Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Summary:

Chuyện này là cả một tấn bi kịch! Tất cả những lời tán tỉnh của anh cứ thế mà bị Namjoon lờ tịt đi và Seokjin cảm thấy mình giống như đang thả thính với một bức tường đá vậy.

Thậm chí nếu là ở Hogwarts, anh còn có thể nhận được chút phản ứng nào đó.

******

“Namjoon-ah!” Jin reo lên khi thả mình xuống chiếc ghế trống bên cạnh cậu trai Ravenclaw, người thậm chí còn không thèm nhấc đầu ra khỏi cuốn sách mình đang đọc. Seokjin trở nên im lặng khi nhìn thấy style quần áo được Taehyung ép buộc lên anh trai của nó, và tuyệt vời làm sao, nó làm bật lên sự "đẹp trai rạng ngời" của cậu ấy.

“Này!” Anh gọi lại lần nữa, vươn người về phía trước và vẫy vẫy tay trước mặt cậu trai năm 6, để phá vỡ hàng rào của sự tập trung "không thể phá bỏ" của cậu.

“Huh? Oh ,” Namjoon giật mình, cười ngại ngùng. “Em có thể giúp gì cho anh không?”

“Anh đã bảo em rồi, gọi anh là Jin-hyung!” Anh bĩu môi.

“Được rồi, hyung,” Namjoon thở dài, rõ ràng là đang muốn quay trở về công việc của mình nhanh nhất có thể.

 “Dù sao thì, em đang làm gì đó?”

“Một số việc ngoài giờ cho Giáo sư Vector,”

“Công việc ngoài giờ?” Seokjin lặp lại, shock và hoảng sợ theo cách nào đó. “Nhưng hôm nay là Thứ Bảy!”

“Còn điều gì em có thể làm vào Thứ Bảy à?” Namjoon nghiêm túc hỏi lại, đẩy chiếc kính của mình về lại vị trí cũ ở cuối đuôi mắt (?).

“Anh có thể tưởng tượng ra hàng triệu thứ và một thứ sẽ không bao giờ xuất hiện là *việc ngoài giờ*,” Jin la lên, nhấn mạnh 3 từ cuối với tông giọng ghê sợ từ đáy lòng.

“Em không nghĩ rằng điều đó có khả năng, hyung,” Namjoon lầm bầm.

“Em cần sống cho ra hồn đi, Joonie,” Seokjin la lên, dựa vào chiếc ghế và đặt chân mình lên bàn.

“Hyung, làm ơn, em đang cố gắng làm việc,” Cậu cau mày nhìn vào đôi giày đang vừa vặn đặt lên tấm giấy da của mình. “Anh có thể dịch chân ra được không?”

Seokjin nghe theo với một cơn giận dữ khó chịu, tự nhắc nhở bản thân mình rằng Namjoon là một tên hoàn hảo và anh không nên ép cậu quá đáng, và nó như một sự lãng phí điểm nhà (Anh có thể trở nên hơi ăn thua một chút khi đụng tới Gryffindor). Hơn nữa, điều này sẽ phá hỏng toàn bộ sự ngầu lòi, chế độ tán tỉnh anh đang bật – mặc kệ việc Namjoon quá đần độn để nhận ra rằng mình đang được tán tỉnh.

Và anh đang cảm thấy công việc của mình bị chiếm đoạt.

Seokjin bắt gặp vài cặp mắt của mấy cô gái năm Năm, người vừa liếc nhìn mình và thì thầm với những người khác. Anh tặng cho họ một nụ cười tự tin, vài cái nháy mắt, tạo ra một loạt những tiếng cười khúc khích. Mọi người đã không gọi anh là chàng phù thủy đẹp trai nhất trường nếu không có lí do.

“Này Namjoon,”

“Vâng, hyung?” Cậu trả lời, có một sự do dự nào đó trong giọng nói của cậu, chứng tỏ rằng cậu ấy đang không tập trung lắm, quá bị sao lãng khi cứ liên tục đọc đi đọc lại trang đầu của tập giấy. Chà, điều này nên lấy được sự chú ý của cậu ấy.

“Em có muốn nghe một trò đùa về cấu trúc câu không?”

“Umm, em đoán vậy?” Namjoon nói, nghe hơi miễn cưỡng.

“Anh vẫn đang hoàn thành nó,” Seokjin nhe răng và bắt đầu cười lớn, thu về cho mình vài cái nhìn khó chịu từ phía người thủ thư, cộng với một cái nhìn trống rỗng, thất vọng, và bối rối từ Namjoon.

“Oh thôi nào!” Cậu la lên, cau mày khó chịu.

“Anh vẫn đang cố gắng với mấy điểm nút,” Seokjin nhăn mày thừa nhận. Với sự thật rằng đây có thể là một mặt hấp dẫn không ngờ tới của mình, Jin trông khá là sốc khi nhận ra rằng Namjoon không bị bất ngờ bởi trò đùa của mình.

“Đó là một câu đùa về cấu trúc câu, nhưng anh vẫn đang cố gắng sửa lại một chút, giống như cách em đang làm với bài luận của mình?” Seokjin giải thích, cảm giác như nó đang đánh bại luận điểm rằng các câu đùa luôn chiếm vị trí đầu tiên.

“Ồ, phải rồi,”                               

“Thực sự luôn, gọi bản thân em là một Ravenclaw,” Anh càu nhàu, chán nản lắc đầu. “Anh nghĩ điều này đã chứng minh cho việc em đã dành quá nhiều thời gian vào việc học như thế nào! Tính hài hước của em đã bị lấy mất rồi!”

“Nếu anh cho là như thế,” Namjoon thở dài.

“Chà, ít nhất ngày mai em sẽ ra ngoài và hưởng một chút nắng nhẹ vào ngày mai,”

“Mai?” Cậu hỏi lại, quay về với công việc của mình.

“Ừ, mai. Trận đấu ấy?”

“Ồ cái đó,” Namjoom nhún vai, “Em không đi,”

"Cái gì!” Jin lớn tiếng la lên, nhận được một cái "suỵt" đầy giận dữ từ người thủ thư, người lớn tuổi hơn đã kịp thời làm một cái khẩu hình miệng "xin lỗi" trước khi lặp lại câu hỏi, “Cái gì!”

“Ừ thì, nó không phải trận của Ravenclaw, và em không thật sự có hứng thú với Quidditch nên –”

“Anh hoàn toàn không chấp nhận nó như một lí do!” Seokjin hét lên, cắt ngang lời cậu.

“Nhưng nó là lí do của em…” Namjoon phản đối nhưng có vẻ không có sức mạnh lắm, rõ ràng nhận ra rằng cậu đang chiến đấu cho một trận chiến mà cậu chắc chắn sẽ thua.

“Tất cả mọi người đều đến với Quidditch! Không chỉ bởi vì đó là nhà của cậu, hay bởi vì nó là một môn thể thao tuyệt vời – hơn nữa, tại sao cậu lại có thể không có tí hứng thú nào với bộ môn này cơ chứ? Nó là trò chơi hồi hộp nhất, ly kỳ nhất – và nó còn là một sự kiện mang tính cộng đồng! Ngoài ra, không phải em trai cậu là người tường thuật trận đấu năm nay sao?”

“Yeah, một lý do tuyệt vời nữa để không đi,” Namjoon rên rỉ nhưng bị lờ đi.

“Như một người hyung của cậu, anh yêu cầu cậu phải đến đó, điều này rất quan trọng cho sức khỏe của cậu, khi ra ngoài để hít thở chút khí trong lành,” Seokjin thông báo với một sự quả quyết khó tin.

“Được rồi, được rồi, em sẽ đến,” Cậu thừa nhận rằng mình đã bị đánh bại. “Cho dù em thực sự không hiểu được tại sao họ lại đồng ý cho Tae làm bình luận viên, nó có quan tâm Quidditch đến mức đấy đâu! Thằng bé hoàn toàn có thể sẽ lái sang hình dạng của những đám mây, hay cường độ phát triển của mấy loại cỏ dại,”

“Nghe khá thú vị,” Jin cười toe toét, xúc động vì chiến thắng của mình. “Nếu em đến ngồi với anh, chúng ta sẽ có thể cùng chia sẻ bữa ăn nhẹ,”

“Cái thứ khiến cho các Hufflepuff cực kì ghen tị hả?”Namjoon hỏi với một đôi mắt lấp lánh.

“Cái đặc biệt nhất,” Seokjin tự hào khoe khoang. Các món ăn kiểu picnic của anh khá là nổi tiếng.

“Vậy thì em sẽ phải nhận lời anh rồi,” Namjoom tặng anh một nụ cười rạng rỡ.

“Đây là một cuộc hẹn đó!” Anh công khai thể hiện sự dịu dàng của mình, khi bị ấn tượng bởi sự đáng yêu bất ngờ từ nụ cười phấn khích của người trẻ tuổi hơn.

“Tuyệt vời! Anh có thể chuyển cho em cuốn sách đó được chứ?”

“Tất nhiên,” Seokjin tuân theo, xiết chặt hàm răng của mình trong sự thất vọng.

Namjoon là một tên ngốc đần độn. Hầu hết học sinh trong trường đều phải thừa nhận rằng sức hấp dẫn của anh là không thể chối từ. Anh thậm chí còn có thể khiến cho các cô gái (và một số chàng trai) chết ngất đi chỉ với một ánh nhìn, gần như nhận được những lời tỏ tình công khai mỗi ngày - đôi khi có mấy người qua đường hú lên, điều khiến anh cảm thấy xấu hổ - và luôn luôn được bình chọn là người đẹp nhất Hogwarts, kể cả anh không hoàn toàn chắc chắn ai và cách họ bình chọn như nào. Và bất chấp tất cả những điều đó, anh đã phải nỗ lực khá nhiều trong việc khiến cho Ravenclaw kia nói chuyện với mình, trong một khoảng thời gian siêu siêu dài!

Seokjin thực sự đã nhận được "sự may mắn" tồi tệ nhất, khi nhận ra mình đang cảm nắng một người sẽ không dành ra một tâm trạng tốt(?) để đi chơi với mình. Đó là một bi kịch, được trộn lẫn với sự thật rằng anh đang thể hiện mọi thứ rõ ràng một cách đáng kinh ngạc. Từng lời pickup lines tuyệt vời của anh dường như cứ thế xuyên thẳng qua Namjoon và anh cảm giác mình đang thả thính với một bức tường đá. Thậm chí nếu đây là Hogwarts, anh còn có thể nhận được chút phản ứng nào đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net