Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Summary:

"Có vẻ như, cưng đã phải lòng anh rồi," Jin nháy mắt.

************

"Ah, xin lỗi, thật sự xin lỗi," Namjoon vội nói khi nhận ra mình dẫm lên chân người khác một lần nữa. Đáng lẽ ra cậu phải có mặt ở đây sớm hơn, nhưng cậu đang nghiên cứu một cuốn sách tuyệt vời về Thuật Giả Kim và hoàn toàn quên mất khái niệm thời gian. Năm nay, đáng buồn thay, nhà trường thông báo không nhận được đủ đơn yêu cầu để mở lớp học, nên cậu đã quyết định phải tự học một cách nhiều nhất có thể.

Thật không may, Namjoon nhận ra hiện tại cậu đang phải luồn lách qua mấy hàng ghế chật chội trên khán đài để tìm Seokjin. Cậu chỉ có thể hi vọng rằng đàn anh năm bảy sẽ không quá khó chịu với việc cậu đến muộn. Cậu không thể hiểu nổi lí do anh ấy cảm thấy hứng thú với mình; người lớn tuổi hơn rất nổi tiếng và Namjoon thì...không. Khi cậu nhắc đến việc này với Taehyung, em trai của cậu chỉ đảo mắt và nói rằng cậu rõ ràng sẽ phải tự tìm ra đáp án, bất kể điều đó là gì.

Cuối cùng, Namjoon phát hiện ra Seokjin, đang đẩy lùi một đám học sinh xin xỏ một thứ gì đó từ cái giỏ đồ ăn dã ngoại to đùng bên cạnh anh. Cậu không có một ý tưởng nào về việc tại sao anh ấy làm đươc như thế; và cậu cũng không có một manh mối gì về vị trí của căn bếp, nhưng Jin đã xoay sở để thuyết phục đám gia tinh cho mình nấu ăn ở đó bất cứ khi nào bản thân muốn. Đương nhiên, đàn anh Gryffindor đã có bằng chứng cho khả năng thuyết phục mình bằng cách đưa cậu tới xem trận Quiddict đầu tiên sau nhiều năm.

Kể cả việc cậu cảm thấy thể thao chán như nào - và việc xấu hổ vì em trai của mình nhưng đó lại là một vấn đề hoàn toàn khác - điều này hoàn toàn xứng đáng vì chỗ đồ ăn. Seokjin là một vị thánh về nấu ăn.

"Chào, xin lỗi em đến hơi trễ, hyung," Namjoon ngượng ngùng nói.

"Namjoon-ah! Anh đã lo lắng là cậu không đến!" Seokjin hào hứng nhìn lên, tặng cho cậu một nụ cười tươi tắn, không phải kiểu tự tin, thả thính mà anh trưng ra với phần lớn học sinh khác say mê anh, nhưng lần này là một thứ chân thật hơn.

"Em quên không để ý thời gian," Cậu trả lời, hơi đỏ mặt một chút. Đương nhiên Seokjin có một đống những người bạn tốt hơn để ngồi cùng, nhưng anh ấy trông thật sự vui mừng khi cậu tới.

Ngay tại khoảnh khắc ấy, bị mất tập trung bởi nụ cười đáng yêu của đàn anh, Namjoon ngừng để ý đến nơi mình đặt chân và vấp phải đôi chân dài của một người nào đó. Với tiếng kêu báo động đầy xấu hổ, cậu mất thăng bằng và ngã về đằng trước, không thể giơ tay ra để ngăn lại cú ngã vì tự khiến bản thân mình rối lại khi cố đứng thẳng.

May mắn thay, thay vì khuôn mặt của mình nằm trên mặt gỗ cứng kia, Namjoon ngã vào một thứ gì đó mềm mềm. Và xui xẻo thay, cái thứ mềm mềm đó là đùi của Jin, vì anh ấy đã di chuyển để đỡ cậu.

"Có vẻ như cưng đã đổ anh rồi nhỉ," Jin nháy mắt.

"Vâng," Namjoon hùng hồn nói, trước khi vội vã nhấc người mình dậy và chuyển sang ngồi ở chỗ trống bên cạnh. "Em xin lỗi, hyung,"

"Nó ổn mà," Anh xua tay, nhưng trong khoảnh khắc, có điều gì đó trông giống sự thất vọng hiện lên trên mặt ảnh. Nhưng nó biến mất nhanh như cách nó xuất hiện và Seokjin nhanh chóng chuyền qua một hộp đồ ăn cùng vài đôi đũa - "dễ dàng để mang đi, em biết mà" - trong lúc người lớn tuổi hơn trò chuyện một cách thân thiện về trận đấu sắp tới. Kể cả vậy, Namjoon biết rằng mình đã làm phiền ảnh, và cậu bắt đầu hối hận vì đã tới đây. Cậu chỉ không giỏi trong việc nhận biết các tình huống xã hội.

"Đây là Japchae ạ?" Namjoon hỏi, chuyển hướng chủ đề cuộc trò chuyện về một thứ mà cậu có biết một chút.

"Đúng rồi, anh có cả Bulgogi và Hotteok nếu cậu muốn?"

"Ồ, không, thế này là tuyệt rồi, Japchae là món yêu thích của em!" Cậu cười hạnh phúc trước khi cắn một miếng. "Mmm, cái này ngon quá, em chưa được ăn trong vòng thập kỷ rồi."

"Cậu không ăn nhiều đồ Hàn ở nhà à?"

"Tae và em thường dành cả mùa hè với họ hàng của mình bên Mỹ," Cậu giải thích. "Bố mẹ em muốn bọn em được nhìn thấy thế giới càng nhiều càng tốt - đó là một trong những lí do họ gửi bọn em tới đây thay vì chỗ nào đó gần nhà hơn - và họ đều phải làm việc nên em nghĩ họ lo lắng rằng bọn em sẽ vướng phải rắc rối nào đó khi không được giám sát... mà Tae thì,"

"Bố mẹ em đều là muggle, đúng không?"

"Vâng, nhưng dì của em cũng là một muggleborn và cô ấy cưới một pureblood, nên họ có nhiều cơ hội hơn trong việc giữ Tae đúng mực, vì việc đó không có nhiều hi vọng lắm," Cậu nhướn mày.

"Em vừa vẽ ra một hình ảnh khá đáng sợ về thằng bé. Chắc hẳn nó không tệ đến mức như vậy chứ?"

"Mùa hè trước, nó cố mua một con Venomous Tentacula(*)," Namjoon đáp lại, hoàn toàn mất cảm xúc.

"Được rồi, anh rút lời, điều đó thật kinh khủng," Seokjin cười tươi. "Em có muốn dùng một chút ớt Shishito không?"

"Vâng tất nhiên rồi, hyung," Chúng rất cay và ngon miệng, với độ giòn hoàn hảo. Anh ấy thật sự là một đầu bếp tốt.

"Này, Joonie?"

"Vâng?"

"What does a nosy pepper do?"

"Ờm..."

"It gets jalapeno business!"(**) Anh cười lớn, che miệng lại bằng một tay và bắt đầu có những tiếng cười khúc khích như tiếng chùi kính. Đó là một âm thanh khá hay ho nên cậu không thể kìm được mà bắt đầu cười theo, kể cả nó là một kiểu chơi chữ tệ hại. Mặc cho những lo lắng của mình lúc trước, Namjoon nhận ra rằng cậu thật sự đang có một khoảng thời gian vui vẻ, và không chỉ vì chỗ đồ ăn tuyệt vời ấy.

"Và cuối cùng các cầu thủ cũng đã xuất hiện trên sân đấu!" Taehyung hét lên qua cái mic của mình, quá to kể cả khi đang ở trong một phạm vi lớn được lấp đầy bởi hàng trăm người. "Tôi thực ra đang bắt đầu cảm thấy chán nản vì chờ đợi họ rồi. Màu đỏ và xanh lá khiến tôi liên tưởng tới mùa Giáng sinh, điều mà có lẽ sẽ là một cái tên tuyệt vời cho một chú chó con, phải không? Vì khi đó nó có thể sẽ mặc một bộ đồ liền nhỏ với kim tuyến và các thứ và nó có thể là Giáng sinh từng ngày trong năm! Điều mà thật sự rất tuyệt vời!"

"Wow, nó thậm chí còn lệch đề hơn em tưởng tượng," Namjoon nói lớn suy nghĩ của mình, nhận được một tiếng cười vang nữa từ Jin.

"Anh nghĩ điều đó khá buồn cười," Seokjin nói thật. "Nếu em có hứng thú với Quiddict, em sẽ biết được chuyện gì đang diễn ra,"

"Em đoán vậy,"

Cậu quan sát các cầu thủ dần dần bay lên trên không, cao gấp hai lần so với những người còn lại, và được lấp đầy bởi những cơn ghen tị nhỏ. Namjoon là một thảm họa khi ngồi trên cán chổi, không thể điều khiển nổi chúng để đạt được bất kỳ kĩ năng nào, và sau khi sống sót qua bài học năm nhất, cậu không bao giờ muốn mạo hiểm lần nữa. Bay là môn duy nhất cậu không đạt xuất sắc. Không phải là cậu ước rằng mình có thể giỏi hơn những người khác, mà là cậu đã nỗ lực để thể hiện hết tiềm năng của mình, và bởi vì vậy, cậu hơi thuôc kiểu người ưa sự hoàn hảo. Điều đó cũng không thể phủ nhận được rằng, so với nhiều học sinh, học tốt môn Bay rõ ràng quan trọng hơn nhiều việc đạt được những thành công trong các môn xã hội.

"Anh đã từng bay bao giờ chưa, hyung?" Cậu hỏi ngay khi tiếng còi bắt đầu trận đấu vang lên.

"Ôi trời ơi không, anh là một thảm họa khi ngồi trên chổi bay," Anh mỉm cười.

Bằng một cách nào đó, sư thừa nhận này khiến cậu cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net