Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Summary:

“Đừng có ngớ ngẩn thế, chỉ là Hoseok rất hấp dẫn,” Và dễ thương nữa, và rất tốt bụng, và cả hài hước, và có lẽ là cả một danh sách dài khác nữa.

~~~~~~~

“Anh đang làm điều đó lần nữa đấy,” Jimin nói, cười khẩy trong lúc tỉ mỉ cắt miếng thịt xông khói của mình thành những miếng nhỏ và nhỏ hơn nữa.

“Làm gì cơ?” Yoongi cau có.

“Nhìn chằm chằm vào Hufflepuff kia, anh đang yêu hay gì?”

“Anh không biết em đang nói về điều gì,” Yoongi thản nhiên phủ nhận, “Mà sao em lại lấy một miếng thịt xông khói trong khi em chả bao giờ ăn nó chứ?”

“Đầu tiên, rõ là anh biết em đang nói về điều gì. Nếu anh nghĩ rằng mình khôn ngoan thì anh không hề đâu. Và thứ hai, đừng có mà chuyển chủ đề,”

“Anh có cần nhắc lại là anh lớn hơn em hai tuổi không nhỉ?”

“Yeah và ngốc hơn hai năm,” Jimin mỉa mai và nhận được cú đập vào sau đầu, “Này!”

“Tôn trọng nhau tí đi, nhóc,”

“Sao cũng được, hyung, vấn đề là, em luôn bắt gặp anh nhìn cậu ta vào mỗi bữa ăn. Nó khá là kì quặc đấy, anh hiểu không?"

“Đâu phải là tất cả các bữa ăn,” Yoongi phản đối và Jimin ném cho anh một cái liếc, “Được rồi, ok, nhưng có vấn đề gì?”

“Anh ta là một Hufflepuff,” Cậu chỉ ra sự thật ấy như thể nó là hiển nhiên. “Anh thích anh ta đúng không?”

“Đừng có ngớ ngẩn thế, chỉ là Hoseok rất hấp dẫn,” Và dễ thương và tốt bụng và hài hước và cả tá những thứ tốt đẹp tương tự nữa.

“Hoseok cơ đấy?”

“Cậu ấy là Truy thủ và cậu ấy kết bạn với tất cả mọi người, chẳng hề có kì lạ khi ai đó biết tên cậu ấy,”

“Hyung, có lẽ anh còn biết cả tên thú cưng anh ta nữa, và anh ta ăn cái gì vào bữa nhẹ tối hôm qua, anh đang bị ám ảnh,”

“Anh không bị ám ảnh!” Yoongi phản đối, cố gắng ngăn khuôn mặt của mình trở nên đỏ bừng.

“Ok, tất nhiên em sẽ tin anh, nhưng trước tiên, hãy giải thích tại sao anh lai đặc biệt yêu cầu chúng ta đi ăn trưa muộn hơn thường ngày vào hôm nay. Có khi nào là vì đội Quiddict của họ luôn luyện tập vào gần trưa thứ bảy không?”

“Nó chỉ là một sự trùng hợp thôi,” Yoongi rên rỉ, cắt đồ ăn của mình ra một cách bực bội.

Lạy chúa, Yoongi vẫn còn nhớ lúc Jimin vẫn chỉ là một thằng bé năm nhất ngây thơ và hay ngại ngùng, người luôn giữ vẻ bề ngoài kiêu căng ngạo mạn và từ chối nói chuyện với bất kỳ một ai. Anh chưa bao giờ thấy thích thằng bé cho đến khi anh tìm thấy nó đang khóc vào một buổi tối nọ bên góc tường của một hành lang vắng vẻ, và bất chấp bản năng cùng khuynh hướng không muốn bị cuốn vào việc gì đó, anh đã dừng lại để an ủi thằng bé.

À thì, đấy là nếu như việc đặt các câu hỏi một cách gượng gạo và cố tỏ ra không quan tâm cũng được tính là an ủi. Cuối cùng, thằng bé cũng chịu nói, cố gắng giải thích giữa những tiếng nấc đứt đoạn và những tiếng nức nở nho nhỏ rằng dường như nó đã bị phân vào nhầm nhà.

(“Tất cả mọi người đều được đưa đến Nhà mà họ thuộc về, Chiếc nón Phân loại không bao giờ phân nhầm cả,”

“Em biết,” Jimin nói, giọng lạc đi. "Thật tệ là thế,”

“Tại sao? Có vấn đề gì với Slytherin à?” Yoongi hỏi, đẩy dịch thằng bé ra để mình ngồi vào bên cạnh.

“Không một ai trong gia đình em từng vào Slytherin,” Jimin sụt sịt, nhìn xuống chân của mình. “Em nghĩ rằng bố em rất thất vọng vì điều này,”

“Anh chắc chắn rằng điều đó không đúng,”

“Trước khi đến đây, em đã rất lo lắng về việc phân loại và mọi người liên tục nói “Con không có gì phải lo lắng cả, đâu phải con sẽ bị phân vào Slytherin đâu’”

“Oh, thế nó có hơi bị khó xử đấy,” Yoongi thừa nhận, “Nhiều người có cái nhìn không tốt về Nhà của chúng ta sau trận chiến, anh đoán thế, nhưng tất cả chúng đều là rác rưởi. Nếu họ có thất vọng thì đó là vấn đề của họ, không phải của em,”

“Đ-được rồi,” Thằng bé ngập ngừng trả lời, lau khô nước mắt bằng ống tay của chiếc áo choàng.

“Điều gì khiến em buồn phiền nữa sao?”

“Em đoán rằng, em t-thật sự không cảm thấy mình thuộc về đây, em rất lo lắng…” Giọng thằng bé nhỏ dần.

“Lo lắng về cái gì?” 

“Rằng không ai sẽ chấp nhận em cả,” Thằng bé lẩm bẩm.

“Tại sao họ lại không?”

“Em…Em là máu lai,”

“Và?”

Jimin sốc nặng quay sang nhìn Yoongi, “Nhưng…nhưng hầu hết Slytherin đều là máu thuần, và em –”

“Đánh giá người khác qua máu của họ là một việc cực kì nhảm nhí,” Yoongi ngắt lời. “Đừng để bất cứ một ai nói rằng em khác biệt. Em sẽ ổn thôi, thật sự đó. Và nếu như có ai đó gây rắc rối, em có thể tới tìm anh,”

“Thật ạ?” thằng bé hỏi, cuối cùng cũng nhìn có hi vọng hơn một chút. Yoongi đã tạo được một chút danh tiếng và không một ai muốn động chạm đến mặt xấu của anh cả.

“Tất nhiên rồi,”)

Giờ thì nhìn nó mà xem. Thằng bé là một trong những Slytherin mạnh mẽ nhất và đưa sự ganh đua trong toàn bộ Nhà lên một đẳng cấp mới, luôn luôn tạo ra những kế hoạch để đánh bại các nhà khác, đăc biệt là Gryffindor. Thằng bé cũng là người dám chỉ thẳng những truyền thống cũ mèm và những định kiến ngu ngốc nữa.

Yoongi nghĩ rằng tất cả điều này điều là chuyện nhảm nhí, ai sẽ thèm quan tâm nếu anh muốn được làm bạn (*khụ khụ* nhiều hơn bạn bè *khụ khụ*) với một Hufflepuff chứ? Ngoài ra, ai lại nghĩ rằng toàn bộ mấy cái qui tắc là một ý tưởng tốt? Kể cả khi còn là một thằng bé – suýt – mười một tuổi anh đã không có tí hứng thú nào về việc bị mắc kẹt trong một kiểu sống rập khuôn nào đó suốt đời chỉ vì quyết định của một chiếc mũ biết nói chết tiệt.
 
Sự phân loại chính xác những người trẻ tuổi bởi những đặc điểm tính cách được cho là của họ sẽ chỉ dẫn đến những vấn đề lâu dài cho xã hội. Sự căng thẳng giữa các Nhà với nhau sẽ theo đến cuộc sống của họ tận khi trưởng thành, bất chấp sự thật rằng đáng lẽ việc này đã phải kết thúc từ sau trận chiến, vì vậy tất cả sự ganh đua, định kiến kết thúc với việc truyền qua những đứa trẻ mà đã có sẵn những suy nghĩ bảo thủ và định kiến về việc ở trong nhà nào sẽ quyết định con người của họ. Điều đó không giúp ích gì cho tất cả các học viên về cơ bản cùng sống trong một Nhà của họ, ăn, ngủ và học cùng nhau và do đó hiếm khi được tiếp xúc với các quan điểm khác.

Đến thời điểm này sự khác biệt dường như chỉ còn là một màu sắc nào đó và một cách hợp lí để quyết định đội chơi,  trong khi sự thật là bạn có đầy trong tay sinh viên phù hợp với khuôn mẫu của từng Nhà đến mức nó gần như  trở nên nực cười trong khi phần còn lại có thể phù hợp ở bất cứ đâu.

Đằng nào đó cũng chỉ là ý kiến ​​khá hoài nghi và bi quan của anh, không phải là ý kiến ​của nhiều người khác và chắc chắn không phải của Jimin. Cậu thường nghĩ rằng tính cách cạnh tranh dữ dội của mình được sinh ra do sự bất an của cậu về vị trí của mình cả trong việc thể hiện với gia đình rằng cậu không quan tâm đến những gì họ nghĩ và để buộc cậu chấp nhận Nhà của mình mặc cho dòng máu lai.

Và tất cả điều đó đều bị sụp đổ bởi duy nhất một người - Jeon Jungkook.

Tầm thủ của Nhà Gryfindore và cậu bé vàng đã có ác cảm với Jimin gần như ngay lần đầu họ gặp và điều đó được thể hiện rất rõ ràng. Hai người họ đối đầu với nhau gần như mọi ngày, chửi bới nhau trong các trận Quiddict, trong cả lớp học, hoặc - vào những ngày trời xấu - ngay cả trong Đại sảnh.

Có nhiều cuộc cá cược về việc ai sẽ giết ai trước. Bỏ qua việc không trung thành, tiền của anh đặt vào Jungkook. Thằng bé có 80% là cơ bắp và 20% là thịnh nộ.

Ngoài ra, cũng có mấy cuộc cá cược về việc ai sẽ chụp lấy và hôn người kia trước. Chẳng cần nói nhiều, anh luôn đảm bảo để Jimin không biết về mấy vụ đấy dù anh không thể nói rằng nó hẳn sẽ làm thằng bé ngạc nhiên.

Thật ra Yoongi chỉ ước rằng anh không phải nghe những lời phàn nàn của thằng bé về người kia 24/7, không cần một lời giải thích nào.

Nó luôn là "Anh không thể tin được thằng nhóc họ Jeon đã làm gì hôm nay đâu, hyung!" hoặc "Em sẽ giết thằng đó," hoặc "Đủ rồi! Đây sẽ là lần cuối cùng" hoặc "Thằng đó thật sự là một con lợn ngạo mạn, em không thể chịu nổi nó nữa,".

“Này Yoongi, anh có đang nghe không đấy?” Jimin bĩu môi. Oh, ngạc nhiên chưa kìa, thằng bé đang nói về người kia lần nữa.

“Lần này cậu ta lại làm gì nữa?” Anh thở dài, tự nhận thức được rằng mình không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc thỏa mãn người trẻ hơn và cắt ngang đúng lúc với vài tiếng ậm ừ tán thành.

“Nhìn thằng nhóc mà xem, hẳn nó nghĩ rằng mình rất tuyệt vời lắm,” Jimin cau có, nhìn về phía cậu trai Nhà Gryfindor đang tự tin sải bước ngang qua Sảnh đường, khoác trên minhg chiếc áo choàng Quiddict của mình cho buổi tập luyện buổi chiều. Việc nhắc Jimin nên lơ thằng bé kia đi và tập trung vào bữa trưa của mình chỉ tổ phí hơi. "Bộ nó sẽ chết nếu dừng việc khoe mẽ lại à ?"

Yoongi lắc đầu. Ít ra thằng bé đã quên đi chủ đề đáng xấu hổ về Jung Hoseok.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net