Nước và Lửa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ khi vào Sát Quỷ Đoàn, cả ba người đều rất chăm chỉ luyện tập. Điểm đáng chú ý nhất ở đây là cặp song sinh Yuichiro và Muichiro, hai người họ chỉ mất 2 tháng cầm kiếm đã có thể lên đến hàng ngũ Trụ Cột, cả hai cùng chung danh hiệu Hà Trụ của Sát Quỷ Đoàn. Điều này khiến không chỉ các Trụ Cột khác, mà các thành viên trong Sát Quỷ Đoàn cũng không khỏi trầm trồ trước tài năng của hai người họ.
Yuu cũng không hề kém cạnh, cô có thể leo đến đẳng Ất với thể chất yếu ớt chưa thể hồi phục hoàn toàn cũng là điểm đáng chú ý trong Sát Quỷ Đoàn.
Sau lễ nhậm chức Trụ Cột, khi bắt gặp Yuu, Yuichiro không khỏi mỉa mai và phán xét cô ấy.

Yuichiro: Ái chà, đẳng Ất sao? Không tồi nhỉ...Xem ra "Cô bé giết quỷ bằng tay không" cũng chẳng có gì là ghê gớm mấy, hừm...

Yuu tức giận, cô lao ra cãi nhau với Yuichiro trước sự chứng kiến của các Trụ Cột đang chăm chú nhìn họ.

Yuu: Này, có đứa nào bảo tôi không được phép kiêu ngạo khi gia nhập Sát Quỷ Đoàn hả!?

Yuichiro: Chẳng phải là cô đang kiêu ngạo sao!? Vì kiêu ngạo nên khi bọn tôi vượt trước cô hàng ngàn mét cô cũng chả để ý gì đến và tự cho mình là giỏi nhất nhỉ?

Yuu: Đừng có gây sự với tôi, đồ khốn!!!

Yuu nắm lấy đuôi tóc của Yuichiro giật lấy kéo cậu lại gần cô rồi cho cậu ta một đấm vào mặt. Yuichiro không hề chịu thua, cậu nắm lấy tóc mái của Yuu đấm trả lại cô. Thế là cả hai đánh nhau ầm ĩ trước mặt các trụ cột, trước mặt Muichiro, và cả trước mặt chúa công Ubuyashiki.

Viêm trụ Rengoku cười lớn.

Rengoku: Ha!! Ha!!! Hai cái đứa này, cứ gặp mặt nhau là lại đánh nhau.

Trùng Trụ Shinobu nhìn hai đứa trẻ với ánh mắt thông cảm, cô mỉm cười.

Shinobu: Ai chà, trẻ con tầm tuổi này hay chành chọe phết nha.

Mitsuri nhìn đám trẻ đánh nhau mà đỏ mặt, cười tủm tỉm.

Mitsuri: Hai đứa có vẻ trông hợp nhau đó nghen, chị ủng hộ hai đứa...à không, cả ba chứ, cả ba đều trông rất đáng yêu khi ở bên nhau.

Nghe đến đó, Yuu và Yuichiro ngừng đánh nhau, cả hai đồng thanh phản đối.

Yuichiro+Yuu: Bọn em không có yêu nhau!!!

Cả hai tách ra và bắt đầu chỉ tay vào nhau.

Yuichiro: Con nhỏ này á, nó luôn luôn chậm chạm, vụng về, lúc đi diệt quỷ cùng bọn em á, nếu ho ra máu thì thay vì lấy khăn tay, nhỏ này chùi tay vào váy luôn, thật kinh tởm.

Yuu: Yuichiro là một người cục mịch, thô lỗ, cái gì cũng săm soi em cho bằng được, em không muốn hẹn hò với một người lúc nào cũng phán xét em như thế đâu.

Yuichiro: NÀY!!! CHẲNG PHẢI VÌ THẾ LÀ MUỐN TỐT CHO CÔ À ĐỒ DỞ NGƯỜI NÀY !?

Yuu: Ai khiến cậu lo? Cậu từng nói là sẽ không quan tâm gì đến tôi mà.

Yuichiro và Yuu tiếp tục lao ra đánh nhau. Chúa công Ubuyashiki phải ra hiệu tất cả im lặng mới dẹp được mớ lộn xộn trước mắt.

Chúa công Ubuyashiki từ tốn nói.

Ubuyashiki: Hai đứa, dù hai đứa còn là trẻ con, chưa thể suy nghĩ chín chắn, nhưng hành động vừa rồi của hai đứa đều rất thô lỗ, đặc biệt là Tân Hà trụ Tokito Yuichiro, con nên cẩn thận lời nói và hành động của con.

Yuichiro cúi đầu hối lỗi. Sẵn sàng chấp nhận hình phạt.

Ubuyashiki: Dù hơi thở con sử dụng không có sự tương đồng với các Trụ Cột khác, nhưng về phong cách chiến đấu, Toku Yuu có thể linh hoạt và thích nghi trong mọi hoàn cảnh để có thể phối hợp chiến đấu với bất cứ ai, điều đó rất đáng ngưỡng mộ, mong rằng sau khi vượt qua bệnh tật, con có thể phát huy tiềm năng và trở thành người kế vị danh hiệu Trụ Cột hoặc leo lên vị trí Trụ Cột trong tương lai.

Yuu: Vâng, cảm tạ lời khen ngợi của ngài chúa công.

Ubuyashiki: Sao con không chuyển qua Hà Phủ của anh em nhà Tokito, điều này sẽ giúp ích cho con rất nhiều đấy.

Yuu bất ngờ, cô ngước lên để xác định lại lời nói mà chúa công đã đề cập.

Yuu: Ngài...vừa nói là...để con chuyển qua Hà Phủ ư!?

Ubuyashiki: Đúng vậy, có vấn đề gì sao?

Yuu: Dạ...không không...con không có bất cứ ý kiến gì...

Yuu cúi đầu đành chấp nhận, cô biết điều này đồng nghĩa với việc sẽ phải gây gổ với Yuichiro mỗi ngày, nhưng cô không thể cãi lời chúa công, cái này là tối kị.

[ ... ]

Sau khi sắp xếp xong đồ đạc, Yuu thở dài nhìn xung quanh. Vậy là đã đến lúc cô phải tạm chia tay Điệp Phủ để đến Hà Phủ học tập.
Đám trẻ trong Điệp Phủ không ngừng khóc lóc như thể chị gái đi lấy chồng. Còn Shinobu đưa cho cô một bịch thuốc lớn, dặn dò cần phải uống thuốc đầy đủ và luyện tập vừa phải để mau chóng bình phục. Yuu nhận lấy túi thuốc, cô cảm động không nói thành lời, cô rưng rưng ôm chầm lấy Shinobu.

Yuu: Em cảm ơn chị nhiều lắm chị Shinobu, em rất biết ơn, chị không chỉ tận tình giúp em hồi phục sau bệnh tật, chị còn để cho bọn em có chỗ để tá túc, có chỗ để luyện tập nữa. Em nói cảm ơn chị là không đủ đâu...

Shinobu dịu dàng vuốt ve vuốt ve mái tóc bông xù của Yuu, rồi xoa đỉnh đầu của cô.

Shinobu: Coi nào, em lớn rồi đó, chúng ta còn rất nhiều cơ hội để gặp nhau mà, nếu bệnh tình có vấn đề gì, hay hết thuốc rồi mà vẫn chưa có dấu hiệu hồi phục, thì hãy tới để báo cho chị biết nhé, nơi này luôn chào đón em.

Yuu: Dạ, vâng, em cảm ơn chị...

Sau khi cảm ơn và tạm biệt những người trong Điệp Phủ, Yuu di chuyển đồ đạc cần thiết đến Hà Phủ, một hành trình mới đang mong chờ cô đón nhận lấy.
Vừa đến cổng Hà Phủ, Yuichiro đã phục sẵn trước cửa để nói những lời mỉa mai cô. Yuichiro bước tới gần cô, nâng cằm cô, mỉm cười đen tối và khiêu khích cô.

Yuichiro: Chào mừng tới địa ngục, Toku Yuu, giờ tôi sẽ đáp lễ mấy cái thái độ và hành vi hỗn láo đối với Tân Trụ Cột Đại Nhân Tokito Yuichiro của cô. Kể từ ngày mai, cô sẽ phải tiếp nhận những bài luyện tập rèn luyện nâng cao sức khỏe của bọn tôi, dĩ nhiên là nó không hề dễ dàng rồi, rồi cô sẽ phải khóc thét lên và xin lỗi vì những gì cô đã làm với tôi.

Muichiro đã lao ra gõ đầu Yuichiro một cái.

Muichiro: Nii-san, thôi đi, cô ấy đã được chỉ định hạn chế những bài tập có hại cho sức khỏe của cô ấy rồi, dừng ngay việc bắt nạt cô ấy đi, chúng ta không còn là trẻ con nữa rồi. Với tư cách là Trụ Cột, chúng ta cần phải công tâm và có trách nhiệm hơn nữa.

Yuichiro nhăn mặt ôm lấy vùng Muichiro tác động lên. Hướng ánh mắt lườm nguýt sắc lạnh về phía em trai sinh đôi của mình.

Yuichiro: Đừng có mà dạy đời tao, tao biết. Tao chỉ cho Yuu biết vị trí của cô ấy ở đâu thôi.

Muichiro: Đừng bắt nạt cô ấy đi mà nii-san...

Yuichiro khoanh tay, thở hắt khó chịu. Muichiro mỉm cười dịu dàng, đưa Yuu vào trong phủ.

Muichiro: Hãy coi đây là nhà mình, hoặc chí ít là Điệp Phủ mà chúng ta đã từng ở. Nếu cậu thực sự có thể luyện tập thì hãy đến võ đường luyện tập cùng chúng tôi, tôi sẽ không ép cậu làm việc quá sức đâu.

Yuu xấu hổ trước sự dịu dàng của Muichiro.

Yuichiro: Đừng thấy mình có bệnh mà nghĩ mình có quyền được trốn việc nhé!!! Cô vẫn sẽ phải thức dậy buổi sáng, gánh nước từ chỗ con suối kia về đây cho bọn tôi, bổ củi, sau đó thì đi nấu cơm sáng rồi dọn dẹp phủ, trưa nấu cơm trưa, chiều ngủ dậy thì dọn dẹp võ đường, nấu nước tắm, nấu cơm cho bọn tôi vào buổi tối, dọn dẹp lần nữa, trải đệm cho bọn tôi mới được đi ngủ, hừ!!! Còn chưa kể những lịch luyện tập và những hôm có nhiệm vụ nữa. Hiện tại Hà Phủ không có quản gia hay người hầu nên cô phải tự làm mấy điều đó một mình đấy.

Yuu phẩy tay.

Yuu: Đừng lo, tôi không trốn việc đâu. Hiện tại tôi có thể đi thêm được một quãng rồi, sẽ hạn chế được tình trạng nôn ra máu như mọi khi...

Yuichiro: Đừng nhiều lời nữa, hôm nay cho cô nghỉ ngơi đi tham quan phủ. Ngay ngày hôm sau phải bắt đầu làm việc ngay, rõ chưa!?

Yuu ngao ngán lắc đầu. Muichiro nhẹ nhàng trấn an cô.

Muichiro: Đừng lo, kệ anh ấy đi, nếu có việc nào quá sức cứ nói với tôi, tôi sẽ giúp cậu.

Yuu: Cảm ơn cậu, Muichiro.

Muichiro: Yuichiro hay thế ý mà, đừng để ý đến anh ấy.

Yuu: Không sao, tôi không để bụng, ngược lại, tôi còn thấy Yuichiro đang dần dần cởi mở hơn với tôi và cậu rồi.

Muichiro: Vậy sao!? Sao cậu biết được điều đó hay vậy!?

Yuu: Tôi là phụ nữ, đương nhiên tôi có cảm nhận tinh tế hơn đàn ông các cậu rồi.

Yuu phổng mũi lên, cô chống nạnh tự hào.

Muichiro: À à ờ...Vậy sao !?

[ ... ]

Vào buổi tối khi đi ngủ, Yuichiro và Muichiro ở chung một giường nhưng khác nệm và đặt cách xa nhau. Còn Yuu ngủ ở phòng khác.
Muichiro từ từ kéo nệm tiến lại gần Yuichiro, để lưng mình chạm vào lưng anh trai.

Yuichiro: Cái gì !?

Yuichiro cộc cằn khi cảm thấy được hơi ấm từ người em trai truyền đến lưng mình.

Muichiro: Em rất muốn cả ba chúng ta ngủ cùng nhau, như mấy tháng trước

Muichiro buồn rầu tâm sự,cậu nghẹn ngào.

Yuichiro: Mày có bị điên không đấy!? Nam nữ thụ thụ bất thân, chúng ta không nên và cũng không được phép ngủ chung giường với Yuu, do hồi trước ở Điệp Phủ chúng ta phải trông Yuu nên mới ngủ chung giường thôi, chứ nguyên tắc là KHÔNG BAO GIỜ nhé.

Muichiro: Nhưng tại sao!? Yuu là bạn thân của chúng ta, là người thân của chúng ta, em cảm thấy thật trống trải khi không có cô ấy...

Yuichiro: Tao không biết nữa, người ta dạy chúng ta như thế, con gái và con trai không được phép ngủ chung giường, như thế là hư.

Muichiro: Nhưng ngày xưa cha với mẹ với chúng ta có ngủ chung giường mà, có làm sao đâu.

Yuichiro: ...Tao nghĩ chỉ khi kết hôn mới được phép ngủ chung giường với nhau, cha mẹ chúng ta đã kết hôn, chúng ta là một gia đình dựa trên máu mủ, nên tao nghĩ ngủ chung sẽ không có sao.

Muichiro: Nii-san, anh thử nghĩ xem, điều gì xảy ra khi chúng ta cứ tiếp tục ngủ chung với Yuu!?

Yuichiro: Có lẽ cô ấy sẽ có em bé chăng!? Ngày xưa tao thấy bọn trẻ trong làng nói như thế.

Muichiro rất sốc khi nghe câu trả lời này.

Muichiro: Có em bé ư!? Vậy thì em phải rủ Yuu qua đây mới được.

Muichiro ra khỏi giường thì bị Yuichiro kéo áo ngăn lại. Yuichiro hoảng hốt quát lên, nhưng "quát khẽ", đủ để cho Muichiro biết cậu tức giận thế nào mà không làm phiền đến ai.

Yuichiro: Mày làm cái gì thế!?

Muichiro: Thì...rủ Yuu ngủ chung, rồi cô ấy sẽ có em bé cho chúng ta chơi cùng.

Yuichiro: Khuya rồi, đừng làm mấy chuyện kì lạ nữa, ít nhất lúc này đừng đánh thức Yuu dậy, sáng mai cô ấy cần phải dậy sớm đi gánh nước.

Được một lúc, Yuichiro lại nói thêm.

Yuichiro: Và mày nghĩ kiểu gì mà để Yuu đẻ em bé, mày nghĩ chúng ta sẽ có thời gian đoái hoài đến chúng sao!? Thử nghĩ xem, sáng thức dậy ăn cơm, luyện tập rồi ngủ, chiều lại luyện tập tiếp, tối thì lại diệt quỷ, thi thoảng sẽ có những cuộc họp trụ cột bất chợt nữa, không có thời gian để nghỉ ngơi, mày xem, chúng ta có thời gian để chơi với em bé sao!? Hay mọi thứ việc đều đẩy hết cho Yuu!?

Muichiro ngẩn ngơ suy nghĩ một lúc, cậu bĩu môi buồn rầu khi phải chấp nhận sự thật phũ phàng như vậy, rằng cậu và Yuichiro sẽ không có thời gian để chơi với em bé, cậu lại càng không muốn để Yuu phải vất vả thêm nữa.

Muichiro: E-Em hiểu rồi...em sẽ không đòi Yuu có em bé nữa, nhưng em vẫn muốn chúng ta ngủ cùng nhau, chỉ cần...đắp chung chăn thôi, em sẽ không đụng vào người Yuu để Yuu có em bé đâu, em hứa đó.

Chứng kiến quyết tâm của Muichiro, cậu nhăn nhó thở dài.

Yuichiro: Rồi, mai tao sẽ nói chuyện với Yuu sau, giờ ngủ đi.

Yuichiro kéo Muichiro vào trong chăn, đắp lên cho người em trai bé nhỏ và quàng tay ôm lấy cậu.

Yuichiro: Thế này được chưa!? Có giống như đang ở giữa tao và Yuu không!?

Muichiro nhanh chóng lấy lại tinh thần, cậu nở một nụ cười rạng rỡ.

Muichiro: Có ạ.

Cả hai đứa trẻ nằm cạnh, tựa đầu và ôm lấy nhau trải qua thời tiết buổi đêm cuối thu se lạnh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net