Chap 17: Không bao giờ có sự trùng hợp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những dòng chữ in nghiêng, các bạn cứ coi như là tiếng Pháp, chữ bình thường là tiếng Hàn :'>

---------------------------------------------------

Pháp, 9:30 p.m

Với sự cho phép của trung tâm kiểm soát không lưu, một chiếc chuyên cơ đã đáp xuống sân bay Charles De Gaulle - sân bay chính của Paris - nằm cách thành phố 25 km về hướng Đông Bắc.

Một chàng trai nhỏ con bước xuống, tay xách hành lí, trên vai là chiếc balo, tiến thẳng đến phòng đợi của sân bay. Trong khi cậu làm thủ tục này nọ, nhân viên ở đó không thể tập trung làm việc của mình, cứ mãi nhìn chàng trai trước mặt họ này thôi. Cậu vì cúi đầu viết nên không thấy ánh mắt của họ. Viết xong, cậu đưa thủ tục cho cô nhân viên nhưng cô không nhận nên cậu đành kêu:

- Cô ơi ?

Cô nhân viên giật mình, đưa tay ra nhận lấy thủ tục. Cô nghe giọng cậu mới phát hiện cậu là người Châu Á. Đã xong, cậu lập tức bước ra khỏi phòng đợi. Cô nhìn từ phía sau, bóng lưng cậu trông thật mỏi mệt.

Hết nhân viên nhìn cậu thì đến mọi người ở đây nhìn cậu. Cậu diện áo thun trắng, quần jeans đen rách gối, mang đôi Nike Roshe Run đen nốt. Đôi mắt màu nâu, môi tim đo đỏ, làn da trắng mịn như em bé, thập phần đáng yêu. Nhưng khắp người tỏa ra hàn khí khiến người khác không thể chạm tới.

Đôi mắt nâu lạnh nhạt nhìn xung quanh, nhẹ nhíu mày, cậu có chút khó chịu khi mọi người chằm chằm vào cậu. Cậu đeo chiếc kính đen lên, đi thẳng đến chiếc taxi đang đỗ đằng kia, cậu ngồi vào xe, đưa một mảnh giấy cho tài xế:

- Hãy chở tôi đến đây.

Tài xế gật đầu, khi nghe giọng nói đậm chất Châu Á kia nhưng lại nói tiếng Pháp cực kì thạo, ông có chút bất ngờ. Cậu ngã lưng vào chiếc ghế, thở hắt ra, cậu đã bay suốt 12 tiếng từ Hàn Quốc đến đây. Cậu rất mệt nhưng không thể ngủ thêm một chút nào nữa.

Thủ đô nước Pháp mang vẻ đẹp mỹ miều, quyến rũ tuyệt vời đến khó diễn tả thành lời. Hiện tại, màn đêm đang ngự trị nơi này, các công trình kiến trúc, viện bảo tàng, các con đường cổ kính, các trung tâm mua sắm đẳng cấp và cả những góc phố bình yên trở nên đẹp lạ lùng. Những yếu tố ấy đã khiến Paris trở nên rực rỡ và đầy kiêu kỳ.

Cậu ngồi trong xe, mắt hướng nhìn ra ngoài. Đã khuya nên nơi đây chỉ hiện hữu sự tĩnh lặng, không như ở Seoul, nhờ những quán ăn đường phố đã khiến Seoul rất nhộn nhịp về đêm.

"Seoul ... Đại học Seoul ... Park Chanyeol ..."

Cậu thở dài, xa hắn mới hơn 12 tiếng thôi mà đã nhớ vậy rồi. Như thế này một tháng làm sao mà quên được hắn chứ !?

Cậu đôi khi cũng không hiểu bản thân mình đang bị cái quái gì nữa. Chỉ mới quen biết anh ta chưa được một tuần mà tại sao hai người có thể nhanh chóng thân mật đến mức chóng mặt như vậy ?

Cậu lấy headphone từ trong balo ra rồi đeo vào tai, mở bản nhạc piano "River Flows In You", đây chính là bản piano mà cậu thích nhất. Cậu nhắm mắt và thưởng thức nó.

12 Rue Alasseur, Paris, Pháp, 10:30 p.m

Chiếc taxi dừng lại trước căn nhà số 12, cậu cảm nhận được sự dừng lại của chiếc xe nên mở mắt ra. Cậu nhìn căn nhà, mỉm cười rồi trả tiền cho tài xế:

- Chú cứ giữ tiền thừa đi ạ.

Cậu chuẩn bị xách hành lí ra khỏi xe thì người tài xế gọi với lại:

- Cho tôi hỏi cậu một chút được không ?

- Vâng, được chứ.

- Cậu là người nước nào ?

- Tôi là người Hàn Quốc, chú thắc mắc vì sao tôi nói tiếng Pháp thạo đến vậy đúng không ?

Ông kinh ngạc nhìn chàng trai trẻ trước mặt mình:

- Đúng, đúng rồi.

- Tôi đã học từ nhỏ rồi. Tạm biệt chú, tôi đi.

Cậu rời xe, người tài xế vẫn nhìn về phía cậu, môi nở nụ cười, thật là một chàng trai thông minh.

Cậu đứng trước cửa, nhìn đồng hồ, thở dài:

- Đã trễ thế này rồi không biết dì còn thức không ? Mà thôi kệ, cứ nhấn chuông thôi.

Cậu nhấn chuông, lập tức nghe được tiếng chuông phát ra từ bên trong. Cậu đứng chờ được một lúc thì nghe tiếng dép lê trong nhà, cậu cười. Cánh cửa được mở ra, đằng sau cánh cửa là một người phụ nữ khoảng gần 45 tuổi nhưng vẫn còn rất đẹp. Cô sở hữu vẻ đẹp lai giữa phương Tây và phương Đông, đôi mắt màu xám tôn lên nét phương Tây của cô, mái tóc nâu ngang vai thì tôn lên vẻ đẹp phương Đông. Trong mắt cậu, cô chính là người phụ nữ đẹp thứ hai, thứ nhất đương nhiên là mẹ cậu.

Người phụ nữ trong bộ đồ ngủ màu đen mơ mơ màng màng nhìn chàng trai trước mặt, cậu tháo kính đen ra, nở nụ cười môi tim đặc trưng của mình. Cô dụi dụi mắt để nhìn rõ hơn, ngạc nhiên, chất giọng Pháp vang lên:

- Kyungsoo ?

Cậu vẫy vẫy tay:

- Chào dì Sam, cho cháu ở chơi với dì một tháng nhé.

Cậu tự nhiên đi thẳng vào nhà, đi vào phòng khách ngồi xuống ghế, cậu kêu:

- Mino, Mino à ~~~~~

Một chú chó đen toàn tập, chỉ riêng bốn bàn chân nhỏ là màu trắng đang nằm trong phòng. Nghe giọng nói có phần quen thuộc, nó cụp tai, lắc lắc đuôi phóng cái vèo hướng đến phòng khách. Cậu cười, ngồi xuống sàn gỗ, dang tay. Mino nhảy chồm lên, cậu ngã lăn đùng ra, nó liếm láp mặt cậu:

- Mino lớn thế này rồi đấy !

Sam nãy giờ vẫn còn ngơ ngác đứng ngoài cửa, đến khi nghe tiếng sủa của Mino mới hoảng hồn lại, đi đến phòng khách, lớn tiếng:

- Hai đứa, khuya rồi, đừng ồn ào nữa, phải để người khác ngủ nữa chứ.

Kyungsoo lẫn Mino im lặng, cậu cười nham hiểm:

- Dì cũng đang ồn ào đấy thôi !

- Thằng nhóc này ! Lên ghế ngồi này, ôm Mino lên luôn.

Cậu lên ngồi ghế, ôm Mino lên chân cậu. Cậu vuốt ve nó ý bảo hãy im lặng, Mino ngoan ngoãn nghe lời. Sam hỏi cậu:

- Không phải cháu mới nhập học sao ?

- Lí do con sang đây con không nói được.

Cô biết Kyungsoo là đứa đã không muốn nói cho ai biết chuyện gì thì đừng có mơ sẽ ép được cậu nói ra.

- Con không muốn nói dì cũng không ép nhưng còn việc học ?

- Con đã nhờ bạn gửi mail ạ.

- Vậy cũng được. Con đã ăn gì chưa ?

- Trên máy bay.

- Ừ, vậy mau tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi. Mino, đi nào.

Mino nghe Sam gọi liền đi theo lên phòng của cô. Cậu cũng xách hành lí lên phòng của cậu. Từ lúc nhỏ, mỗi năm hè đến, cậu đều được cha mẹ cho sang Pháp chơi với Sam, riêng hè năm nay, vì bận ôn thi lên Đại học nên cậu không thể sang Pháp, vậy cứ coi như chuyến này là bù lại đi. Cậu đã học tiếng Pháp từ nhỏ để khi sang đây cậu có thể tự do giao tiếp mà không cần đến sự giúp đỡ của Sam.

Sam Xandra, em ruột của mẹ cậu, người Hàn Quốc nhưng đã sang đây năm cô 25 tuổi. Đã có lúc cậu hỏi cô rằng tại sao cô lại sang đây sống mà không ở Hàn Quốc ?

Câu trả lời cậu nhận lại được là vì cô không thích ở đó nữa.

Cậu từng thắc mắc, cô là em ruột của mẹ cậu, tại sao cô không mang họ Lee mà lại mang tên nước ngoài ?

Câu trả lời cậu nhận lại được là cô không thích cái tên đó nữa.

Cậu cũng đã hỏi tên cô lúc trước là gì ?

Câu trả lời cậu nhận lại được là một sự tức giận.

Từ đó, cậu không dám hỏi nữa nhưng cậu để ý rằng mỗi lần cậu hỏi như thế, trên gương mặt cô có một chút gì đó lo sợ, một chút hoảng hốt, giọng nói thì cứ lắp bắp, ấp a ấp úng như đang cố gắng giấu cậu điều gì đó thì phải ?

Cô nhân viên của 18 năm trước tên là Lee Minae.

Thật trùng hợp, tên thật của Sam Xandra chính là Lee Minae.

Đáng tiếc thay, trên đời này, không bao giờ có sự trùng hợp.

End chap 17.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net