờ kết quả thi tốt nghiệp tim cậu cũng không đập nhanh đến vậy.

Phác Xán Liệt nhìn thẳng vào mắt Ngô Thế Huân, nở nụ cười.

Cậu chưa nhìn thấy hắn cười bao giờ, lúc này đây hắn đang cười rộ lên, mang theo cảm giác của mùa hè rực rỡ, lại như có cơn gió ôn nhu lướt ngang qua gò má cậu.

Suốt 8 năm qua Phác Xán Liệt chưa từng cười, nhưng hiện tại nhìn thấy Ngô Thế Huân, hắn thực lòng muốn cười với cậu.

Muốn nói ra điều hắn chưa bao giờ dám nói.

Ngô Thế Huân, tôi yêu cậu.

"Ngô Thế Huân, tôi yêu cậu."

Ngô Thế Huân bị lời này của Phác Xán Liệt làm cho chấn động mạnh, cơ thể đóng băng cứng ngắc trước thông tin quá tải mà não bộ xử lí không kịp.

Cậu không biết nên nói gì, chỉ cảm thấy nước mắt mình không tự chủ tự tuôn ra.

Mặt trời chói chang, tiếng ve râm ran trên cây.

Hoàng tử băng giá đã chủ động tiến lại gần mày rồi, bởi vì mày đã cho hắn thấy một mảnh trời xanh ngắt.

Mày giống như tia nắng rực rỡ xông vào thế giới của hắn, làm tan chảy băng tuyết xung quanh hắn.

Khiến cho hắn yêu mày.

Vậy nên, Ngô Thế Huân, mày còn chờ gì nữa?

【 Lại đây, tôi đưa cậu về nhà.

Dẫu cho trắc trở đường về tay chân đổ máu, dẫu cho con đường còn xa thật xa.

Nhưng tôi không cô đơn một mình.

Tôi còn có cậu ở bên. 】


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net