Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Summary:

Nhưng nụ cười tỏa sáng trên khuôn mặt của Hoseok làm điều này một trăm phần trăm đáng.

***********

"Tiết học đầu tiên của tuần và anh đã có một đống bài tập về nhà," Yoongi rên rỉ.

"Anh may mắn đấy, em còn nhiều hơn và 2 giờ cấm túc nữa phải trải qua," Jimin cau có, đập chồng sách của mình lên chiếc bàn trống đầu tiên họ tìm được.

"Và lần này là lỗi của ai, thật sự?"

"Jeon-chết-tiệt-Jungkook!" Cậu nhổ.

"Well thì, em là người bắt đầu trận chiến,"

"Lạy chúa, Yoongi, anh có thể ít nhất về phe em không?" Cậu thở dài, thả người lên ghế và đập đầu xuống bàn. "Nó bắt đầu trước bằng việc hất em ngã khỏi cán chổi của mình, xương sườn của em vẫn đau anh biết-"

"Phải rồi, đó đúng là một đòn hèn hạ, nhưng chẳng phải chúng ta cũng mặc định Jungkook là một tên khốn rồi sao, nên có gì mới lạ đâu?” Anh vạch trần. “ Em cần thôi lảm nhảm và quên nó đi, ít nhất thì em cũng thắng còn gì?”

“Nhưng nó thật bẽ mặt,” Jimin lầm bầm và thêm vào với một giọng nhẹ và rõ hơn, “Và em đã thực sự muốn bắt nó,”

“Sẽ còn nhiều cơ hội mà, nhóc,” Yoongi nói, vòng tay qua và vỗ về một cách gượng gạo và cứng nhắc, “ Thêm nữa, hơi khó để thừa nhận, nhưng em sẽ chẳng thể vui vẻ hơn chỉ bằng cách so sánh mình với cậu ta đâu, và không ngắt lời, anh biết em có đấy. Ai mà quan tâm nếu cậu ta có nổi hơn em đi chăng nữa? Em có những người bạn thực sự và đó mới quan trọng,”

“Cảm ơn anh, Yoongi hyung,”

“Được rồi, còn giờ thì quay trở lại làm việc và thôi than vãn đi, nếu em nghĩ O.W.L.s đã khó thì chờ đến khi bắt đầu học N.E.W.T.s đi,” Anh yêu cầu. “Anh đi cần đi lấy một cuốn sách đã,”

Và đó đã thực sự là dự định của Yoongi, nhưng khi vòng qua góc và bắt gặp Hoseok đang học một mình, với ánh nhìn chăm chú dừng lại trên gương mặt cậu ấy, anh hơi nhăn trán, lưỡi đánh sang một bên khi nhìn lại vào cuốn vở trên tay. Được rồi, có lẽ anh đã thực sự dừng lại một tẹo để ngắm cậu ấy, vẫn không phải là việc của mấy cưng.

“Ugh, tôi bỏ cuộc,” Cậu thở dài, dựa người vào ghế với một tiếng rên rỉ chán nản.

“Gặp rắc rối à?” Yoongi hỏi, trước khi kịp cả ngăn chính mình mở miệng.

Cậu trai Hufflepuff nhìn lên đầy ngạc nhiên, “Oh, umm, Yoongi,  phải không?”

“Đúng,” Anh xác nhận, “Và cậu là Hoseok,”

“Yeah,” Cậu trông hơi bất ngờ khi nhận ra Yoongi biết tên mình, tự nhủ với bản thân là điều đấy không hề kì lạ chút nào.

“Độc dược, huh?” Anh nói, tiến lại gần hơn và đọc tiêu đề của cuốn sách.

“Định luật Galpalott III, em phải viết cả bài luận về nó nhưng mà lại chẳng hiểu một tí gì cả,” Hoseok giải thích.

“Tôi nhớ mình đã từng làm cái này rồi, và tôi có thể giúp… um, nếu cậu muốn?” Nó thốt ra nghe từa tựa một câu hỏi và anh chẳng hề bị giọng nói có phần không chắc chắn của mình ấn tượng một tí nào. Chúa ơi, sao anh phải lo lắng cơ chứ? Anh chỉ đang tỏ ra thân thiện thôi mà.

“Thật chứ?” Gương mặt Hoseok sáng bừng lên rạng rỡ đến mức anh tưởng mình sắp mù tới nơi và hiệu ứng càng được nhân lên nhờ nụ cười hình tim. Bình tĩnh lại nào, lạy Chúa.“ Điều đó thật tuyệt, hyung! Er… xin lỗi, em không có ý thân thiết như thế,”

“Không sao, cậu có thể gọi tôi là hyung,” Anh đáp lại bình thản và ngối xuống bên cạnh cậu để quan sát những gì cậu viết được từ nãy tới giờ, tự cổ vũ bản thân vì sự bình tĩnh và tự chủ của chính mình.

“Ok, Vì vậy, những gì định luật nói là thuốc giải cho chất độc được pha phải lớn hơn tổng các phần của nó. Nhưng nó thực sự chỉ có nghĩa là cậu vẫn sử dụng tất cả các thuốc giải cho mỗi thành phần chất độc, chỉ cần thêm một chất xúc tác. Tôi nghĩ nó giống như một tác nhân liên kết, tôi đoán, để đảm bảo mọi thứ hoạt động cùng nhau,” Hoseok ngập ngừng gật đầu, không chắc chắn hiểu những gì anh đang nói, nên anh cố vắt óc để ra một cách giải thích đơn giản hơn, “Ok, giống như là một đội Quidditch em cần tất cả các thành viên, truy thủ, tầm thủ,...- và họ giống như những thành khác nhau - và em cần gì đó để kết nối cả đội lại với nhau như umm…”

“Như một đội trưởng,”

“Đúng vậy, chính xác. Vậy người đội trưởng chính là chất xúc tác,”

“ Làm sao anh biết cái gì được vật gì dùng làm chất xúc tác?”

"Nó được quyết định bởi chất tạo nên lượng lớn nhất chất độc sau khi pha, nên nếu cậu có Hemlock, Weedosoros và Angel’s trumpet là nguyên liệu chính, thì chất xúc tác chính là trái Mistletoe. Thật sự mà nói, họ không thực sự kì vọng cậu biết nhiều đến mức nhận biết được các thành phần và sự thật là em sẽ cần biết còn nhiều hơn nữa,"

“Oh, ok, vậy bài luận yêu cầu chúng ta đánh giá nó, làm sao em... ý em là, có vấn đề gì với định luật cơ chứ?”

“Không hoàn toàn đúng với tất cả, đôi khi cậu không cần thêm thành phần, đôi khi cậu cần một loại thuốc giải độc hoàn toàn khác - đó là lý do tại sao các chất độc pha tạp rất nguy hiểm, chúng rất khó để chữa - thành thật mà nói, nó lãng phí thời gian và sẽ nhanh hơn khi sử dụng Bezoar nếu ai đó thực sự  sắp chết trước mặt em."
 
“Oh, tất nhiên rồi, sao em lại không nghĩ ra nó cơ chứ?” Cậu thở dài. “Độc dược khó kinh lên được, em ghét nó,”

“Vậy thì sao cậu lại chọn nó cơ chứ?” Yoongi thẳng thừng buột miệng hỏi. “Ý anh là... Chỉ khi cậu không phiền nếu anh hỏi,”

“À, không, nó ổn,” Cậu mỉm cười. “Bố mẹ muốn em học vì khá nhiều ngành nghề liên quan tới nó, nên em phải dành nhiều công sức cho môn này hơn,”

“Điều đó thật ngu ngốc,” Anh cau mày.

“Oh, thì em cũng không muốn làm họ thất vọng,” Cậu nói mang theo đôi ý phân bua.

“Không, ý anh là, ba mẹ cậu thật là ngớ ngẩn khi bắt ép con trai mình làm điều mà nó không muốn. Cậu sẽ có ít thời gian cho những môn cậu thực sự hứng thú. Cậu sẽ không bao giờ hạnh phúc với một công việc em hoàn toàn không mong muốn và thấy khó khăn,” Yoongi chợt nhận ra bản thân đã hơi quá khích, “Uh, xin lỗi, nó không phải là việc của anh,”

“Không, không sao đâu, anh đúng mà, thật sự ấy,” Hoseok trấn an anh, mỉm cười rạng rỡ. “Em đoán em không thực biết mình muốn làm gì, hình dung em sẽ hối hận nhường nào nếu em chợt tìm được công việc trong mơ và phải bỏ dở vì rớt môn độc dược,”

“Hầu hết không đến mức ấy,” Anh nói, đầy cổ vũ, “Em còn nhiều thời gian mà,”

“Còn anh, anh muốn làm gì, hyung?”

“Anh kiểu như có thiên hướng trở thành người chữa trị hơn,” Anh nói, “Bố mẹ lại muốn anh có một chân ở Bộ, có lẽ đó là một phần của chủ đề,”

Hoseok gật đầu đồng tình và họ yên lặng ngồi cạnh nhau một vài phút trong khi cậu chăm chú ghi chú lại những điều Yoongi vừa giải thích. Anh mới chợt nhớ ra mình đáng lẽ tới để tìm sách và Jimin có lẽ đang tự hỏi anh đã biến đâu.

“Này, hyung,”

“Hm?”

“Anh có nghĩ…” Cậu do dự mở lời, nghịch nghịch ống tay áo.

Dễ thương, anh nghĩ, đổ gục trước một mặt mới lạ của người trẻ hơn.

“Anh có nghĩ mình có thể giúp em thêm lần nữa với độc dược được hay không, anh biết đấy, thỉnh thoảng.... um nếu điều đó không làm phiền anh?”

“Không, nó ổn mà,” Yoongi lập tức đáp lại. “Anh cũng rất vui lòng,”

Bởi vì anh hoàn toàn có thời gian để dạy kèm một học viên năm sáu, người mà anh không hề mê đắm đuối, mặc cho sự thật là anh gần như chả biết gì về cậu ấy... không, chắc chắn không .

Nhưng nụ cười tỏa sáng trên gương mặt của Hoseok khiến điều này xứng đáng một trăm phần trăm và anh không thể ngưng nổi trong việc tặng cho cậu ấy một nụ cười nhỏ khác. Cậu trai Hufflepuff hạnh phúc quay trở lại công việc của mình và Yoongi dự định chỉ ngồi đó nhìn thôi, hoàn toàn quên mất về cuốn sách mà đáng lẽ ra anh đang tìm kiếm.

Cho tới khi anh ngẩng đầu lên và bắt gặp Jimin đang dựa người vào giá sách và nhếch mép với anh. Ánh mắt họ chạm nhau và anh có thể đọc được môi cậu mấp máy “U mê,”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net