Chương 23: Chỉ là quân cờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc đời anh do người khác sắp đặt...vậy tại sao còn để anh sống cuộc đời này?

-----

Trong lúc vô thức khi nhìn thấy khóe miệng Yên Doanh Minh dính chút nước sốt, Diệp Ngạc Thần bất giác đưa tay lau đi, thời khắc ấy Yên Doanh Minh dừng động tác đang dang dở, còn Diệp Ngạc Thần tự cảm thấy chửi mắng bản thân, sao anh có thể không khống chế được mình như vậy?

Khi ý thức quay lại thân xác, Yên Doanh Minh nhanh chóng tránh khỏi tay anh, Diệp Ngạc Thần lại vì hành động này mà bực tức.

"Tôi là dịch bệnh sao?" Giọng anh hạ đến mức thấp nhất có thể.

Cô tránh anh, không muốn anh chạm vào cô.

Yên Doanh Minh thầm trả lời trong lòng: Nếu thật như vậy thì tốt rồi.

Nếu anh là dịch bệnh cô cũng không cần tránh như vậy, anh là Diệp Ngạc Thần, là người cô vừa yêu vừa hận, là người tám năm qua giày vò cô không thương xót, là người cướp mất cả trái tim lẫn linh hồn cô,

"Anh đánh giá thấp bản thân quá rồi" Yên Doanh Minh cười giễu đáp.

Diệp Ngạc Thần cười đáp lại câu nói của cô:

"Em là đang công nhận năng lực của tôi?"

Yên Doanh Minh: "!!!" Anh có thể bẻ cong câu nói của cô đến mức mặt dày như vậy à?

"Tôi nghĩ mình diễn đạt rất rõ ràng, là do khả năng phân tích của anh có vấn đề?"

Diệp Ngạc Thần lại sảng khoái đáp:

"Đúng là em diễn đạt rất rõ ràng, tôi nghe liền hiểu được như vậy"

Yên Doanh Minh: "..."

Câu trả lời chính là: Được chứ, vì anh là Diệp Ngạc Thần.

RRRRR

Tiếng rung điện thoại cắt ngang lời định nói tiếp của Diệp Ngạc Thần, Yên Doanh Minh nhìn đến 'thủ phạm' là điện thoại của anh, anh cũng để chế độ rung như cô, sự trùng hợp này của họ có phải quá miễn cưỡng rồi hay không?

Diệp Ngạc Thần nhìn tên hiển thị trên màn hình, hơi nhíu mày rồi đi về phía cửa sổ nhận điện thoại.

Yên Doanh Minh thu hết biểu tình của Diệp Ngạc Thần, cũng vô thức nhìn theo anh đến khi kết thúc cuộc gọi, cả quá trình anh đều không nói gì ngoài một từ 'được' trước khi gác máy, cô không biết cú điện thoại vừa rồi của ai, đã nói việc gì, cô chẳng muốn biết, vì cô quan tâm lúc này chính là anh, thần sắc anh nặng nề, trông rất mệt mỏi.

Yên Doanh Minh thở dài, cô lại vì anh cảm thấy đau lòng, thì ra cho dù qua bao lâu, đã xảy ra bao nhiêu việc thì cô vẫn có thể vì anh mà hao tổn tâm tư, vì anh mà đau lòng.

Diệp Ngạc Thần luôn biết cách khống chế tình cảm của Yên Doanh Minh dù anh không biết điều đó, còn cô lại ngu ngốc không có cách nào gạt bỏ, cứ như vậy dùng sự oán hận do cô tạo ra cố trụ qua bao nhiêu năm nơi xứ người.

Bao năm qua cô đã sống như một người khác, hận thù và tình yêu cùng đem chôn xuống tận đáy Thái Bình Dương, cô không muốn khơi dậy, càng không muốn nhắc đến, thà để nó cứ nằm im như vậy mà cô lại cảm thấy an tâm.

Vì anh...cũng là vì cô!

Yên Doanh Minh yêu Diệp Ngạc Thần đã yêu đến mức dù muốn hận cũng phải tự mình ảo tưởng ra.

Diệp Ngạc Thần sau khi gác máy lại gọi cho ai đó:

"Đặt vé máy bay đến Lục Nam, ngay bây giờ"

Tâm tình Yên Doanh Minh theo câu nói của Diệp Ngạc Thần mà dao động, tuy cô không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng lại biết liên quan đến ai và cũng đã rõ vì sao thần sắc của anh lại nặng nề như vậy.

Có lẽ cô đã nhất thời quên mất, việc có thể làm Diệp Ngạc Thần thay đổi sắc mặt chỉ có thể liên quan đến ba người: một là cô, một là Khang thiếu, người cuối cùng chính là...

"Lục thiếu đã xảy ra chuyện?" Yên Doanh Minh lên tiếng hỏi khi Diệp Ngạc Thần đã gọi xong điện thoại.

Diệp Ngạc Thần không trả lời thẳng câu hỏi của Yên Doanh Minh, anh đi đến ngồi cạnh cô, lần này liền ngồi thẳng lên mép giường, kéo cô vào lòng, cất giọng nhàn nhạt:

"Tôi phải đi vài ngày, em hãy tịnh dưỡng cho tốt"

Diệp Ngạc Thần không nói với cô cuộc gọi vừa rồi là cấp dưới của Lục Khải Văn gọi đến, có lẽ thực sự đã xảy ra chuyện, anh biết rõ tính bạn mình, lần này cậu ta trở về Lục Nam sẽ tìm cha mình, mà trước nay trong cuộc chiến giữa Trung tá và Tư lệnh, trứng làm sao đọ lại được với đá bây giờ, anh chính là đi giúp thu dọn chiến trường.

Yên Doanh Minh không cố dò hỏi Diệp Ngạc Thần, đến khi anh nhận được điện thoại rồi rời đi cô mới nhìn điện thoại trong tay rất lâu, rất lâu, cuối cùng vẫn không mở máy.

Tiểu Dĩnh, hy vọng mình không hại cậu.

*

Mảnh đất Lục Nam cũng đông đúc náo nhiệt như Nam Lăng, nhưng với Lục Khải Văn lại vô cùng lạnh lẽo không có chút ấm áp nào, mặc dù anh đã ở đây gần hai thập kỷ.

Năm Lục Khải Văn học hết tiểu học, cha anh đến đây nhận chức, gia đình anh cũng chuyển về đây, vậy mà xem chừng trong lòng anh thành phố này lại không thể so với nơi đã làm anh tổn thương sáu năm về trước.

Lái xe đến Quân viện - nơi miễn cưỡng được gọi là nhà, cho dù số lần Lục Khải Văn về đây so với bay đến Nam Lăng còn ít hơn, xem chừng có thể xem là trò cười cho thiên hạ.

Lục Khải Văn lái xe băng qua con đường từ cổng lớn vào cửa chính của ngôi biệt thự, đỗ xe một cách không có quy tắc, một thanh niên trẻ tuổi trong bộ quân phục đi đến mở cửa xe cho anh nhưng bị anh từ chối, anh tự mình xuống xe đi vào nhà.

Phòng khách của Quân viện còn to hơn căn hộ của Yên Doanh Minh, vật bày trí đa phần theo phong cách quân đội - trang nghiêm nhưng vô hồn.

Không khí hiện tại cũng không được tốt lắm, ngồi trên chiếc ghế chủ nhà là Tư lệnh Lục - Lục Chấn đầy uy nghiêm, phong thái của ông khiến cho người đối diện cảm thấy kính sợ, tuy tuổi đã ngoài lục tuần nhưng vẫn được thời gian ưu ái, đường nét trên gương mặt càng thêm anh dũng.

Có một điều mà ngay đến Lục Khải Văn cũng không thể phủ nhận, 'nhan sắc' của anh so với vị Tư lệnh này chính là một khuôn đúc ra, nhất là khi cả hai diện quân phục, đều uy hùng đến dọa người, khí chất bất phàm.

Ngồi bên cạnh Tư lệnh là Lục phu nhân cao quý - Phương Bình, nhan sắc trung niên càng làm cho bà thêm mặn mà, quý phái, nét hiền từ trong đôi mắt bà được lưu giữ theo năm tháng thời gian, cho nên không lạ gì khi Tư lệnh đối với vợ mình tình cảm bao năm không đổi, ánh mắt dịu dàng của ông chỉ dành cho duy nhất mình bà.

Nếu như có người hỏi Lục Khải Văn về điểm anh khâm phục cha mình, anh có thể hiên ngang lớn tiếng nói rằng duy nhất chỉ có một...là tình yêu của ông, ông đã yêu mẹ anh cả một thời tuổi trẻ lẫn một đời quân nhân.

Ở đối diện Lục Khải Văn là anh trai và chị dâu của anh, người anh trai anh tuấn oai hùng sánh bên người vợ đoan trang hiền thục, sự đồng đều từ cử chỉ đã cho thấy tình cảm mặn nồng của cả hai, chị dâu cũng chính là mối tình đầu của anh trai anh, còn là mối tình thời thanh xuân nhiệt huyết.

Lục Khải Văn lại tự giễu bản thân, anh cũng có một chuyện tình như vậy, tình cảm chớm nở vào thời tuổi trẻ mãnh liệt, cả hai đều hy vọng tràn đầy ở tương lai, nhưng rồi...

Anh trai và chị dâu anh kết thúc chuyện tình của họ bằng một đám cưới lãng mạn như cổ tích, bắt đầu cuộc sống hôn nhân viên mãn.

Anh lại chấm hết mối duyên phận của mình bằng một vết thương đau đớn tận cùng, âm ỉ nhức nhói suốt nhiều năm.

Ông trời có thể thiên vị đến mức như vậy sao?

An Dĩnh Tịnh ở nơi kia nếu biết được cảm xúc hỷ nộ của Lục Khải Văn có phải sẽ nói hết mọi việc trong quá khứ, còn Lục Khải Văn...nếu biết được toàn bộ sự thật năm xưa, liệu rằng còn mặt mũi ở trước mặt An Dĩnh Tịnh cầu xin tha thứ?

Lục Khải Văn ngồi xuống ghế, lên tiếng chào hỏi rồi từ tốn dùng trà, anh vừa từ sân bay về thẳng nhà nên không diện quân phục, chỉ mặc một chiếc sơmi nhạt màu cùng quần tây đen đơn giản, và tất nhiên điều này làm cho người nào đó không hài lòng.

"Anh ăn mặc thế này sao? Không có quy tắc gì cả" Lục Chấn lên tiếng chất vấn.

Lục Khải Văn chỉ cười nhàn nhạt đáp:

"Báo cáo, trong quân quy không có quy định con không được mặc thế này về nhà. Hơn nữa hiện tại là thời hạn nghỉ phép, con thích mặc thế nào không phiền đến lãnh đạo cấp cao can thiệp, báo cáo hết"

Anh trai Lục Khải Văn thấy thái độ của em mình như vậy thì lên tiếng can ngăn:

"Tiểu Khải"

"Khiêm Vũ, con đừng lên tiếng" Lục Chấn nói với con trai lớn của mình.

Lục Khải Văn nghe cách xưng hô thì cười trào phúng, anh so với anh trai mình về cách xưng hô cũng khác biệt như vậy.

Lục Chấn lại quay sang anh:

"Hôm nay anh về nhà có việc gì?"

"Thì ra đến cả về nhà cũng cần có lý do, vậy thì thật xin lỗi Tư lệnh, đây là việc riêng không thể khai báo"

"Khải Văn, đừng mới về lại chọc giận cha con" Lục phu nhân lên tiếng.

"Mẹ, không cần bận tâm, thế này chưa thể chọc giận chồng của mẹ đâu" Lục Khải Văn đối với mẹ mình luôn ôn nhu, kính trọng.

"Con đó" Lục phu nhân luôn không thể nói lại con trai nhỏ của mình.

Lục Chấn lại nói:

"Anh nói như vậy, lần này chính là về thăm nhà?"

Lục Khải Văn cười chua xót, thăm nhà?

Hóa ra ở cùng một thành phố, anh về nhà lại biến thành 'thăm', vậy thì anh đi đâu mới được gọi là 'về' nhà, một ngôi nhà dành cho anh?

Cảm giác xa lạ với người nhà là đây sao?

Lục Khải Văn nói thẳng vào vấn đề hôm nay anh về 'thăm' nhà:

"Lần này trở về thật sự có việc, con muốn nói về hôn ước với nhà họ Khương"

Lục Chấn không lên tiếng, Lục phu nhân lại hỏi:

"Khải Văn, sao hôm nay lại nói đến vấn đề này?"

"Con muốn hủy hôn" Lục Khải Văn trịnh trọng nói.

Câu nói của anh như một đòn phủ đánh xuống Quân viện khiến cho mọi người trong nhà đều sửng sốt, đến cả vị Tư lệnh kia cũng có phần kinh ngạc, bởi chưa bao giờ có sự việc tương tự xảy ra trước đây.

Lục Khiêm Vũ nhìn về em trai:

"Tiểu Khải, em nói muốn hủy hôn? Chẳng lẽ em không biết..."

Lục Khải Văn cắt ngang lời anh trai mình:

"Em biết, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến quyết định của em"

"Nhưng là..." Lục Khiêm Vũ còn định lên tiếng khuyên can.

"Anh có quyền quyết định từ bao giờ?" Là giọng nói trầm thấp của Tư lệnh Lục.

Lục Khải Văn nhìn về cha mình: : "..." Định luật gì đây chứ?

Anh phải bật cười tự chế giễu bản thân không có quyền quyết định, ngay cả chuyện của cuộc đời mình anh cũng không có quyền can thiệp, đây có lẽ là chuyện cười thứ hai trong cuộc đời anh, chuyện cười đầu tiên đã bị người con gái nào đó biên kịch rồi.

Lục Khải Văn gật đầu đáp lời cha mình:

"Đúng vậy, con suýt quên mất, , giống như Tư lệnh đây"

Anh chính là quân cờ trong tay cha anh...không hơn không kém.

Lục Khải Văn đã thành công trong việc chọc giận 'người đánh cờ":

"Vô phép, anh nói chuyện với cha mình bằng thái độ đó sao?"

"Cha ư? Ông còn biết ông là cha tôi sao? Hay ông chỉ xem tôi như một quân sĩ của mình. Trước là bắt tôi học trường quân đội, sau là thông báo cho tôi biết tôi đã có hôn thê, cả hai việc đó ông đã từng hỏi qua ý kiến tôi chưa? Thứ ông quan tâm là tôi hay chính là cuộc đời tôi sẽ giúp ích được gì cho tiền đồ của ông? Cho nên Tư lệnh à, hai từ 'cha con' phiền ông suy xét lại một chút trước khi nói"

Lục Khiêm Vũ liền lên tiếng ngăn cản em trai mình:

"Tiểu Khải, đừng nói nữa"

Lục Khải Văn quay sang anh mình:

"Anh, chẳng phải anh cũng như vậy"

Lục Khiêm Vũ nhất thời không đáp lời được: "..."

Lục Khải Văn lại nói tiếp:

"Anh, lúc nhỏ chúng ta đã nói với nhau những gì em chưa bao giờ quên, em tin rằng chính anh cũng không quên được, nhưng giờ thì sao? Chức vụ Đoàn trưởng Sư đoàn, quân hàm Đại tá quân đội có thật làm anh vui vẻ? Đối với em, điều tốt duy nhất ông ấy đã làm cho anh chính là hôn ước với chị dâu, có lẽ phải cảm ơn ông trời vì đã để cho chị dâu là thiên kim Từ gia, con gái của Tư lệnh Từ và để cho anh chị yêu nhau thật lòng. Nhưng với em thì khác, nếu năm đó không vì...em tuyệt đối không học trường quân đội, bây giờ em lại càng không muốn cuộc hôn nhân vì quyền lực không tình cảm, em tuyệt đối sẽ không để cuộc đời mình tiếp tục bị sắp đặt bởi người khác"

Lục Khiêm Vũ nghe xong những lời này thì không lên tiếng nữa, anh biết em trai mình đã trải qua những gì, anh ngồi im lặng trên ghế, nắm chặt lấy bàn tay vợ mình ngồi bên cạnh, em trai anh nói đúng, nếu không phải vì người con gái này, có lẽ ngay cả anh cũng sẽ phản kháng lại cuộc sống bị áp đặt này, cho nên...

Em trai à, anh ủng hộ em.

Hết chương 23.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net