Chương 57: Niệm tình máu mủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối với ông cô ta là con gái bảo bối, nhưng với tôi lại là kẻ thù không đợi trời chung. Cho dù ông tìm được luật sư bào chữa giúp cô ta thoát tội, tôi cũng sẽ giết chết cô ta rồi tự thú.

-----

Mọi người trong phòng đều nhìn ra phía cửa, Yên Doanh Minh không biết đã đứng ở cửa từ lúc nào, nhưng có lẽ đã nghe được không ít, nếu không cô cũng sẽ không lên tiếng phá vỡ cảnh diễn bên trong.

"Cô là ai? Có tư cách gì lên tiếng ở đây?" Cẩm Hoa vẫn còn đang tức giận.

Yên Doanh Minh cười nhạt:

"Bác sĩ chữa trị của Quang Nhã Tư, bà nói...tôi có tư cách lên tiếng hay không?"

"Chỉ là một bác sĩ nho nhỏ, làm phách cái gì?"

Khang Tuấn Hàng lên tiếng khai sáng cho bà ta:

"Cô ấy là Giám đốc của Heal Mission"

Cả mẹ của Khang Tuấn Hàng và Cẩm Hoa đều sững sốt, không nghĩ một cô gái chỉ hơn 20t trước mặt này lại là giám đốc của bệnh viện nổi tiếng nhất Nam Lăng.

Lúc này mẹ của Khang Tuấn Hàng cũng đã nhận ra cô:

"Cô đi cùng với Quang Nhã Tư hôm đó đúng không?"

Yên Doanh Minh thong thả đáp:

"Trí nhớ của Khang phu nhân quả thật rất tốt, chỉ có mắt nhìn thì không như vậy"

"Cô có ý gì?"

"Ý trên mặt chữ"

Sau đó Yên Doanh Minh nhìn sang Khang Tuấn Hàng:

"Khang thiếu, anh yêu Tư Tư như thế này sao?"

Để người nhà mình đến chỉ trích cô ấy, để mẹ của kẻ thù đến đe dọa cô ấy.

Cách yêu của anh...cũng quá 'khoa trương' rồi.

Khang Tuấn Hàng muốn phản bác cũng không được, sự tình trước mặt cho dù anh nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội được.

Mẹ Khang Tuấn Hàng nghe vậy thì liền quay qua hỏi con trai mình:

"Cô ta vừa nói gì? Con yêu ai vậy con trai?"

Lần này Khang Tuấn Hàng lại không hề do dự đáp:

"Mẹ, con yêu Tư nhi, cô ấy mới là bạn gái con. Mẹ bảo con làm sao bỏ mặc cô ấy mà giúp người ngoài bây giờ"

Cả hai phu nhân có mặt trong phòng đều sững sờ trước sự thật này.

Cẩm Hoa là người phản ứng lại đầu tiên:

"Tuấn Hàng, sau cậu có thể làm vậy? Sao cậu có thể phản bội A Vân, con bé yêu cậu biết bao nhiêu cậu không biết sao?"

"Đúng vậy, con trai. A Vân đã chờ đợi con nhiều năm, hơn nữa hai nhà chúng ta đã quen biết bao lâu nay, sao con có thể làm vậy được?"

Khang Tuấn Hàng lạnh mặt đi khi nghe hai từ phản cảm kia:

"Bùi phu nhân, xin bà nói cho rõ. Tôi và Bùi tiểu thư trước nay đều không có quan hệ gì, tôi chưa từng lên tiếng hứa hẹn với Bùi gia các người điều gì, cô ta thích chờ đó là chuyện của cô ta, mong bà đừng đổ lên đầu tôi cái danh phản bội"

Sau đó anh lại quay sang mẹ mình:

"Mẹ, không phải mẹ không biết con đối với Bùi Vân ra sao, chính mẹ cũng đã từng nói mọi chuyện thuận theo tự nhiên, nhưng cái tự nhiên mà mẹ nói chính là hai hôm ba bữa lại kêu cô ta tới nhà mình, con không nói vì dù sao con cũng không ở nhà, cô ta bầu bạn với mẹ cũng tốt. Nhưng bây giờ người con gái này mới là thiếu phu nhân tương lai của Khang gia, những gì khiến cô ấy khó chịu con đều không muốn giữ lại, cho nên mẹ đừng nhúng tay vào việc của Bùi gia nữa"

Cẩm Hoa sợ bạn mình sẽ bị con trai thuyết phục, bà ta liền nắm lấy tay mẹ của Khang Tuấn Hàng, giọng khóc lóc:

"Mai Tuệ, cậu phải giúp mình cứu A Vân, con bé trước nay hiếu thuận với cậu hơn cả mẹ ruột như mình, cậu không thể bỏ mặc nó được"

Cẩm Hoa khóc than như vậy làm Mai Tuệ cũng không biết phải làm gì, một bên là con trai, một bên là bạn thơ ấu, thật sự làm khó bà ta rồi.

Lúc này Khang Tuấn Hàng lên tiếng giúp mẹ mình đưa ra lựa chọn:

"Mẹ, đừng nói là con không muốn giúp, cho dù Bùi gia tìm được luật sư giỏi hơn cả con cũng không thể đưa Bùi Vân thoát khỏi án lần này"

"Tại sao?"

Yên Doanh Minh rất vui lòng giải đáp:

"Tại vì tôi không thích cô ta"

Cẩm Hoa lại quát với phía cô:

"Chỉ mình cô mà có thể đối đầu với Bùi gia ư? Cô chỉ là giám đốc bệnh viện, có thể can dự vào việc của cảnh sát ư?"

"Bùi phu nhân có thể thử xem"

Cẩm Hoa rất muốn phản bác nhưng bà ta nhìn thấy ánh mắt như không hề nói giỡn của cô thì lại không tài nào lên tiếng được, chỉ có thể khiêu khích kẻ yếu hơn mình mà thôi.

"Quang Nhã Tư, có phải mày thấy A Vân sống tốt hơn mày nên mới cắn chặt con bé không buông? Ha ha, mày xem lại bản thân mình xem, mày có thể so sánh với con gái tao ư? Cả cha mày cũng không chịu nhìn mặt mày nữa kìa"

Nhưng sự thật lại không như bà ta dự đoán, đối với Bùi Long thì Quang Nhã Tư đã không còn chút hi vọng nào nữa rồi, kể từ khi cô theo mẹ mình cô đã nói với lòng rằng cha cô đã mất rồi, mất cùng ngày với mẹ.

Chưa đợi Quang Nhã Tư lên tiếng, Yên Doanh Minh đã đáp lời giúp cô:

"Tất nhiên không thể so sánh họ rồi, Tư Tư được thừa hưởng gen tốt từ mẹ mình, còn phu nhân lại sinh ra được một đứa con đột biết gen, cân nào mà so được"

Quang Nhã Tư nhịn không được bật cười, Khang Tuấn Hàng thấy cô cười thì gương mặt cũng dịu lại, từ hôm qua tới giờ đây là nụ cười đầu tiên của cô.

Mai Tuệ nhìn thấy cử chỉ của con trai mình thì đã nhận định chuyện này không thể làm khác hơn, nhưng thân phận của Quang Nhã Tư thì...bà ta vẫn không chấp nhận được.

Cẩm Hoa bị sỉ nhục như vậy thì quả thật không còn giữ được dáng vẻ của một phu nhân tôn quý, bà ta lao nhanh về phía Yên Doanh Minh, vừa lao vừa mắng:

"Con khốn, mày vừa mắng mẹ con tao đúng không? Tao xé rách miệng mày"

Mai Tuệ nhìn bạn mình phát điên như vậy thì quả thật kinh hoảng, bà ta từ nhỏ được giáo dục nề nếp nên không chấp nhận nổi hành vi và lời nói thô lỗ thế này.

"Cẩm Hoa..."

Đúng lúc Cẩm Hoa sắp đến gần được Yên Doanh Minh thì một bóng đen xuất hiện bên cạnh cô, ngăn cản thứ ô nhiễm đang định bám vào.

Cẩm Hoa bị người ta hất bay xuống đất, còn chưa kịp hoàn hồn đã nghe có người gọi mình:

"Cẩm Hoa, bà làm cái gì vậy?"

Bà ta nhìn thấy người vừa đến thì lại lập tức trở về dáng vẻ bị ức hiếp:

"Bùi Long, ông xem bọn họ hùa nhau ức hiếp tôi, còn đứa con hoang của ông thì bám riết lấy A Vân không nhả, ông mau giúp vợ con mình lên tiếng đi"

Bùi Long nhìn sang Quang Nhã Tư đang được Khang Tuấn Hàng bao bọc vì cảnh vừa rồi, lại nhìn sang người vừa hất vợ mình ngã, cuối cùng ông đi về phía người kia.

"Diệp tổng, chuyện vừa rồi xin lỗi ngài, là vợ tôi lo cho con quá nên hơi kích động, mong ngài thông cảm"

Ai ngờ Diệp Ngạc Thần lại lạnh lùng đáp:

"Có bệnh thì phải uống thuốc, đừng để người ta nói Bùi gia các người thiếu tiền"

Yên Doanh Minh đứng trong vòng tay anh bật cười.

Cẩm Hoa lại không biết sống chết:

"Hắn ta là ai, tại sao ông lại xin lỗi hắn?"

Yên Doanh Minh thật sự cảm phục sự 'can đảm' của người đàn bà này:

"Về đọc sách thêm đi, đừng để người ta nói Bùi phu nhân thất học"

Cẩm Hoa: "..." Chửi bà ta dốt nát ư?

Không khí đã trở nên hãi hùng thế này rồi mà Quang Nhã Tư còn buông thêm một câu:

"Đọc sách không thể cấy ghép não đâu chị à, chị là bác sĩ đấy"

Cẩm Hoa: "..." Giờ là khuyết não rồi à?

Yên Doanh Minh "À" một tiếng, phối hợp với cô:

"Vậy không thể cứu chữa được nữa rồi"

Mọi người: "..." Xem bọn họ là vô hình à?

Hai người 'tung hứng' Cẩm Hoa qua lại như vậy cũng không ai lên tiếng giúp đỡ, nói chứ có cái tên gây ám ảnh tâm lý đó hiện diện ở đây thì ai dám mở miệng bây giờ.

"Bùi Long, ông đứng yên nhìn bọn họ sỉ nhục tôi như vậy sao?" Cẩm Hoa phẫn nộ nhìn về chồng mình đang đứng yên một chỗ.

Bùi Long: "..." Ông ta lên tiếng có ích lợi gì chứ?

Khang Tuấn Hàng lên tiếng:

"Mẹ, lý do mẹ muốn biết chính là đây. Cô ấy là bạn gái của Diệp Ngạc Thần, cũng có quen biết Lục Khải Văn"

Mai Tuệ: "..." Có phải bà ta đang đứng ở lằn ranh may mắn không, chút nữa đã lỡ chân bước qua nó rồi.

Cẩm Hoa nghe tên thì mới hãi hùng, lắp bắp:

"Diệp...là...Diệp Q...uốc ư?"

Bùi Long chán nản:

"Khắp Nam Lăng này có mấy nhà họ Diệp?"

Cẩm Hoa như đứa trẻ đưa một ngón tay ra trả lời.

Dưới tình huống như vậy, Bùi Long chỉ có thể nhờ Mai Tuệ đưa Cẩm Hoa về trước, còn ông ta ở lại muốn nói chuyện với Quang Nhã Tư.

"Nhã Tư"

"Bùi lão gia, không cần nói nữa, tôi không tha cho con gái ngài được đâu" Quang Nhã Tư chặn lại những gì ông ta muốn nói.

"Con cũng là con gái của cha"

Quang Nhã Tư thật sự tàn nhẫn đến đau lòng cha mẹ:

"Nhưng khi tôi 5t ông đã mất rồi"

Thân người Bùi Long chết sững, ông ta không thể tin được lời này.

Những người ngoài cuộc không tiện xen vào mối dây nhợ đời này đời trước của người khác nên chỉ đứng một bên mà thôi.

Bùi Long cũng biết bản thân ông ta không có quyền trách cô, nên chỉ có thể cầu xin:

"Nhã Tư, cha biết con hận người cha này, hận cả Bùi gia, nhưng xin con hãy niệm tình máu mủ mà tha cho Bùi Vân lần này"

Hừ...

Niệm tình máu mủ?

Vậy sao lúc họ mắng nhiếc, sỉ nhục, chà đạp cô thì họ không nghĩ cô cũng là máu mủ của nhà họ, mà không đúng, cô không phải là máu mủ của họ thì lấy đâu ra chút tình cảm xa xỉ đó.

"Thật ngại quá, đời người ngắn ngủi, kẻ không quen tôi đều không để vào lòng. Bùi tiểu thư vi phạm pháp luật, ngài nhờ bác sĩ như tôi cũng chẳng giúp được gì đâu"

Bùi Long gần như cầu xin cô:

"Nhã Tư à, xem như cha cầu xin con, con rút lại đơn kiện có được không? Việc nhà chúng ta thì để gia đình chúng ta cùng nhau giải quyết, tại sao phải làm xấu mặt với người ngoài?"

Quang Nhã Tư vẫn lịch sự trả lời ông ta:

"Xấu mặt là Bùi gia các người, không hề ảnh hưởng đến kẻ họ Quang như tôi"

Bùi Long: "!!!"

Ông ta có lẽ đã quên mất, người ngoài chỉ biết ông ta có duy nhất một cô con gái Bùi Vân, mà Quang Nhã Tư chỉ là một kẻ xa lạ bình thường, dù chuyện tai nạn này bị truyền ra bên ngoài thì cũng chẳng ai quan tâm cô là ai, họ chỉ muốn xem Bùi gia mất mặt thế nào.

Ông ta còn định nói tiếp nhưng Yên Doanh Minh đã lên tiếng cản lại:

"Bùi tổng, bệnh nhân của tôi cần được nghỉ ngơi, hơn nữa hiện tại quan hệ giữa hai người là bên nguyên đơn và người nhà bị đơn, nếu ông còn làm phiền cô ấy, cô ấy có thể kiện ông tội đe dọa"

Thân thể Bùi Long run lên một chút, quả thật ông ta đã bị dồn vào thể cục không còn đường lùi nữa rồi, Bùi Vân ơi Bùi Vân, đứa con này thật sự làm ông ta tức chết mà.

Bùi Long thở dài một hơi, xoay người đi ra cửa, ông ta muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng cũng không có dũng khí lên tiếng.

Nhưng Quang Nhã Tư lại mạnh mẽ dứt khoát tuyệt tình:

"Đối với ông cô ta là con gái bảo bối, nhưng với tôi lại là kẻ thù không đợi trời chung. Cho dù ông tìm được luật sư bào chữa giúp cô ta thoát tội, tôi cũng sẽ giết chết cô ta rồi tự thú"

Cô không thể chết, cô đã từng hứa với mẹ mình phải sống thật tốt, cho nên dù phải đi đến ngõ cụt rồi thì cô vẫn phải cắn răng mà sống.

Bùi Long kinh hãi tột cùng nhưng không dám quay đầu lại nhìn cô, ông ta chết lòng lê từng bước rời khỏi phòng, thì ra oán hận của cô đã sâu nặng tới mức này.

Không khí trong phòng không vì sự biến mất của những người vừa rồi mà trở nên thoải mái hơn, vẫn nặng nề và ngượng ngùng như vậy.

Khang Tuấn Hàng nãy giờ vẫn đang đỡ lấy thân thể Quang Nhã Tư, đừng hỏi vì sao cô không đẩy anh ra, với sức lực chỉ cần nói vài câu đã mệt bở hơi tay của cô lúc này, cam chịu là điều không thể tránh khỏi, hơn nữa nếu không có anh chống đỡ sau lưng, với tình trạng của cô hiện giờ làm gì có thể 'tranh tài cao thấp' với đám kẻ lạ Bùi gia.

Khang Tuấn Hàng đột nhiên thâm tình lên tiếng:

"Tư nhi, nếu em muốn cô ta chết chỉ cần nói với anh một tiếng, không cần tự mình ra tay"

Quang Nhã Tư: "!!!" Chẳng phải nên khuyên can cô không được làm bậy ư?

Yên Doanh Minh bật cười, nhìn về phía Quang Nhã Tư:

"Không cần làm tới mức đó đâu, cả Nam Lăng này không ai dám đối đầu với luật sư Khang của em đâu"

Quang Nhã Tư khinh bỉ anh không thương tiếc:

"Ăn không ngồi rồi như anh ta thì làm được tích sự gì?"

Khang Tuấn Hàng phải lên tiếng giải oan:

"Là vì họ không mời nổi anh"

"Anh nâng giá cao để người ta nghĩ mình tài giỏi, sợ người khác biết mình tài hèn sức mọn thì có gì đáng để tự hào"

Khang Tuấn Hàng khóc không ra nước mặt.

Diệp Ngạc Thần lần này tốt bụng giúp bạn mình lên tiếng:

"Một vụ kiện của cậu ta bằng tiền lương một năm của em đấy"

Quang Nhã Tư mắt O miệng A: "..."

GIÀU! VÔ! NHÂN! TÍNH!

Yên Doanh Minh còn giúp cô phổ cập kiến thức:

"Anh ấy làm việc ở Diệp Quốc"

"Em biết, là nhân viên ở phòng pháp vụ"

Khang Tuấn Hàng đen mặt:

"Ai nói với em anh làm nhân viên?"

"Hành vi ăn không ngồi rồi của anh" Cô liếc xéo anh.

Sau đó lại như vỡ lẽ:

"Chẳng lẽ là trưởng phòng sao?"

Khang Tuấn Hàng quạ bay qua đầu: "!!!"

Yên Doanh Minh thì cười như vỡ tổ trong lòng Diệp Ngạc Thần, để tránh cho cô cười đến đau cả bụng, anh lên tiếng giải thích:

"Cậu ta là Cố vấn pháp luật cao cấp của Diệp Quốc, trong tay dẫn dắt ba đoàn luật sư lớn và mười hai phòng pháp vụ chi nhánh, ngoài ra còn là luật sư cố vấn của tập đoàn chứng khoán Khang Thịnh, cậu ta rất bận"

Bốn từ cậu ta rất bận quả thật rất kích thích, giống như gương phản chiếu với câu ăn không ngồi rồi của cô, chỉ là phản chiếu hơi sai sai thì phải.

Quang Nhã Tư cười haha ba cái trong lòng: "..."

Hết chương 57.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net