27. Hẹn Gặp Lại, Trương Tam!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Trương Tam, có người đến thăm ngươi!"

Lính quản ngục đem chùm chìa khóa nặng trịch mở lấy chiếc ổ khóa sờn gỉ vì quá nhiều năm không thay mới. Không khí nơi đại lao vẫn âm u lặng lẽ, dăm ba ngọn đuốc cũng không sưởi nỗi tâm tư nặng trĩu của những tên tử tù đang chờ ngày chết.

Trương Tam nghe gọi cũng không buồn ngẩn đầu, hắn cúi người se se ngọn rơm khô trên hai ngón tay, lắc đầu cười khẩy. Từ khi hắn bị bắt đến nay, thật sự đã có rất nhiều người đến thăm hắn nhưng thực ra tất thảy bọn họ đều đến để cười nhạo và ngỏ ý muốn mua lại hết sản nghiệp của Trương gia. Thật tò mò, lần này là kẻ nào nữa đây?

"Trương Tam."

Giọng nói ấy bất chợt hòa trong cơn rít gào của gió tuyết, cái âm giọng này phải chăng chỉ là một loại ảo thính?

"Trương Tam?"

Một lần nữa giọng nói kia cất lên chỉ để gọi tên hắn.

Ôm tất cả hy vọng cuối cùng của bản thân, hắn ngẩn đầu chầm chậm. Lúc nhìn rõ ràng đối phương bằng xương bằng thịt ở trước mặt mình thì hắn đã thật sự muốn rơi nước mắt. Tại sao y lại đến đây? Đến là để cười nhạo hắn đúng chứ?

"Ngươi đến để làm gì? Xem thử trước khi chết ta có bộ dáng ra sao đúng không?" Hắn nhếch miệng cười, tràn đầy sự khinh bỉ - khinh bỉ chính bản thân mình.

Duẫn Tịnh Hán bình tĩnh nghe đến chữ cuối cùng, sau đó thì ngồi xổm trước mặt Trương Tam, bày ra một lồng đồ ăn đầy ắp.

"Ngươi?" Hắn hoang mang nhìn mấy cái bánh bao còn bốc khói xong lại nhìn đến gương mặt bình thản của người trước mặt. Y sao lại bình tĩnh đến vậy? Bình tĩnh tựa như đây chính là chuyện y nên làm.

"Ta từng rất hận ngươi vì những chuyện ngươi gây ra cho Thắng Triệt nhưng giờ đây ngươi sắp phải đối diện với sự trừng phạt thích đáng rồi. Ta nghĩ, ta cũng nên tha thứ cho ngươi."

Duẫn Tịnh Hán nói đoạn thì đưa một cái bánh bao nóng hổi đến trước mặt Trương Tam.

Hắn ngẩn người đôi chút nhưng cuối cùng vẫn hơi cúi đầu nhận lấy.

Không gian một chốc lặng yên, đâu đó chỉ còn khe khẽ tiếng thở đều đều của những tên tử tù đang say sưa trong mộng đẹp.

"Ta từ nhỏ đã ghen tị với Thôi Thắng Triệt." Trương Tam chầm chậm nói, phá đi cái tràng im lặng giữa hai người "Tại sao hắn lại có thể được mọi người yêu mến nhưng ta thì lại không? Hắn học cái gì cũng giỏi, lão sư khen hắn, bạn học quý hắn, còn ta thì sao? Ai ai cũng bảo ta là loại công tử không được việc, ta phấn đấu thì hắn đạp đổ, ta cố thêm thì hắn lại thêm một lần đẩy ta xuống. Tại sao có Trương Tam ta mà lại còn sinh ra Thôi Thắng Triệt hắn?"

Lời của Trương Tam nhỏ dần, không gầm rú, thống hận. Có lẽ đã đến lúc hắn nhận ra, dù có thâm cừu đại hận gì đến đâu đi chăng nữa thì cuối cùng cũng phải đoạn tuyệt hết sân si hận ái từ bỏ thế gian. Thôi thì giờ đã đến lúc hắn buông bỏ.

"Ha ha... sau đó ta xin phụ thân đút lót cho lão sư ít ngân lượng để ông ta nâng đỡ ta. Còn riêng ta, ta dùng số bạc mình được cho, mua đồ chơi với kẹo hồ lô dụ dỗ mấy tên học chung, mua chuộc họ không để họ vây quanh Thôi Thắng Triệt nữa. Sau cùng quan trọng nhất chính là... nói với hắn mọi thay đổi đều do mẫu thân hắn bày ra. Ha ha ha... thật ngây thơ, hắn liền tin đó là sự thật, ta thì lại bắt đầu hứng thú với trò li gián. Cái gì gọi là kế mẫu ta đều từng chút, từng chút rót vào tai Thôi Thắng Triệt."

Nói đến đây thì Trương Tam ngẩn đầu nhìn Duẫn Tịnh Hán. Gương mặt y chỉ phảng phất chút ý cười, nhẹ nhàng thuần mộc mạc, không phải dạng khó ở mỗi khi gặp hắn lúc trước.

"Hắn lớn lên trong sự phòng ngờ với mẫu thân mình và thậm chí với tất cả mọi người. Hắn không có cũng như không cần bằng hữu, cứ như vậy mà tự do, kiêu ngạo, điều ấy càng khiến ta thêm chướng mắt."

"Ta từng lén qua lại với một tiểu cô nương ở Thôi gia, cảm thấy nàng ta với ta thật sự có chút hợp ý nhưng hợp thì đã sao? Cuối cùng nàng ta vẫn là phải ngã vào cái danh phận thê thiếp của họ Thôi đó. Mọi thứ ta thích, đều thuộc về hắn, kể cả ngươi!"

Trương Tam nhấp môi lên phần da mỏng của chiếc bánh bao, cảm nhận cái vị ấm áp từ nó và cũng như đang đợi lắng nghe mọi lời sỉ vả từ y.

"Đáng lẽ ngay từ đầu ngươi đừng tranh với hắn." Giọng y cất lên vừa đủ nghe, giống như đang dịu dàng gọi cho đứa nhỏ đang ngủ say bừng tỉnh giấc.

Ánh mắt Trương Tam có phần mơ hồ hơn.

"Trương Tam là Trương Tam, Thôi Thắng Triệt là Thôi Thắng Triệt, ngươi cố gắng một thì hắn đã phải cố gắng đến mười. Ngươi nói hắn đạp đổ công sức của ngươi sao? Sai, chính là hắn đã vượt lên ngươi bằng chính thực lực của mình. Nếu ngay từ đầu ngươi chọn cố gắng và lương thiện thì Trương Tam ngươi đã sống hạnh phúc biết bao nhiêu."

Duẫn Tịnh Hán tạm ngưng bằng một tràng thở dài thườn thượt. Y không biết thì thôi, biết rồi lại tiếc cho một tên nhóc họ Trương quá bồng bột.

"Bánh bao ngon không?" Y nhìn hắn, đột ngột chuyển chủ đề.

Trương Tam ngại ngùng một lúc rồi gật đầu.

"Đây là bánh bao do tiểu tử dùng cái lồng hấp đập vào đầu ngươi làm đấy."

Trương Tam: "..."

Không khí thoáng cái im lặng như tờ nhưng rồi không lâu sau ấy lại bật lên hai giọng cười đầy thích thú.

"Ừ nhớ... nhớ rồi!" Trương Tam cười cười, cắn thêm một miếng thật to.

"Nó được làm ra từ bột, trứng, củ cải, thịt,... và cả sự lương thiện của tên nhóc ấy." Y hòa chút ý cười, từ tốn nói cho hắn nghe.

"Ta không muốn nhớ Trương Tam ngươi trước kia hại người, hại mình ra sao nhưng ta thật sự mong muốn ngươi ở một nơi nào đó, trong một con người mới, một cuộc đời mới, một cái tên mới sẽ trở thành một con người lương thiện, hạnh phúc."

Trương Tam vẫn không nói gì, hắn mỉm cười. Chẳng hiểu sao miếng bánh bao vừa cắn vào vị nó lại mặn đến như vậy và hình như vừa có giọt tuyết tan trên má hắn. Ừ, thì ra hắn có mọi thứ nhưng lại thiếu lương thiện.

"Tịnh Hán!"

"Hửm?"

"Ta thật xin lỗi vì những chuyện đã gây ra với ngươi. Xin lỗi vì đã đem ngươi làm vật cược."

"Sai rồi, đáng lý ra ta phải nói đa tạ ngươi mới đúng. Chính vì ngươi mang ta đi cược cho nên ta mới gặp được hắn. Trương Tam, đa tạ!"

Duẫn Tịnh Hán thật lòng mỉm cười, đưa tay vỗ vỗ vai Trương Tam.

"Ta về trước, hẹn gặp lại ngươi ở một nơi khác, lúc ấy ta hy vọng ngươi sẽ là người tốt." Duẫn Tịnh Hán chống gối đứng lên, dự định ra về.

"Khoan đã, ngươi giúp ta xin một tờ giấy và một cây bút lông được không?" Trương Tam ngẩn đầu, đôi mắt hắn tuy hơi đỏ lên nhưng lại trong veo tựa như mặt hồ phẳng lặng.

"Được."

....

"Ấy, Thôi công tử sao người đến đây?"

Trần Hào đi qua đi lại trước nhà lao huyện nha, tay xoa vào nhau cho đỡ lạnh nào ngờ thân nhiệt vừa ấm lên tí xíu đã bị nam nhân khoác áo lông đen trước mặt làm cho lạnh run trở lại. Người này hắn mới gặp hai lần, một lần ở công đường huyện nha, lần mà Duẫn Tịnh Hán được phán vô tội, còn một lần nữa chính là lúc Duẫn Tịnh Hán bị túm cổ lôi về Thôi gia, chính xác là ngay bây giờ đây.

"Tịnh Hán đâu?" Hai mày của Thôi Thắng Triệt dính chặt vào nhau, hắn thật sự không tin được y vậy mà trốn hắn đi thăm họ Trương.

"À... y... ừm thì..." Trần Hào trộm gà trộm vịt chứ cũng không sợ bằng trộm liếc đến cái gương mặt đối diện. Người kia thật sự là thương nhân sao? "

Thôi Thắng Triệt liếc vị hán tử cứ lắp bắp mãi kia thì càng thêm khó chịu, hắn trực tiếp đẩy Trần Hào sang một bên sau đó thẳng chân bước vào bên trong đại lao.

Trần Hào: "..." Không xong! Lớn chuyện rồi!

Hắn ban đầu được y rủ rê đi chơi, ai ngờ đi đâu không đi, đi tù.. à không, nhầm, đi thăm tù mới đau chứ. Giờ thì hay rồi!

"Xin lỗi Tịnh Hán, thanh quan còn không quản nổi chuyện gia đình ngươi huống chi trộm vặt nhỏ bé như ta. Thôi thì ta cáo từ trước!" Trần Hào chấp hai tay vào nhau, khom người hướng cửa đại lao huyện nha vái một vái rồi cong chân chạy mất hút.

...

"Ngươi biết vải màu đỏ ở Trương Gia được phơi ở đâu không?"

Lúc y rời khỏi phòng giam của Trương Tam, chưa kịp bước đi thì đã nghe hắn hỏi vậy.

"Ở... sân lớn?" Y bất ngờ trước câu hỏi không biết mục đích là gì của Trương Tam nên ngờ vực trả lời đại.

Hắn nghe xong câu trả lời thì khóe môi chợt chùng xuống nhưng nhanh chóng kéo lên trở lại.

"Ngươi là Duẫn Tịnh Hán?" Hắn cười lộ răng, tỏ ra thích thú trước phát hiện của bản thân.

Tại sao lại không nhận ra sớm hơn chứ? Rõ ràng thư sinh họ Duẫn từng một thời sống ở Trương gia trói gà còn không chặt thì làm sao hết lần này đến lần khác đánh hắn đến không có đường kêu cha gọi mẹ. Còn nữa, người đọc sách như Duẫn Tịnh Hán sao lại có thể thời thời khắc khắc gặp hắn liền manh động, châm chích, chửi cũng nhiều nữa. Nói là bị Thôi Thắng Triệt dạy hư thì hoàn toàn không có khả năng.

Duẫn Tịnh Hán nghe đến loại câu hỏi này thì tim chợt hẫng đi một nhịp, y nắm chặt tờ giấy lấp đầy bằng một mớ  mực tàu. Sau ít lâu im lặng thì ngẩng cao đầu, hướng ánh mắt về phía Trương Tam, nhếch môi tà mị cười đồng thời đặt một ngón tay lên miệng tạo ra một tiếng 'suỵt' thật to, rồi thẳng lưng quay đi.

Trương gia chưa từng tự làm ra vải đỏ. Trương Tam lắc đầu cười khổ.

Lúc đi qua ngã rẽ nối giữa các phòng giam và lối vào đại lao thì Duẫn Tịnh Hán đột nhiên va phải ai đó, khi chưa kịp nhìn rõ ai là ai thì đã bị đối phương túm lấy cổ sau áo choàng, lôi đi.

...

"Điều thứ 4 trong cam kết?" Giọng nói kia trầm trầm phát ra tựa như một vị phán quan đang hỏi tên tuổi để đưa y vào đường chết vậy.

Xong rồi, xong rồi!!!! Y thật muốn rơi nước mắt.

"Những người... họ Trương đều... đều phải... tránh xa... trăm thước." Y lí nhí trả lời mặc cho bản thân đang bị lôi về nhà một cách đầy bạo lực.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net