Là Anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy rất thích hắn nhưng tôi vẫn còn là gái chưa chồng, không thể để lời ăn tiếng nói xấu tới mình. Tôi quyết định dậy và sẽ đi nấu ăn cho cả hai. Nhưng mọi việc đi về huớng ngược lại, trong khi tôi cử động, bỗng vô tình làm hắn thức giấc. Tôi nhanh trí vờ nhắm mắt ngủ như chưa thấy gì.

Bất chợt bàn tay hắn chạm khẽ vào mái tóc tôi vuốt như chạm vào mảnh lụa tơ hồng... Mắt tôi khe khẽ mở, tôi thấy hắn đang nhìn mình chằm chằm. Như không muốn cho tôi nghe thấy, nhân cơ hội tôi đang ngủ, hắn như tự kỉ:

- Nếu em biết anh lo cho em dường nào, thì chắc em đã chẳng vô tư như thế này!!

Hắn bất ngờ xưng anh-em, từ trước đến nay tôi và hắn có gọi nhau những lời thân mật như thế đâu, đôi lúc hắn lại khó hiểu vô cùng, tôi cảm nhận được trong lòng hắn có một cái gì nói khó nói ra. Chẳng lẽ hắn cũng... thích tôi à, chắc không đâu, là do tôi luôn ảo tưởng rồi tự tổn thương. Tôi tĩnh tâm lại.

Nằm một tư thế suốt mấy tiếng đồng hồ khiến tôi mỏi thật sự, tôi quay lại với thực tại thôi ngay suy nghĩ vớ vẩn trong đầu, tôi mở mắt ra, hắn giật mình thụt tay lại và vờ gãi đầu. Hành động đó của hắn thật dễ thương, tôi không dám cười chỉ vì sợ lộ.

Giờ đây, ánh mắt tôi đối diện ánh mắt hắn. Càng nhìn kĩ, hắn càng đẹp trai. Tôi khó có thể cưỡng nỗi vẻ đẹp chết người ấy cộng thêm nụ cười tỏa nắng thì chẳng ai bằng. Toàn bộ những gì thuộc về hắn, tôi đều bị mê hoặc. Tôi cố lấy lại bình tĩnh và diễn kịch:

- Anh đã đói chưa?

- Anh chưa đói - hắn vẫn chưa rời khỏi ánh nhìn của tôi

- Chúng ta ra ngoài dạo mát được chứ?

- Được...

Lần này tôi cũng ngủ chung với hắn, nhưng sau khi tỉnh dậy tôi chẳng dám nói lời nào, tôi cảm thấy ngại ngùng thật sự. Nhưng tôi thích những gì xảy ra trong hôm nay, chưa bao giờ tim tôi đập mạnh đến thế, vì tình yêu mà tôi biết ghen, biết nhớ, biết hờn biết giận... Trong tâm trí tôi luôn xuất hiện bóng dáng của hắn...

Vẫn thế, vẫn như mọi khi, hắn ngồi phía trước, tôi ngồi phía sau. Hắn đèo tôi đi qua khắp các con đường ở Sài Gòn làm thõa mãn ý nguyện của mình. Hắn đi với tốc độ của một con rùa để tôi có thể ngắm toàn bộ phong cảnh xung quanh. Trước mắt là đoạn lên dốc, bỗng hắn chạy thật nhanh. Tôi giật mình ngã vào lưng hắn, mặt tôi đỏ bừng lên, tôi nhận ra khoảng cách giữa chúng tôi đang gần hơn như những sợi len hàng ngày được đan vào nhau. Hắn hỏi tôi với một giọng trầm nhưng rất ấm:

- Không sao chứ?

- Tôi vẫn ổn - tôi vun ra khỏi người hắn

Giọng hắn toát lên một cái gì đó rất nam tính nhưng cũng không kém phần bộc lộ sự quan tâm. Chắc hẳn điều đó cho biết hắn là một người tuy bên ngoài lạnh lùng nhưng bên trong lại vô cùng ấm áp..

Dạo vài vòng, bụng tôi cồn cào kêu tiếng, hắn vô tình nghe được, chẳng cần hỏi gì nhiều hắn chở tôi thẳng đến những nơi ăn vặt đường phố.

- Hôm nay chúng ta đổi món nhé!! - hắn bảo

Tôi gật đầu. Chúng tôi vừa ăn vừa nói chuyện với nhau rất thân thiết, chưa bao giờ tôi cảm thấy vui như hôm nay. Tôi nhận ra những lúc tôi tự nhiên nhất và thoải mái nhất là khi được ở cạnh hắn, cùng nhau ăn uống và cùng nhau làm việc..

Sau khi bụng tôi no như muốn vỡ ra, hắn chở tôi về nhà, trước khi đi hắn còn căn dặn:

- Uống thuốc đúng giờ, ăn uống đúng bữa nhé, nghỉ ngơi sớm đi! Anh về!

Tôi chỉ mỉm cười, vẫy tay chào tạm biệt. Tôi vào nhà và nằm bệch xuống giường, tôi đặt tay lên tim mình, người tôi hiện giờ có đầy những cảm xúc đang lẫn lộn xen kẽ nhau. Cho đến khi rời khỏi hắn, tim tôi vẫn đang đập lệch nhịp, mặt vẫn một màu đỏ.

Tôi tự hỏi lòng mình rằng tôi thích hắn nhiều đến thế sao, ngay cả tôi vẫn chưa chấp nhận được sự thật bản thân mình đã thay đổi quá nhiều. Bên ngoài tôi là một cô gái mạnh mẽ nhưng khi cạnh hắn tôi trở nên yếu đuối đến lạ thường. Từ khi hắn xuất hiện, cuộc đời tôi đã bị đảo lộn như một mật mã bí ẩn và hắn chính là chiếc chìa khóa giải quyết cho sự hỗn độn này...

Tôi nghĩ tình yêu đích thực của mình đã đến rồi - Anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#của