Ánh nhìn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã 3 năm kể từ lúc cặp song sinh lên chức Trụ Cột.
Họ dường như đã trưởng thành hơn ngày xưa, trong Hà Phủ càng ngày càng có nhiều người lân la tới để xin làm kế tử của họ. Tuy nhiên, chứng kiến trước những bài tập quái gở của cặp song sinh, hầu hết những người tới phải xách dép bỏ chạy ngay ngày đầu tiên vì họ không thể chịu nổi áp lực và cường độ bất thường của bài tập. Vì vậy, Hà Phủ khá neo người, những người còn lại ngoài thời gian luyện tập ra, họ phải thường xuyên gánh nước, dọn dẹp xung quanh phủ và khu vực võ đường, cùng Yuu chuẩn bị cơm sáng và trưa cho các quân sĩ trong đây. Điều này khiến Yuu thoải mái hơn một chút.

[  ...  ]

Trong lúc Yuu đang nấu cơm sáng một mình trong bếp, Yuichiro đứng ở bên mép cửa, gõ nhẹ vào khung cửa đối diện để thu hút sự chú ý của Yuu.
Yuu quay sang về phía Yuichiro, thắc mắc về sự có mặt của cậu.

Yuu: Sao vậy Yuichiro!? Tôi tưởng giờ này cậu hướng dẫn kế tử luyện tập rồi!?

Yuichiro: Hôm nay sẽ là bài tập của Muichiro, tôi đến đây có chuyện muốn nói với cô.

Yuichiro nói với vẻ mặt khó chịu với Yuu.

Yuu: Là gì vậy!?

Yuichiro: ...Tôi y...

Cậu nói một lúc rồi ngắt quãng, sau đó cậu hắng giọng tiếp tục nói. Lần này sẽ là một tràng phàn nàn về cô như mọi khi của Yuichiro. Lời lẽ của cậu đầy nộ khí.

Yuichiro: TÔI YÊU CẦU CÔ ĐỪNG CÓ MÀ LƯỜI BIẾNG, TÔI THẤY CÔ CÓ VẺ RẢNH RANG HƠN TỪ LÚC TRONG PHỦ XUẤT HIỆN KẾ TỬ KHÁC RỒI ĐẤY, NGÀY MAI LÀM GẤP ĐÔI CÔNG VIỆC CHO TÔI, À KHÔNG, NGAY BÂY GIỜ, CỌ HỐ XÍ, TƯỚI CÂY CHO VƯỜN CỦ CẢI, NHỔ CỎ DẠI, TRỒNG THÊM VÀI CÁI CÂY Ở RUỘNG RAU,... TẤT CẢ!!! LÀM VIỆC NGAY CHO TÔI !!!

Yuu nhăn nhó thở dài.

Yuu: Cậu yêu cầu tôi thì tôi sẽ làm ngay mà, đâu cần phải ngày nào cũng quát thẳng vào mặt tôi thế chứ!?

Yuichiro: TÔI THÍCH THÌ TÔI NÓI NHƯ VẬY ĐÓ, AI BẢO CÔ CỨ NGU NGỐC KHÔNG THÈM HIỂU MẤY LỜI TÔI NÓI CHỨ!? TÔI CỨ PHẢI QUÁT CÔ THÌ CÔ MỚI NGHE!!! 3 NĂM RỒI CÔ CỨ LƯỜI BIẾNG NÊN CHỈ Ở YÊN TRONG CÁI ĐẲNG ẤT CHẾT TIỆT ĐÓ ĐẤY!!! HỪ, ĐỒ CHẬM TIÊU NGU NGỐC.

Sau trận mắng mỏ, Yuichiro lại dịu lại, nhưng cậu vẫn không bỏ cái mặt cau có sang một bên để nói chuyện với Yuu cho tử tế, cậu hằn giọng.

Yuichiro: Thế nào, bệnh tình ra sao rồi!?

Yuu điềm tĩnh trả lời.

Yuu: Tạm thời đã qua giai đoạn nguy hiểm rồi, ngày mai sẽ là toa thuốc cuối cùng.

Yuichiro gật đầu đồng ý.

Yuichiro: Ừm, tốt nhất là cô nên mau chóng khỏe lại để có thể luyện tập như bình thường.

Yuu: Hiện tại tôi có thể tập luyện với cường độ như mọi người được mà.

Yuichiro dùng ngón tay trỏ chỉ thẳng vào mặt Yuu, dùng ngón tay đó gõ gõ vào trán cô.

Yuichiro: Biết.suy.nghĩ.cho.người.khác.đi, rõ chưa hả!? Tôi không muốn mang tội ngược đãi kế tử đâu, thử hỏi đang tập thì cô lăn quay ra đấy ai sẽ dọn xác cho cô!? Tôi không biết tang ma thế nào ngoài vứt tạm xác cô ra ngoài vườn làm phân bón cho đống củ cải đấy.
Đó là lý do tôi toàn để cô tập riêng một mình thay vì tập chung với đám kia đó.

Rồi Yuichiro xốc nách Yuu vứt cô vào trong phòng ngủ.

Yuichiro: Dọn chỗ này đi, tôi biết phòng cô toàn đồ chơi cành cây với bọ biếc tùm lum, không khác gì rừng nguyên sinh cả, dọn xong thì ngồi chờ đấy, đợi đến giờ luyện tập của cô thì thay quần áo, chạy sang chỗ võ đường, Muichiro và tôi sẽ hướng dẫn cho cô, rõ chưa !?

Không đợi Yuu trả lời, Yuichiro đã kéo cánh cửa sập một cái làm Yuu giật mình. Yuichiro lê bước chân nặng nề về phía võ đường.
Sau khi nhận biết được đám kế tử kia đã hoàn thành xong những bài luyện tập trong ngày đúng theo yêu cầu. Muichiro hạ kiếm xuống, ra lệnh cho các kế tử dừng tập. Sau đó, cậu cúi đầu chào Yuichiro tới, chuyển yêu cầu ra lệnh cho anh trai mình, Yuichiro đứng giữa đội hình, cậu hét to binh lệnh.

Yuichiro: TOÀN ĐỘI HÌNH, HẠ KIẾM XUỐNG, GIỮ NGUYÊN ĐỘI HÌNH, NGHỈ NGƠI 30 PHÚT!!! SAU NGHỈ NGƠI CHÚNG TA SẼ XUỐNG NHÀ BẾP CHUẨN BỊ CƠM NƯỚC.

Một cánh tay trong đội hình giơ lên, Yuichiro đồng ý cho anh ta nói.

"Thưa Hà Trụ Yuichiro đại nhân, chẳng phải việc này có cô gái có mái tóc đỏ vàng gì đó lo rồi sao, sao vẫn để chúng tôi là.."

Yuichiro tức giận nắm lấy cổ áo người kiếm sĩ diệt quỷ ấy khi anh ta còn chưa nói hết cậu, cậu quát lớn, gằn giọng đe dọa.

Yuichiro: Nhà ngươi nghĩ sẽ chỉ có luyện tập không khi đến đây thôi sao!? Ngươi nên biết điều vì Yuu đã thổi gạo, lọc cá và nhặt rau sẵn cho bữa cơm 3 buổi cho chúng ta, chúng ta chỉ cần nấu rau và thịt lên thôi còn đòi hỏi nữa. Chứ lúc chiến đấu với quỷ thật nhà ngươi sẽ chả có cái đãi ngộ này đâu, đồ ngu si tứ chi phát triển này. Nên nhớ, Yuu cũng là kế tử trong Hà Phủ, không phải là người hầu hay quản gia ở đây, đừng có cái gì cũng Yuu Yuu Yuu, ta phát bực rồi đấy.

Người kiếm sĩ nhũn cả chân tay, anh ta khuỵu xuống khóc lóc đầy đáng thương.

"Dạ...dạ...tôi biết rồi ạ...tôi xin lỗi...thưa Hà Trụ Yuichiro đại nhân."

Yuichiro thở hắt, cậu quăng tên kiếm sĩ xuống đất.

Yuichiro: Nhà ngươi, ta phạt ngươi 1 tuần nấu cơm trong bếp. Làm được thì làm, không làm được thì cút. Ta không cần một kế tử chỉ trông chờ vào người khác để ăn sẵn như vậy.

[  ...  ]

Sau khi tất cả kiếm sĩ kế tử đã rời khỏi võ đường đến tiến tới phòng bếp, Muichiro tiến tới anh trai để nói chuyện.

Muichiro: Nii-san, nãy anh quá tuyệt, em không ngờ anh có thể nghĩ về Yuu như vậy đó.

Yuichiro nhăn mày, bật cười một tiếng "ê" .

Yuichiro: Mày có bị nhầm lẫn ở đâu không đấy!? Thì Yuu đúng là kế tử của chúng ta thật mà.

Muichiro: Thì anh cứ sai bảo Yuu như thế, cộc cằn với Yuu như thế, em cứ tưởng anh sẽ nghĩ cô ấy, coi cô ấy như người ở...Em...em không có ý nói Yuu như thế, chỉ là...anh nên đối xử với Yuu như một kế tử đúng nghĩa...

Yuichiro: Thế mày nghĩ nãy tao đối xử với Yuu có khác gì mấy đám kia không!?

Muichiro nhận ra hành vi của Yuichiro với tên kiếm sĩ kia, không khác tí nào thật.

Muichiro: Được rồi...em thua...nii-san.

Yuichiro nói với Muichiro với một giọng hách dịch.

Yuichiro: Muichiro, giờ chúng ta đã 14 tuổi, đã là một trong những Trụ Cột đáng kính của cả Sát Quỷ Đoàn, chúng ta cần phải hoàn thành trách nhiệm của mình như chúa công Ubuyashiki đã dặn dò, chúng ta cần phải trưởng thành hơn, kể cả Yuu cũng vậy, cô ấy cũng không phải là con bé vắt mũi chưa sạch như hồi xưa nữa. Yuu thậm chí còn lớn tuổi hơn chúng ta, chắc chắn cũng sẽ biết điều đó. Mà...mà đừng nghĩ anh mày tin Yuu nhé, kẻ ngốc cũng biết điều này thôi.

Được một lúc, Yuichiro đẩy mông Muichiro lên.

Yuichiro: Đủ rồi, gọi Yuu qua tập luyện đi, sắp muộn rồi.

Muichiro: A, vâng anh...

[  ...  ]

Sau khi kết thúc buổi luyện tập với Yuu, cả ba người họ dường như trở về trạng thái vô tư vốn có ở độ tuổi của họ, họ nằm dài ra, thở hổn hển, rồi cùng nói cười.

Muichiro xin phép ra nhà bếp để quan sát các kiếm sĩ kế tử đã ăn uống chưa. Để lại Yuu và Yuichiro một mình, còn không quên dặn họ không được cãi nhau và đánh nhau nữa.
Được một lúc, Yuu lật người lên, cô hào hứng hỏi.

Yuu: Thế nào, giờ đã tin tôi khỏe lại chưa !?

Yuichiro cười khúc khích, cậu kéo Yuu đối đầu với mình.

Yuichiro: Chưa được đâu, đồ ngốc, cô vẫn phải luyện tập riêng với chúng tôi thêm một thời gian nữa mới đảm bảo cô đủ sức khỏe để luyện tập cùng với những người khác, nhưng như vậy, cô sẽ vất vả hơn đấy, Yuu.

Yuu: Cậu nói gì thế, Yuichiro, chẳng phải là cậu muốn tôi phải làm việc nhiều hơn ư!?

Yuichiro:...Tôi không nói vất vả kiểu đấy, ý tôi là, liệu cô có chịu nổi khi thời gian biểu của cô bị thay đổi chứ!? Sự thiếu ổn định thật không dễ chịu chút nào.

Yuu: Chà, cậu lo cho tôi sao!?

Yuchiro nhẹ nhàng vuốt má cô, cố gắng đổi chủ đề của cuộc đối thoại này.

Yuichiro: Má cô mềm thật đấy, quả nhiên ăn uống đầy đủ vẫn tốt hơn bữa có bữa không ở trong rừng sao!?

Yuu có chút xấu hổ khi được Yuichiro chạm má, cô ngồi dậy để Yuichiro có thể bỏ tay ra khỏi má cô.

Yuu: Tôi lớn hơn các cậu một tuổi đấy, đừng hành động như thể tôi nhỏ bé lắm vậy.

Yuichiro có chút khó chịu khi thấy Yuu không thích và có ý kiến khi cậu làm như thế với cô. Cậu nắm lấy eo áo cô kéo sát vào người cậu, mũi cô và mũi cậu chạm vào nhau.

Yuichiro: Vậy thì sao!? Cô vẫn chỉ là một con nhóc ngây ngô ngờ nghệch thôi.

Yuu mỉm cười thách thức.

Yuu: Vậy sao!? Vậy thì cho tôi biết hai cậu có thể lớn như thế nào nhé!?

Yuu nghịch ngợm chạm vào khuôn mặt đẫm mồ hôi của Yuichiro rồi nhào nặn má cậu thành nhiều hình dạng khác nhau, cô thấy khoái chí khi đứng trên cơ một người suốt ngày tị nạnh với cô đủ điều thế này.
Yuichiro có chút ngại, cậu là anh lớn trong nhà, cậu không cho phép ai có thể tùy tiện nựng cậu ta như vậy.

Yuu: Cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi.

Yuichiro khóa chặt tay Yuu rồi vật ngã cô xuống nền sàn gỗ, cậu dùng đầu gối ấn chặt bụng cô, đè vào người cô một cách thô bạo. Yuu nhăn măt lại vì sức nặng của Yuichiro, cậu ấy thực sự rất khỏe, với sức lực bình thường của cô khó mà đánh bại Yuichiro trong một cuộc đọ sức bình thường.
Yuichiro cúi đầu xuống đối mặt với Yuu, giọng đanh lại.

Yuichiro: Không được nói tôi là trẻ con! Tôi cảnh cáo cô lần đầu và cũng là lần cuối cô nói thế với tôi.

Yuu nhận ra mình cũng hơi quá lời, cô thở dài.

Yuu: Tôi xin lỗi, cậu thả tôi ra đi, tôi thua rồi.

Yuichiro muốn thả cô ra nhưng cảm thấy muốn trêu chọc cô nhiều hơn nữa, cậu vuốt tóc Yuu, quan sát thật kĩ màu mắt bầu trời của cô. Cậu ghé sát mặt cô gần hơn nữa.

Yuichiro: Tôi thường thấy những người lớn trong quán dango thường hay làm thế này, không biết điều này có khiến tôi vui lên được không!?

Lúc Yuu chưa kịp định thần lại thì Yuichiro đã ghé sát môi mình vào môi cô.

[  ...  ]

Tiếng Muichiro hoảng hốt chạy tới.

Muichiro: Nii-san, Yuu!!!

Một tiếng rầm rất to ở khu vực võ đường làm Muichiro lo lắng.

Muichiro: Nii-san lại đánh nhau với Yuu nữa à, em xin anh đấy!!!

Muichiro quát lên và mau chóng chạy vào võ đường, nhưng người bị đánh là Yuichiro, Yuu đang ngồi trên sàn võ đường, còn Yuichiro bị cắm đầu vào trần võ đường.

Muichiro: Có chuyện gì vậy Yuu!?

Yuu nhanh chóng chuyển sang ngồi quỳ, cô xấu hổ nói.

Yuu: Không...không có gì...bọn tôi ổn, chỉ là có chút quá khích thôi, ha ha ha ha...

Muichiro: Thiệt tình, cứ thiếu mình là lại...

Muichiro thở dài và giúp Yuichiro gỡ đầu khỏi trần nhà.

Yuichiro: Có chuyện gì mà mày hốt hoảng lên thế!?

Muichiro: Chả là...Quạ đưa tin Ginko của em vừa thông báo có một cuộc họp Trụ Cột khẩn cấp, chúng ta cần phải đến ngay!!!

Yuichiro: Vậy sao!?

Muichiro: Còn nữa, chúng ta có thể dẫn theo Yuu cũng được, Yuu được đặc cách có thể tham gia các cuộc họp Trụ Cột với tư cách là kế tử có tiềm năng nhất.

Yuichiro: ...

Yuu: Vậy thì tôi cũng đi, nếu được cho phép đi thì tôi cũng muốn đi.

Yuichiro: Vậy thì thay đồng phục và đi thôi, đừng gây phiền phức hay làm trì hoãn thời gian của chúng tôi là được.

Yuu: Ừm...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net