II

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Xem lại chap này thấy lỗi chữ nhiều quá nên re-up lại thôi. Hông phải chap mới đâu nha mấy bà tiên ông bụt xinh đẹp của toi!)

🥲
....

"Baba ơi, EunNa về rồi ạ." EunNa ủ rủ bước vào nhà, dù mới kết thúc buổi ngoại khóa rất vui ở trường nhưng con bé cũng chẳng thể nào vui vẻ nổi, bởi appa của nó biến mất cả tuần nay rồi, nó nhớ appa SeungCheol lắm.

"Con gái của appa về rồi sao?"

EunNa đang ngồi tháo giày lập tức nhìn lên, gương mặt con bé lộ rõ vẻ ngạc nhiên, đôi mắt nó mở to, đôi môi nhỏ hớn hở nở một nụ cười ngay khi nhìn thấy SeungCheol xuất hiện.

"Appa!!" Con bé đứng phắt dậy, như một phản xạ tự nhiên lao thẳng đến nhào vào lòng SeungCheol "Appa đã đi đâu thế, EunNa nhớ appa lắm!"

Cảm nhận được sự ấm áp lạ lẫm khiến EunNa có hơi ngỡ ngàng, nó nhớ lúc trước nó không thể chạm vào appa, nhưng giờ nó lại đang ôm appa, appa cũng đang ôm nó rất chặt. Niềm vui cứ vậy nhân đôi, nó trốn trong lòng appa nức nở gọi.

"Appa ơi, appa..."

"Appa xin lỗi, giờ appa đã về với EunNa rồi đây."

SeungCheol dịu dàng xoa đầu đứa con gái nhỏ của mình. EunNa vui đến nỗi quấn chặt lấy appa thút thít khóc, nó luôn ao ước được chạm vào appa, nó muốn appa xoa đầu nó như bạn bè nó được bố mẹ xoa, nó muốn appa nắm tay đưa nó tới trường, nó cũng muốn khoe với tất cả mọi người rằng nó có một appa siêu siêu đẹp trai. Thật tuyệt làm sao khi những điều đó đã trở thành hiện thực.

SeungCheol bế bổng con gái lên, xoa lưng cố dỗ cho con bé ngừng khóc trong khi ngay chính anh cũng không thể kìm được nước mắt. Ai có thể hiểu được cảm giác ôm lấy người thân mình trong hoàn cảnh này, quá đỗi kì diệu và ấm áp. JeongHan từ trong bước ra thấy cảnh này cũng cay cay khóe mắt, đây vốn là hình ảnh cậu luôn mơ ước, khát khao được nhìn thấy, một gia đình đủ đầy với ba người, và EunNa sẽ được hạnh phúc như bao đứa trẻ khác, con bé cũng không cần phải trả lời cô giáo rằng tại sao trong bức tranh vẽ của mình lại chỉ có mỗi hai người là nó và cậu.

"EunNa ngoan nào, đừng khóc nữa, vào trong tắm rửa thay áo đẹp rồi cả nhà chúng ta cùng đi chơi nhé?" JeongHan giúp SeungCheol xoa đầu dỗ dành con bé, bởi hai bố con họ cứ ôm nhau khóc mãi không chịu ngưng.

SeungCheol hôn lên má con gái trước khi đặt con bé xuống và khuyên nó nên đi theo baba vào trong. Trông con bé cứ như đang sợ appa sẽ lần nữa biến mất nên cứ bịn rịn mãi mới chịu vào, mọi thắc mắc cũng được nó ngây ngô cất gọn đi. EunNa chẳng cần biết tại sao nó lại có thể chạm vào appa dù trước đó không thể, bởi niềm vui hiện tại đã lấn đi hết những thắc mắc đó, và giờ nó chỉ muốn nằm gọn trong vòng tay của appa mà khóc thôi.

EunNa sau khi tự tắm rửa xong thì được JeongHan thay cho một bộ váy màu hồng phấn cùng áo khoác len ngoài màu trắng rất xinh xắn. JeongHan còn búi cho con bé hẳn hai búi tóc kẹp cùng hai chiếc nơ hồng vô cùng đáng yêu, đây vốn là kiểu tóc con bé ưa thích nhất.

"Appa ơii!"

"Con gái của appa xinh quá, lại đây cho appa nhìn nào!" SeungCheol dang tay chờ con bé đến. EunNa vừa bước ra đã khúc khích cười lao thẳng tới chỗ anh.

SeungCheol lại bế con bé lên, JeongHan cũng đành bất lực đuổi theo sau, cậu vẫn còn chưa kịp xỏ tất và giày vào cho thì EunNa đã nôn nao chạy đi tìm appa của nó.

"Xem chừng em sắp ra rìa thật rồi." JeongHan lắc đầu, vừa nói vừa xỏ giày vào chân cho EunNa.

"Em ganh tị với anh hả?" SeungCheol phì cười, tặng lên má cậu một cái thơm. JeongHan cũng chỉ biết lén cười, xỏ giày cho EunNa xong, chỉnh lại áo khoác cho con bé một chút liền nói.

"Được rồi, chúng ta đi thôi." Theo sau đó là tiếng reo mừng thật lớn của EunNa vì sắp được đi chơi với appa và baba.

Cả gia đình nhỏ - một nhà ba người cùng tản bộ từ con đường vắng của khu nhà dẫn ra con đường phố lớn nhộn nhịp. Suốt quãng đường SeungCheol vẫn chiều chuộng cõng EunNa trên lưng mặc cho JeongHan không hài lòng vì như thế con bé sẽ ỷ lại sinh hư. Lát sau EunNa mới có ý muốn tụt xuống khỏi người SeungCheol, con bé lanh lợi nắm lấy tay appa và baba, sau đó vui vẻ cười tít mắt kéo hai người đi như muốn khoe cho cả thế giới biết rằng hai cái người đẹp trai này chính là appa và baba của nó. Cả ba quyết định chọn một nhà hàng để ăn tối cùng nhau theo sở thích của EunNa, sau đó SeungCheol và JeongHan lại đưa EunNa đi dạo phố, cuối cùng thì dừng ở một công viên nhỏ gần đó để nghỉ chân. Anh và cậu nắm tay nhau ngồi trên băng ghế như một đôi mới yêu, vẫn không quên chú ý tới EunNa đang chơi đùa với một đám trẻ con gần đó.

"Hôm nay đúng là hạnh phúc thật."

SeungCheol tít mắt cười nhìn sang JeongHan. Cậu chậm rãi ngã đầu tựa lên vai anh, khẽ gật đầu ừm một tiếng nhỏ xíu. Một bàn tay nắm, tay còn lại vẫn mân mê vết thương lúc chiều do bản thân vô ý rọc vào tay anh, cũng nhờ vậy mà cậu vẫn còn có thể ngồi ở đây. Lỡ như lúc đó SeungCheol không xuất hiện thì sao nhỉ? Nghĩ lại JeongHan thấy mình thật ngu ngốc khi đưa ra lựa chọn dại dột đó.

"Anh à, có còn đau lắm không?" JeongHan hỏi.

"Không còn đau nữa, em đừng lo." SeungCheol đặt bàn tay còn lại lên tay cậu xoa xoa an ủi. Anh biết cậu vẫn còn canh cánh chuyện làm anh bị thương lúc chiều. Nhưng vết thương ở tay vốn không đau bằng việc anh tận mắt trông thấy cậu muốn từ bỏ đi sự sống của mình.

"JeongHan à..." Anh gọi cậu một tiếng, chần chừ mất một lúc mới tiếp tục "Tại sao em lại nghĩ tới việc tự sát vậy?"

JeongHan nghe hỏi chỉ biết lặng thinh. Có rất nhiều câu trả lời sẵn sàng được thốt ra, nhưng đặc biệt nhất chắc là vì cậu quá nhớ anh chăng?

"Em không biết, lúc đó em chỉ thấy bản thân rất mệt... em muốn gặp anh."

"Em ngốc lắm em biết không?" SeungCheol dùng ngón trỏ gõ nhẹ lên trán cậu.

"Em biết là mình ích kỉ, nhưng thật sự lúc đó em không còn nghĩ được gì ngoài việc muốn gặp anh, em chỉ muốn nhanh nhanh kết thúc mọi thứ."

"Kết thúc mọi thứ và bỏ con chúng ta lại một mình?"

"..."

"Em biết anh sợ thế nào khi theo cạnh em mỗi ngày không JeongHan? Anh sợ em gục ngã, anh sợ rằng em sẽ nghĩ quẩn, anh sợ em tự làm tổn thương bản thân mình... anh luôn thấy sợ hãi mỗi khi nhìn em có dấu hiệu bi quan."

SeungCheol nhớ rõ có một lần EunNa bị sốt rất nặng, nặng đến mức bác sĩ còn lắc đầu dặn dò JeongHan cứ chuẩn bị sẵn tinh thần cho tình trang xấu nhất của con bé. Lúc đấy EunNa đang được cấp cứu và phải thở máy. Do là lần đầu làm ba, EunNa lúc đó cũng chỉ vừa lên một tuổi, trong người JeongHan lúc đấy cũng chẳng còn lại bao nhiêu, không đủ điều kiện để chạy chữa tốt cho con bé. SeungCheol dường như bị ám ảnh bởi cảnh tượng JeongHan gào khóc, quỳ xuống van xin vị bác sĩ cứu sống EunNa trong tối ngày hôm đó. JeongHan đã phải thức trắng suốt hai ngày liền, đến sáng ngày thứ ba khi bác sĩ báo rằng tình trạng EunNa đã khá lên thì cậu mới có thể chợp mắt được một chút. Cuộc sống của hai người từ đó cũng vất vả hơn, nhưng JeongHan lại chưa bao giờ than vãn dù là với khoảng không tịch mịch trong đêm, lặp đi lặp lại cũng chỉ có những câu nhớ thương anh.

"Anh biết không SeungCheol, nếu thật sự có suy nghĩ bi quan thì em đã theo anh ngay từ cái ngày anh không còn tồn tại rồi." JeongHan ngẩn lên nhìn anh, một dòng nước mắt lại chảy dài. SeungCheol như một thói quen đưa tay lau nó đi.

"Đừng khóc, anh biết em khổ sở thế nào mà, nhưng anh vẫn giận lắm vì em không biết quý trọng bản thân mình."

"Em xin lỗi."

"Hứa với anh, dù có chuyện gì thì cũng đừng dại dột như thế nữa nhé, nếu em vì anh mà tự làm tổn thương chính mình thì anh sẽ đau lòng lắm."

JeongHan gật đầu "Em biết rồi, sẽ không như vậy nữa."

"Hanie của anh mạnh mẽ lắm, anh biết mà."

"Cảm ơn anh, cảm ơn vì vẫn còn yêu em."

"Sao anh có thể hết yêu em được, dù cho có chết và sống lại thêm ngàn vạn lần nữa thì anh cũng chỉ muốn yêu mỗi mình em, chỉ duy nhất một mình Yoon JeongHan."

Đúng. SeungCheol chính là nguồn động lực, là điều ấm áp nhất trên cuộc đời mà JeongHan tìm được giữa cuộc sống khắc nghiệt này. Hiện tại có bắt cậu chọn lại dù bất kì lí do gì thì cậu cũng chỉ muốn chọn anh, yêu anh. Có thể ông trời gieo bất công cho cậu cả đời này chỉ để đổi lại một Choi SeungCheol ấm áp dịu dàng như thế.

Sau khi kết thúc một đêm đoàn tụ hạnh phúc, SeungCheol hiện đang bế EunNa trên tay, để con bé ngã vào vai ngủ ngon lành sau một khoảng thời gian vui chơi đến mệt lã, tay còn lại anh đan chặt lấy tay JeongHan, cùng cậu tản bộ về nhà. Cả ba về đến nơi vào lúc đã tối muộn. SeungCheol bế EunNa vào phòng đặt xuống giường, cố gắng nhẹ nhàng để không làm cho con bé giật mình thức giấc. JeongHan ngồi bên cạnh cẩn thận tháo giày ra cho con bé, kéo chăn lên thật kín rồi mới tắt đèn nhón chân ra ngoài.

"Con gái của chúng ta đúng là ngoan quá." SeungCheol hãnh diện. Một phần cũng vì JeongHan nuôi dạy con bé quá tốt.

JeongHan vừa tắm rửa xong bước ra đã trông thấy bộ mặt vui vẻ mãn nguyện của SeungCheol, giọng ngược lại có chút trách móc nói với anh.

"Anh đó, thương con nhưng cũng đừng chiều con quá, nếu không sau này con bé sẽ sinh hư đấy, tới lúc con không còn ngoan ngoãn nữa thì anh phải tự chịu hết đấy nhé!."

"Anh chỉ muốn bù đắp cho con thôi mà..." SeungCheol dẩu môi, chân lại bước vội tới tủ đồ lấy máy sấy ra sấy tóc cho cậu. JeongHan hiểu ý cũng đi tới ngồi ngay ngắn trên giường.

"Bù đắp thì còn cả một khoảng thời gian sau này mà, này là anh đang chiều hư EunNa đấy, em không muốn con chúng ta có nhiều thói xấu đâu."

Mới chỉ đi dạo một buổi tối thôi SeungCheol đã mua đủ thứ đồ chơi cho EunNa, con bé thấy vậy liền vòi vĩnh mua thêm dù ở nhà đã có rất nhiều món tương tự. JeongHan không muốn EunNa có thói xấu thích đòi hỏi, bởi con bé có tính rất nhanh chán những món đồ chơi mới.

"Anh biết rồi, anh sẽ không chiều hư con nữa."

SeungCheol chưa sấy tóc xong đã mè nheo ôm lấy JeongHan từ phía sau, sợ cậu giận dỗi chỉ vì anh cứ chiều theo ý EunNa. Với cái tính hiền ơi là hiền của JeongHan thì trước nay cậu có giận ai lâu bao giờ, kiểu gì cũng phải mỉm cười ngay khi vừa được người đằng sau thơm lên má.

"Mà nè?" JeongHan nhận thấy có điều gì đó bất ổn, cậu lập tức bịt mũi lại "Anh phả tin tức tố ra làm gì vậy hả??"

"Anh đâu có??." SeungCheol vừa nói vừa gỡ tay cậu xuống, miệng thì chối tội nhưng hành động thì lại cố tình ép cậu tiếp nhận hương tức tố tỏa ra từ anh.

Biết hành động bịt mũi của mình là vô ích nhưng JeongHan vẫn muốn ngăn chặn suy nghĩ trong đầu SeungCheol.

"Còn nói dối! Buông ra nhanh lên mai em còn phải đi làm!"

"Không buông!"

JeongHan càng chống cự SeungCheol càng phả tin tức tố ra nhiều hơn, nồng đậm đến mức khiến chân tay cậu nhũn ra. Mùi hương hoa tràm quen thuộc dần câu lấy tâm trí, JeongHan cũng chẳng chịu thua, muốn lấy lại thế liền thả hương dâu của mình ra hòng quyến rũ lại anh.

"Mới bảo anh buông xong giờ lại thả mùi dâu ra ngọt đậm vậy là sao?" SeungCheol nhớ nhung kề sát mũi vào tuyến thể của cậu, cố thu hết hương thơm tỏa ra từ Omega của mình.

"Là tại anh...ai bảo anh khơi màu trước làm gì!" JeongHan bặm môi, trừng mắt nhìn người đang hùng hổ ép mình dưới thân. Không phải bị tin tức tố làm cho mụ mị, SeungCheol chắc chắn biết tay cậu, trước nay chỉ giỏi bắt nạt cậu bằng mấy trò này.

SeungCheol bật cười nhìn biểu hiện bất mãn của JeongHan khi anh cứ liên tục tỏa ra tin tức tố mà chẳng chịu làm gì. Thấy bấy nhiêu đã đủ, SeungCheol lại không nói không rằng lăn sang một bên, cố tình trêu ngươi cậu bằng cách thu lại hương tức tố của mình. Anh biết hôm nay JeongHan mệt lắm rồi nên chỉ muốn đùa với cậu một chút.

Nhưng phải công nhận tin tức tố tỏa ra từ bạn đời rất kì diệu, mùi hoa tràm của SeungCheol khiến JeongHan thấy cả người thư giãn hơn rất nhiều. Rồi khi đã lấy lại được ý thức, JeongHan đỏ mặt quay sang đập liên tục vào vai người bên cạnh.

SeungCheol được một trận cười lớn, chụp lấy tay cậu kéo vào lòng ôm chặt. Anh biết hương tức tố của mình có thể giúp JeongHan thư giãn nên mới cố tình phả chúng ra, lại không ngờ chọc cho cậu xù lông thỏ.

"Đừng quậy nữa, ngủ một giấc đi rồi ngày mai dậy anh cho em đánh tiếp."

"Ngày mai coi chừng em đá cho anh ngủm luôn đấy!"

"Em nỡ hửm?"

"Sao lại không?"

"Được rồi, ngủ đi. Anh yêu em."

SeungCheol hôn chụt lên chóp mũi cậu, nhắm mắt lại không đôi co nữa. Cứ như thế, họ ôm chặt lấy nhau, ngủ một giấc thật ngon. JeongHan nghĩ, đây có lẽ là giấc ngủ ngon và bình yên nhất trong suốt sáu năm trời qua. Dù le lói một chút lo lắng rằng anh sẽ lại biến nhất, nhưng hơi ấm bên cạnh đã thành công dỗ cậu vào một giấc thật sâu.

...

"C-cậu...cậu SeungCheol!" Người giúp việc trong nhà có chút hốt hoảng khi nhìn thấy cậu út nhà họ Choi đã mất cách đây sáu năm hiện đang bằng da bằng thịt đứng trước mặt họ.

SeungCheol không nhịn được, bật cười trước vẻ thản thốt của mọi người. Sau sáu năm người làm trong nhà anh có chút thay đổi, riêng dì quản gia thì vẫn là người cũ, bà đã giúp việc trong nhà từ những ngày SeungCheol chưa chào đời, có lẽ vì thế mà bà chính là người có phản ứng kinh ngạc nhất.

"Dì ơi dì vẫn khỏe chứ?" SeungCheol bước tới ôm bà, lúc này bà vẫn còn chưa kịp hoàn hồn về. Bà không sợ, chỉ là quá bất ngờ, quá vui mừng và thật khó tin.

"Cậu...cậu SeungCheol...thật sự là cậu sao?? Tôi cứ tưởng là cậu đã...sao có thể chứ ôi trời ơi." Bà ôm chặt lấy anh. Cùng với ông bà chủ và cái ngôi nhà này, bà là một trong những người nghe SeungCheol cất tiếng khóc non nớt đầu đời và cũng chính là một trong những người chứng kiến quá trình khôn lớn của SeungCheol. Nói rõ hơn thì SeungCheol xem bà như một người mẹ thứ hai của mình, và bà cũng xem anh như đứa con trai máu mủ mà hết lòng hết dạ yêu thương.

"Dì đừng khóc mà." SeungCheol lau nước mắt cho bà, nhận thấy vết chân chim trên mặt bà đã xuất hiện không ít. SeungCheol thương bà lắm, bởi tuổi xuân của cả đời bà đều đã dùng để phục vụ và làm việc cho gia đình anh.

"Cậu có biết tôi nhớ cậu thế nào không, sao tự dưng năm đó lại..." Nhớ năm đó nghe tin SeungCheol mất, chính bà cũng đã không thể đứng vững khi nhận được tin dữ đó. Bà đã ngồi bệt xuống và khóc ròng trong bếp chỉ vì quá xót thương cho đứa trẻ ngoan như SeungCheol.

"Để tôi, để tôi đi báo với ông bà chủ! Tôi sẽ báo với họ!" Bà gấp gáp muốn đi nhanh tới phòng ông bà Choi, lại bị SeungCheol có ý giữ lại.

"Dì hãy để con, con sẽ trực tiếp vào phòng tìm bố mẹ."

Dì quản gia vội gật đầu nghe theo lời SeungCheol, đợi anh đi rồi liền bảo tất cả người làm nhanh chóng chuẩn bị một bữa tối thật ngon, thật thịnh soạn. Dù lòng bà cũng có nhiều thắc mắc khó giải đáp.

Tại sao SeungCheol có thể sống lại?

SeungCheol vừa mong ngóng vừa nóng lòng gặp lại bố mẹ Choi, bước chân vì thế cũng vội vàng hơn. Anh biết năm đó là bản thân rất bất hiếu khi đột ngột ra đi, đến lúc quay trở lại thế giời này rồi thì dù có giận thế nào anh vẫn phải cho họ biết rằng anh đã quay về. Ít ra cũng không để họ buồn phiền trong nhớ nhung.

Len lén đưa mắt vào nhìn qua khe cửa phòng ngủ của bố mẹ Choi. SeungCheol trông thấy mẹ đang cẩn thận tách thuốc cho bố Choi uống, trông bố có vẻ yếu đi nhiều lắm, gương mặt mẹ vì buồn lo cũng đã hằn rõ dấu vết của thời gian.

"Bà sao lại có ác cảm với JeongHan lớn như thế? Không thể nào cho thằng bé một cơ hội sao?" Ông Choi hơi nhíu mày vì vị thuốc đắng vừa nuốt.

"Tôi nói rồi, trừ khi SeungCheol sống lại, bằng không tôi sẽ không cho JeongHan bước vào nhà chúng ta."

"Bà thật vô lí, con trai chúng ta chết rồi làm sao có thể sống lại được?"

"Biết con không thể sống lại vậy ông còn muốn rước JeongHan về làm gì?" Bà Choi vẫn giữ nét mặt không mấy bận tâm.

"Nhưng JeongHan đã cho chúng ta một đứa cháu, đó cũng là giọt máu duy nhất của SeungCheol, sao bà nhẫn tâm như vậy?"

"Tôi đã có ý giữ EunNa lại nuôi rồi, là do cậu ta không chịu thôi."

"Con bé là một tay JeongHan nuôi lớn, bà nói muốn cướp là cướp được sao? Bà nhẫn tâm vừa thôi, EunNa mất appa rồi mà bà còn muốn tách con bé ra khỏi baba của nó?"

"Ông ngưng nói về việc này với tôi đi, tôi bảo rồi, trừ khi SeungCheol sống lại, bằng không tôi sẽ không để Yoon JeongHan bước chân vào nhà chúng ta.!"

"Mẹ nói thật không?" SeungCheol bỗng cất tiếng hỏi, anh mở rộng cánh cửa, chầm chậm bước vào.

Cả bố mẹ Choi lúc này đều sững sờ, nghĩ là do mình quá nhớ thương anh nên mới sinh ra ảo giác. Giọng nói thì chẳng thể nào nhầm lẫn được, vì có qua thêm chục năm nữa họ vẫn sẽ nhớ mãi giọng nói của con trai mình. Đến khi SeungCheol cất giọng thêm lần nữa bà Choi mới vội ngoái lại sau nhìn.

"Con hỏi là thật chứ? Nếu con sống lại hai người sẽ chấp nhận JeongHan và con gái của con?"

"Ôi...." Bà Choi hoảng hốt đến nỗi đánh rơi cả gói thuốc trên tay. Về bố Choi thì vẫn tròn mắt nhìn đứa con trai mình yêu thương nhất không biết vì sao lại xuất hiện ở đây.

"Ông ơi...ông có nhìn thấy không??" Mẹ Choi nhìn bố Choi, bà run run chỉ về phía cửa "Là con trai chúng ta...là con trai chúng ta đúng không ông??"

Ông Choi dù đang rất hoang mang nhưng vẫn gật đầu chắc nịch rằng đó chính là đứa con trai họ luôn nhớ nhung. Hoặc có thể là hai vợ chồng ông đã nhớ con đến sắp phát điên nên mới sinh ra ảo tưởng.

"Bố..mẹ..." SeungCheol nhanh chân bước tới, quỳ xuống vùi vào vòng tay mẹ Choi.

"...S-SeungCheol...thật sự là con sao?" Mẹ Choi run rẩy dùng hai tay bưng mặt con trai mình, nhìn và sờ vào từng đường nét trên gương mặt quen thuộc như đang xác định đây có phải là sự thật hay không. Làm sao có thể? Năm đó chính bà đã nhìn và chạm vào cơ thể lạnh buốt của SeungCheol, bà nhớ bản thân mình đã gào khóc đau đớn thế nào khi nhìn nắp cửa kính đóng chặt, vĩnh viễn nhốt đứa con bà yêu thương trân quý nhất trên cõi đời này lại.

"Mẹ ơi con về rồi đây...con về rồi."

"Con trai ngoan của mẹ.."

Bà Choi ôm chặt lấy anh, khóc lớn như chính cái ngày sáu năm về trước bà mất đi con trai mình...

"JeongHan, sao con lại đứng ngoài này?" Trong lúc đang bận rộn dặn dò người làm, dì quản gia vô tình thấy JeongHan cùng EunNa đứng ở ngoài vườn. Không ai khác, dì chính là người hiểu rõ SeungCheol yêu JeongHan nhiều thế nào, không cần tận mắt chứng kiến bà vẫn có thể nhìn ra hết tấm chân tình SeungCheol dành cho cậu. Bà mãi mãi ghi nhớ hình ảnh thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi năm đó, dù chưa một lần vào bếp nhưng vẫn một hai bắt bà chỉ cách nướng bánh, làm cơm cuộn, hỏi ra thì mới biết SeungCheol muốn làm tặng JeongHan. Nhìn vẻ mặt hạnh phúc lúc vừa nướng thành công mẻ bánh đầu tiên hay cuộn thành công một cuộn trứng hình trái tim đủ để bà nhận định SeungCheol yêu chàng trai kia nhiều như thế nào. Nếu là người SeungCheol hết lòng yêu thương thì bà cũng sẽ nguyện thương yêu hết lòng.

Bà bước tới gần, lại hỏi.

"Con sợ bà chủ nhìn thấy lại nổi giận đúng không?"

"Vâng...con nghĩ đứng ngoài này sẽ tốt hơn."

JeongHan lễ phép đáp lời, đó là một trong những đức tính bà quý nhất ở JeongHan dù số lần gặp qua cậu không nhiều. Hiền lành, khiêm tốn và vô cùng lễ phép.

"Nhưng cũng đâu thể để con của con ngoài này được, thời tiết thế này con bé sẽ dễ ốm lắm, con cứ đưa con bé vào trong đi."

"Con thật sự không sao mà dì."

"Đừng lo lắng, con cứ vào trong đi, nếu tin tưởng SeungCheol thì con nhất định phải vào trong." Dì quản gia vừa khuyên JeongHan vừa nắm tay EunNa dắt vào. Trông con bé y đúc SeungCheol khiến bà càng nhìn càng thấy mến.

JeongHan dù đã theo tới cửa nhưng vẫn không dám tiến vào nhà, cậu sợ lắm, sợ mình sẽ lại bị hất hủi và xua đuổi như những lần trước. Chưa kể nếu cậu xuất hiện sẽ lại khiến cả nhà họ Choi nổi lên một trận cãi vả. Thế nên khi nãy SeungCheol và cậu còn suýt phải quay về vì JeongHan không dám vào trong.

"Sao con còn chưa vào?" Dì quản gia quay lại hỏi JeongHan đang khép nép cúi đầu không dám bước tiếp.

"Con nghĩ...con đứng chờ ở ngoài này là được rồi dì ơi."

"Cái đứa trẻ ngốc này, sao lại

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net