28. Bánh Bao Phu Kí

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tuy đã từng giới thiệu qua một lần nhưng cũng phải nhắc lại thêm lần nữa, để cảm thán cái sự đẹp đẽ và to lớn của Kim Long trấn. Nơi này cách kinh thành không xa cũng không gần, xinh đẹp nhưng không tráng lệ, mộc mạc nhưng không thiếu phần diễm kiều, mê hoặc. Đây còn là nơi xuất ra những thước vải đẹp nhất tại kinh thành, là một trong những cái nôi của nền ẩm thực Trung Hoa xưa cũ. Bánh xếp, bánh hấp, bánh bao, bánh quế hoa, bánh ngọt,... tư lự các loại bánh đều có thương hiệu, quầy bán lớn trong chợ trấn, ví dụ như bánh hấp thì có Dương lão bản, bánh gạo thì có Linh Câu đại thúc, bánh xếp thì phải tạt qua chổ của Phan lão bản,... và cuối cùng, bánh bao thì không thể đi nơi nào khác ngoài..."

Ông chủ Đại Mão Kí đứng trước cửa hiệu bánh bao của mình, chống hông đợi nghe người khác tung hô.

"Sai rồi, người bước lên mười bước đi."

Nam tử đưa tay dìu lão phụ phu nhân tiến lên phía trước, rời khỏi phạm vi của Đại Mão kí. Bỏ lại một gương mặt méo xẹo của lão bản.

"Đúng vậy."

Nam tử rực rỡ cười, đưa tay chỉ thẳng lên bảng hiệu được làm bằng gỗ, nhìn qua màu sắc cũng đủ hiểu nó đã được treo cả mấy đời rồi.

"Phu Kí, Phu bánh bao chính là đệ nhất bánh bao của Kim Long trấn."

Lão phu nhân kia cũng không phản bác lại lời giới thiệu đầy nhiệt huyết của người bên cạnh, bà sống ở đây lâu rồi nên thừa biết Phu Kí chính là cực phẩm đồ ngon trong lòng người dân trấn Kim Long chính gốc.

Nhưng mà...

"Liên quan gì đến ta, con bảo là đưa ta đi xem chiếc vòng ngọc có trạm khắc con hổ bên trong mà?!"

Bà không tin vụ chiếc vòng đâu nhưng mà bà thích hỏi thế, để xem tên tiểu tử to xác trước mặt trả lời thế nào.

Nụ cười đáng lí ra rất rực rỡ của Duẫn Tịnh Hán thoáng cứng đờ, y hạ khóe môi, nắm chặt lấy tay Thôi lão phu nhân, biểu tình đầy tâm trạng, hỏi: "Đối với người, Tiểu Suất không phải là ngọc thạch yêu quý sao?"

"Ừm... phải." Thôi lão phu nhân, gương mặt hiện lên nét đề phòng.

"Thì đúng rồi, Phu bánh bao trong đây tuổi hổ, mà hổ chạy vòng vòng trong ngọc thạch chính là chạy vòng vòng trong tim Hàn Suất đó. Tâm bệnh của tiểu tử ấy phải chữa bằng tâm dược nha."

Gương mặt Thôi lão phu nhân hiện tại là một loại biểu hiện như không thể tin vào tai mình, gần cả đời người bà mới thấy có kẻ nói chuyện tưởng như vô lý nhưng lại hợp lí thế này.

"Duẫn đại ca?"

Trong lúc kẻ lớn cùng kẻ nhỏ chưa kịp nuốt xong cuộc đối thoại thì bên kia đã nghe tiếng gọi của ông chủ nhỏ của tiệm bánh bao Phu Kí.

"A... Thắng Quan, đem cho ta một bánh chay đi." Duẫn Tịnh Hán, đưa tay quá cao đầu vẫy vẫy Phu Thắng Quan.

Không nghe bên trong đáp lại cái gì, chỉ thấy khách quan đông nghẹt đang đợi mua được mớ bánh mới. Y cũng thấy được tình hình chỉ có hai phụ tử họ Phu đang loay hoay gói bánh, cho nên y toan định bước vào tự mình đem một cái bánh chay cho vị nhạc mẫu bên cạnh.

"Đến đây đến đây!"

Nhưng y chỉ vừa mới động chân thì đã thấy từ trong đám đông bò ra một tên tiểu tử. Đúng, chính xác là bò ra. Hai tay ấp một cái bánh nóng hổi, chạy tới đưa cho Duẫn Tịnh Hán.

"Bên đây." Duẫn Tịnh Hán dùng tay xoay Phu Thắng Quan, để hắn hướng cái bánh bao về phía Thôi lão phu nhân.

Thôi lão bà, trong ống tay áo khẽ lăn tràng hạt, miệng không thấy động lên dù chỉ một chút. Bà yên lặng bình phẩm đứa trẻ trước mặt. Đây là người con trai bà dùng rất nhiều tâm huyết để yêu, bao phấn đấu đều dành trọn cho người này, phải chăng bà cũng nên thử một lần nhìn nhận được cố gắng của cả hai... à không, phải là cả ba chứ! Bà hơi mỉm cười nhìn Duẫn Tịnh Hán sau đó nhìn lại cái bánh bao còn hơi bốc khói trong tay Phu Thắng Quan, rồi giật mình, nhận lấy.

"Không bị bỏng sao?" Bà đưa tay kéo lòng bàn tay của hắn đến xem rõ, nhìn thấy chỉ hơi ửng hồng thì biết không bị bỏng nên yên tâm một chút.

"À... không sao, con quen rồi, chút nóng không ảnh hưởng lắm." Hắn cười ngây thơ như đứa trẻ.

"Đây là mẫu thân của Hàn Suất." Duẫn Tịnh Hán mở lời giới thiệu.

Hắn gượng cười, gương mặt đồng dạng với ông chủ Đại Mão Kí, rất khó coi.

"Tiểu tử ngươi, về gói bánh cho ta đi. Đợi lâu lắm rồi!" Bên kia nhao nhao triệu hồi họ Phu trở lại quầy vì hiện tại Phụ thân hắn gói không kịp tay rồi.

"Chờ chút, đến ngay." Hắn nhăn mày, đáp lại. Sau đó mỉm cười quay sang lão phu nhân, cúi người chào hỏi: "Không biết bá mẫu ghé chơi, con không chuẩn bị gì cả."

"Không sao, ta chỉ..."

"Nhanh lên tiểu Phu!!!"

Thôi lão phu nhân còn chưa dứt câu thì đã bị mấy người mua bánh bao lớn giọng cắt ngang. Thật không trách họ được bởi vì ai cũng muốn tranh thủ ăn chút đồ ngon rồi đi làm mà.

"Mời bá mẫu vào nhà ngồi dùng trà." Phu Thắng Quan luýnh quýnh tay chân, một bên hắn không thể bỏ còn một bên chẳng thể làm ngơ.

"Cùng ta đi thăm Hàn Suất đi." Thôi lão bà đột nhiên kéo tay hắn, ánh mắt nhu hòa hết mức có thể nhằm khiến hắn không cảm thấy áp lực.

"...Người nói?" Phu Thắng Quan thật không tin vào tai mình.

"Cùng ta đi thăm Hàn Suất đi. Hắn ở nhà sắp phát điên rồi."

Phu Thắng Quan có cảm giác lâng lâng như uống rượu, hắn kéo nụ cười xem chút chạm mang tai mà gật đầu liên tục.

"Bá mẫu đợi con đi lấy bánh bao cho Hàn Suất, sẽ quay lại ngay." Nói xong, hắn một lần nữa bò vào đám đông.

Duẫn Tịnh Hán nhìn trời quang mây tạnh, không khí ấm áp, lòng người vui vẻ thì cảm thấy hạnh phúc khôn cùng. Cuối cùng cũng có thể giúp Tiểu Suất làm được chút chuyện rồi.

Hài lòng với chuyện tốt mình vừa làm được, y thôi ngẩn đầu mà nhìn về phía tiệm bánh bao và rồi nụ cười trên môi thêm một lần tắt ngủm.

Phu Thắng Quan tay ôm một túi bánh bao nóng hôi hổi, đang bị phụ thân hắn nắm cổ áo lôi xềnh xệch về phía này.

Thôi lão phu nhân nhìn thấy tình hình thì lòng thầm hoảng sợ, đúng là bà đã quá vội khi không hỏi kiến Phu lão gia tử. Giờ ông ta nổi điên rồi thì phải!

Lão Phu nhìn thấy Thôi lão phu nhân như muốn nói gì đó thì cũng không ngại đưa tay lên cố ý chặn lời, sau đó dùng cái giọng ồn ồn của mình một hơi nói: ''Không vòng vo, ta chỉ có đứa con trai này thôi, bà muốn đưa nó đi đâu thì cũng phải hỏi ý ta chứ."

"À... ta thật ra đã vô ý quá, giờ ta ở đây muốn mượn đứa trẻ này nửa ngày. Không biết Phu lão gia ông có thiện lòng cho mượn không?" Thôi lão phu nhân mỉm cười, lời nói cũng có phần khách sáo, cũng có phần nhân nhượng nhưng lại không thiếu phần hiếu chiến. Mấy ai biết được, lão Phu và Thôi lão phu nhân từng ở sát nhà nhau, từ hồi sáu bảy tuổi bà đã bị ông ta chọc tức cho đến khi xuất giá.

"Cũng được." Ông dừng một lúc rồi nói tiếp, "nhưng tiệm đang bận rộn, một mình ta không kham nổi hết việc."

Thôi lão phu nhân nghe liền hiểu, bà trong chớp nhoáng kéo tay Duẫn Tịnh Hán trao qua chổ Lão Phu, đồng thời kéo Phu Thắng Quan về chổ mình.

"Giao cho ông con trai ta, coi như chúng ta trao đổi công bằng. Được chưa?"

Phu lão gia tử nhìn một vòng từ đầu đến chân của vị thư sinh đang hoang mang bên cạnh mình, gật đầu vài cái sau đó không đợi y phản ứng, kéo người trở về tiệm bánh bao.

Thôi lão phu nhân, một chút áy náy cũng không, nhanh chóng kéo Phu Thắng Quan đi về một hướng khác.

Hai lão tiền bối chắc cả đời cũng không biết được, trong khoảnh khắc đó Duẫn Tịnh Hán đã quyết tâm suốt đời không làm chuyện tốt nữa.

...

Gần quá trưa, Thôi Thắng Triệt trở về nhà, sau một vòng đảo chân đi tìm Duẫn Tịnh Hán không thấy thì hắn bắt đầu phát hỏa, không nói không rằng đùng đùng chạy đến chổ Trần Hào đòi người nhưng quá hay lúc hắn đi ngang chợ thì bị một thiếu nữ bán đậu hủ kéo lại.

"Công tử, ta còn bốn miếng đậu hủ ngài mua giúp ta đi."

Thôi Thắng Triệt dứt khoát quay đầu, xem như chưa nghe thấy gì nhưng vị thiếu nữ kia lại thêm một lần kéo ống tay áo hắn.

"Hay vầy, ta tặng cho ngài bốn miếng, lấy giúp ta đi để ta còn kịp dọn hàng, đi nghe Duẫn tiên sinh kể chuyện."

Duẫn tiên sinh kể chuyện? Duẫn Tịnh Hán sao? Từ bao giờ Duẫn tiên sinh nhà ta biết kể chuyện?

Thôi Thắng Triệt khó chịu, rút ống tay áo về, hỏi: "Ở đâu?"

"Bánh bao Phu Kí."

Hắn nghe xong thì toan định rời đi nhưng suy nghĩ một chút thì quay lại, đem bốn miếng đậu hủ xếp chồng lên nhau. Giọng hạ thật trầm nói: "Đậu phụ này là của cô nương, còn 'kia' là của ta."

Một chữ 'kia' của hắn chính là ám chỉ vị Duẫn tiên sinh - người kể chuyện mới nổi ngày hôm nay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net