Chap 2. Chào Itlis!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jeonghan đem một nửa bó củi của mình chia cho Seungkwan. Cũng vì cậu nhóc do mải lo cứu người mà bỏ quên cả bó củi kiếm được ở rừng. Số củi đó là cha cậu bảo cậu đi kiếm vì nhà cậu đã hết sạch củi cho tiệm bánh rồi. Giờ mà về nhà bảo với cha là con bỏ quên củi do lo cứu người thì kiểu gì cũng bị mắng cho xem.

-Anh đây không hiểu chú suy nghĩ kiểu gì nữa._Jeonghan cằn nhằn Seungkwan trong lúc đưa bó củi cho cậu.

-Em chỉ là quá yêu thiên nhiên, của rừng thì trả cho rừng thôi mà anh.

-Cứ yêu thiên nhiên rồi chết cóng đi ha!_Jeonghan dùng một cành cây khô gõ cái chóc lên đầu Seungkwan.

-Aaa bớ người ta anh thiên thần đánh người!

-Còn la nữa anh nhét hết đống củi này vào mồm chú.

Seungkwan vì lời hù doạ của ai đó mà im bặt, lại lí nhí một câu bé như muỗi kêu.

"Thiên thần cái gì, ác quỷ thì có"

_____

Jeonghan dùng nửa bó củi còn lại đem đổi với trưởng làng để lấy khoai và ít gạo. Vừa về đến nhà cũng là lúc ông cậu đang mở cửa đi vào.

-Cháu chào ông~_Jeonghan ngân chữ "ông" rõ ngọt.

-Ừ, hai người kia đã tỉnh chưa?

-Dạ rồi ạ~

-Mày bỏ cái giọng đấy giùm ông. Than niên trai tráng rồi chứ có phải 4 tuổi như thằng bé Chan cuối làng đâu.

Jeonghan chính xác là đã 20 tuổi, nhưng vẫn dùng cái giọng như trẻ em mẫu giáo để nói chuyện với ông của mình. Mà theo ông, đó là cái giọng khó chịu và tởm lợm nhất cái đỉnh Itlis này...

Trong khi cả hai ông cháu còn đang bận nhây nhây trước cửa nhà thì bên phía tiệm bánh, Seungkwan đang phải chịu trận vì bó củi cậu đem về quá ư là ít so với 3 cái lò bánh đã nguội ngắt.

-A bố à, con đã nói là do con gặp hai người bị nạn mà...

-Thế sao Cheonsa cũng gặp hai người kia như mày mà nó vẫn có củi đem về đấy thây! Suốt ngày chơi với nó mà mày chẳng học được tính gì từ nó cả con ạ. Con nhà người ta thì vừa đẹp vừa ngoan, còn mày đã mập ú rồi còn lười...

Ây da các bạn đọc à, hình tượng con nhà người ta không tự sinh ra cũng không tự mất đi. Mà nó chỉ di chuyển từ thung lũng lên miền núi. Hay đơn cử ở đây thì con nhà người ta không ai khác ngoài Jeonghan-thiên thần quốc dân. Vì vậy nếu bạn có ý định muốn chuyển lên núi sống để tránh việc bị con nhà người ta ám thì bỏ ngay đi. Không thành đâu~~

__

Quay lại với nhà Jeonghan. Hai người con trai Seungcheol và Vernon vừa mới đánh một giấc dài xong, nằm lăn lăn một hồi chán quá lại đánh thêm một giấc tới lúc Jeonghan về. Tới lúc banh mắt ra thì Jeonghan và ông đã ngồi ngay trước mặt.

Seungcheol ngồi dậy gãi gãi đầu, lễ phép chào ông.

-Cháu cùng Vernon đây là sinh viên đại học ạ.


Không ai hỏi nhưng Seungcheol cũng tự giới thiệu.

-Trường bọn cháu cho nghỉ đông kết hợp nghỉ tết 5 tháng. Thế nên bọn cháu mới lên đây. Một phần là để vui chơi thư giãn, một phần là để tìm hiểu về nét sống của người dân ở đỉnh Itlis này._Vernon tiếp lời.

-Trên đường đi không may gặp bão tuyết, nếu không có cậu Jeonghan cùng ông đây thì chắc bọn cháu đã chôn xác ở đấy rồi. Thật sự cảm ơn hai người rất nhiều.

Seungcheol cúi đầu cảm ơn, đồng thời cũng ngưng lại một lúc để xem phản ứng của Jeonghan và người ông. Không có phản hồi, hai người mặt lạnh như tiền nhìn chăm chăm vào anh. Ho khan vài tiếng, Seungcheol nói tiếp:

- Dù gì cũng ở đây rồi, bọn cháu muốn xin hai người cho bọn cháu tá túc lại 4 tháng, không biết có được không ạ...?

10 giây.

20 giây.

Tám mắt nhìn nhau.

-Mắt cậu ta to thật, như mắt bò vậy.
Đây là người ông nói với Jeonghan

-Cháu cũng nghĩ thế.
Đây là Jeonghan trả lời ông mình.

-Phụt...Há há há há...
Đây là Vernon cười vào mặt Seungcheol.

Đứng hình.
Đây là tình trạng của Seungcheol.

Anh ghim con bò rồi, nếu còn ai nói mắt anh giống bò nữa, anh nhất định không đội trời chung với nó!

-À, cậu vừa nói cái gì ấy nhỉ? _Ông của Jeonghan cười khì khì rồi hỏi lại Seungcheol.

-Bọn cháu muốn xin tá túc lại đây đến hết kỳ nghỉ ạ...

-Ta thì không có vấn đề gì, nhưng mà hai đứa phải xin phép trưởng làng nữa.

-Tốt quá, vậy bọn cháu phải gặp trưởng làng ở đâu ạ?

-Cứ nghỉ ngơi đi đã. Đến chiều Jeonghan nó đưa hai đứa đi gặp ông ta.

_____

Đã xế chiều, ánh hoàng hôn nhẹ buông trên đỉnh Itlis. Màu cam đỏ chói mắt cứ thế len lỏi khắp mọi nơi, chuẩn bị dọn đường cho màn đêm thay thế.

Seungcheol cùng Vernon đã tắm rửa và thay đồ sạch sẽ, chuẩn bị đến nhà trưởng làng. Ông của Jeonghan đã nói trước với trưởng làng về việc hai người con trai xin ở lại, tất nhiên là với cái tính cách hoà đồng thân thiện của người dân đỉnh Itlis thì không có chuyện từ chối rồi. Không chỉ vui vẻ đồng ý, trưởng làng còn tốt bụng mời hai người họ cùng ông cháu Jeonghan lại ăn cơm.

Bữa cơm miền núi cũng không có gì nhiều. Là súp khoai tây, cơm trắng và thịt nai, còn có cả một ít rau mầm. Sau khi ngồi vào bàn đông đủ, Seungcheol mới nhận ra nhà tù trưởng có ba người. Người phụ nữ đang ra vào bếp là vợ ông, còn cô gái đang ngồi phía tay phải ông chắc chắn là con gái ông rồi.

Cứ nghĩ là trưởng làng thì cách ăn mặc sẽ khác. Thế nhưng so với hai ông cháu Jeonghan thì nhà trưởng làng cũng không hơn. Vẫn là áo lông thú, khăn len và tất len. Chỉ khác là trưởng làng có đeo một cái vòng lớn, tết bằng dây thừng, xâu vài hạt gỗ nhỏ màu đỏ. Mặt dây chuyền là một cái vuốt gấu.

Cả cậu nhóc tên Seungkwan hồi sáng anh gặp cũng ở đây. Cậu ta đem đến mấy ổ bánh mì theo lời trưởng làng. Sau đó còn được trưởng làng hào phóng mời ngồi lại dùng bữa.

-Mời mọi người dùng cơm.
Seungcheol lo cho cái bụng rỗng của mình, cầm đũa mở lời.

Mọi người vẫn im lặng. Thấy không ai phản ứng, Seungcheol ngại ngùng đặt đũa xuống, quay ngang quay dọc. Hết nhìn Jeonghan lại nhìn trưởng làng. Thấy ánh mắt của trưởng làng cứ dán chặt lên mặt mình, anh áy náy không biết mình có làm gì sai không.

10 giây.

20 giây.

Mười sáu mắt nhìn nhau.

-Mắt anh ta to thật, như mắt bò vậy.
Đây là trưởng làng nói với con gái ông.

-Con cũng nghĩ thế.
Đây là con gái ông trả lời.

-Khặc...há há há há...
Đây là Seungkwan, Jeonghan cùng Vernon cười vào mặt Seungcheol.

Seungcheol nắm chặt đôi đũa, mắt mở to. Tại sao? Tại sao chứ? Mắt anh chỉ là to hơn người bình thường một tí, một tí thôi mà! Đâu đến nỗi to như con bò đâu chứ?!

-Xem kìa, mắt cậu ta giờ còn to hơn cả con bò nữa._ Vợ tù trưởng bắt gặp đôi mắt trừng to của Seungcheol, lại thêm lời châm chọc.

-Haha...Thôi, mọi người dùng cơm đi._ Trưởng làng lên tiếng, thành công ngưng lại tràng cười như pháo nổ của ba cậu thanh niên kia.

Choi Seungcheol kể từ ngày hôm nay, nhất định không đội trời chung với con bò!!!

____

Sau khi dùng bữa cũng là lúc trời vừa tối. Trưởng làng sai người làm đốt một đống lửa ngay giữa sân, mời mọi người quây quần bên ngoài.

-Cháu là Choi Seungcheol._ Seungcheol lên tiếng trả lời câu hỏi của trưởng làng.

-Còn cháu là Chwe Vernon ạ._Vernon cũng rất nhanh trả lời.

-Bọn cháu có ước muốn tìm hiểu đỉnh Itlis cũng lâu rồi. Nhưng mà nếu chỉ ở khu du lịch không thôi thì chán quá. Thế nên bọn cháu mới đến làng mình. Cảm ơn bác trưởng làng và ông đây, không chỉ cứu sống mạng cháu, mà còn cho bọn cháu ở lại.
Seungcheol cúi đầu thành tâm. Vừa lúc "cái loa" Seungkwan lên tiếng.

-Này này, tôi cũng đã cứu hai người đấy nhá~

-Thôi được rồi, vậy mời người hùng Seungkwan và người hùng Cheonsa đây làm một bài cho vui nào._Trưởng làng cười nói.

Từng đốm lửa nhỏ cứ bay lên từ đống lửa lớn, như muốn đuổi theo làn khói kia lên tận trời đêm. Mọi người cùng quây quần bên nhau, lắng nghe tiếng hát trong trẻo Jeonghan và giọng ca nội lực Seungkwan, hòa hợp, yên bình đến lạ thường.

_____

Sau khi đêm thế chỗ cho ngày, ngày lại thế chỗ cho đêm.

Sau khi mặt trăng thay thế mặt trời, mặt trời lại thay thế mặt trăng.

Trời đã sáng, Jeonghan, Seungcheol và Vernon đã thức dậy từ lâu. Đêm qua ông của Jeonghan đã nói, nếu muốn ở lại đây, hai người họ cần phải làm việc. Thế nên họ đã thức sớm để đốt lửa đun nước. Tính đến giờ thì vẫn còn nhẹ nhàng lắm, duy chỉ với con sâu lười Vernon thì việc dậy sớm chính là một cực hình.

Sau khi bỏ nốt số củi còn lại vào những đống lửa đang bùng lên dưới đáy nồi. Seungcheol phủi phủi tay cho sạch rồi đánh thức Vernon đang gật gù bên cạnh. Họ sẽ cùng Jeonghan xuống chân núi để tắm suối nước nóng.

Trước đây Itlis chính là một ngọn núi lửa. Tuy đã qua nhiều thế kỷ  nhưng dòng nham thạch sâu dưới lòng đất vẫn đang ngày đêm nung nóng những mạch nước ngầm dưới chân núi. Mà theo như lời Jeonghan kể, thì chính trưởng làng là người đã tìm ra mạch nước. Việc khai thác mạch nước này thành một khu du lịch tham quan cũng đem lại nhiều lợi nhuận cho dân làng, không chỉ có nước nóng để tắm vào mùa đông mà còn có thêm việc làm để tăng thu nhập nữa.

Trước giờ Seungcheol vẫn cứ thắc mắc về cái cách mà người dân trong làng gọi Jeonghan: Cheonsa-thiên thần. Nhưng mà cho đến hôm nay, khi đã được diện kiến Jeonghan tắm suối nước nóng, Seungcheol cũng đã biết được một phần lý do rồi.

Dưới làn hơi nước mờ mờ ảo ảo, Jeonghan đứng ngay giữa hồ. Nước chỉ lên đến thắt lưng cậu. Làn da trắng sáng cứ ẩn ẩn hiện hiện. Mái tóc dài ngang vai vuốt ngược về sau. Nếu như không biết Jeonghan trước đó, chắc chắn Seungcheol sẽ nghĩ cậu là tiên giáng trần. Khung cảnh tiên lãng, quá ư là hoàn mỹ.

Jeonghan dựa vào thành hồ, dùng một cái khăn gấp gọn lại đặt ngay lưng, ngửa cổ thoải mái tận hưởng dòng nước nóng đang se khít lỗ chân lông của mình. Seungcheol đứng trên bờ, mắt dõi theo từng hành động của Jeonghan. Anh có cảm giác lồng ngực trái đanh đập mạnh. Mãi khi cậu em Vernon huých vai, anh mới định thần lại. Bước từ từ xuống hồ, cởi bỏ cái khăn đang quấn ngang lưng, Seungcheol ngồi xuống cạnh Jeonghan, ngắm nhìn khuôn mặt cậu. Sóng mũi cao cao, đôi mi khép hờ và môi mọng khẽ mở. Tim ơi! Chậm lại nào!

-Ayo! Anh thiên thần!
Là cậu nhóc Seungkwan. Chưa thấy mặt đã nghe giọng, đích thị là  cậu chứ ai. Nãy giờ cậu nhóc tinh anh này đã nhận ra ánh mắt Seungcheol dành cho Jeonghan, biết thừa "ai đó" đã chìm đắm trong vẻ đẹp của thiên thần rồi nên muốn trêu chọc một tý. Hoá ra là rất thành công, cứ nhìn đôi lông mày đang nhăn đến ép chết ruồi của Seungcheol là biết. Đang giận dỗi vì bị mất hứng đây mà.

Trêu người chưa được bao lâu, lại đến lượt Seungkwan đắm trong "tiên cảnh". Còn ai vào đây ngoài Vernon, cậu người tây có vẻ ngoài thu hút mọi ánh mắt. Tấm lưng trần, mái tóc vàng, da trắng như trứng luộc, còn thêm cả hiệu ứng hơi nước mập mờ nữa chứ. Seungkwan nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt cứ chằm chằm vào người Vernon. Điều này cũng khiến cho Vernon có hơi lo sợ, cậu ta sẽ không nói mắt cậu to như mắt bò đấy chứ?

____________________0713017_________________2:07

Ayo I'm coming back ~
Lạch bạch lạch bạch~
Gợi nhớ về khoản thời gian mà Jeonghan pretty af...

Beta by: celiamoreau_bts aka Len em :>



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net