chương 8: ta không muốn!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giọng nói này khá quen thuộc, ta gần như suýt khóc khi nhìn thấy thân ảnh gầy nhom của Phượng Lệ đang hưng phấn đi vào.
Phượng thần nhướng mày, không chút để ý hỏi.
"Ngươi làm gì ở đây? "
Phượng Lệ có vẻ gặp được thần tượng của mình, lập tức như miếng cao da chó bám lấy Phượng thần.
"Gia gia, rốt cuộc con cũng gặp được người, gia gia, con muốn học Hỏa Hoan Kiếm pháp, còn có Kim Chung Động, Thiết Thủy Cơ, Phượng Hoàng Thiên...bla...bla...."
Không biết Phượng thần thế nào nhưng ta cảm thấy thật choáng váng, tên oắt Phượng Lệ này đâu phải vẹt, sao lại nói nhiều đến đáng sợ như vậy? Ta trông vẻ mặt của Thái thượng lão quân, giống như chẳng lạ gì cả, điềm nhiên giũ giũ vạt áo, khôi phục bộ dáng thanh cao của tiên nhân.
Ta nhân cơ hội này lẻn khỏi đại điện, bên ngoài mây trắng bay bay bỗng có một nữ tiên xinh đẹp đi qua. Nàng yêu kiều hỏi ta:
"Tiên cô, xin hỏi Lệ Lệ có ở đây không?"
Lệ Lệ? Phượng Lệ?! Hắn còn có cái tên kinh dị này? Ta lễ phép hỏi:
"Cô muốn hỏi Phượng Lệ?"
Tiên nữ xinh đẹp kia liền e lệ gật đầu, ta thầm đánh giá nàng, tiểu tiên này trông ngây thơ trong sáng vô cùng, dĩ nhiên ít tuổi hơn cả Phượng Lệ.
"Tiên cô có thể chỉ đường cho ta không?"
Lúc này còn quay lại chỉ có thể chứng minh não ta đã nên bỏ đi rồi. Ta giơ tay hướng dẫn nàng ta.

"Cứ đi thẳng thấy một cái điện đề Lão quân điện thì bước vào. Hắn ở trong đó"
Tiên nữ ngước đôi mắt ngập nước nhìn ta cảm kích.
"Đa tạ tiên cô, ta tìm chàng đã một trăm năm rồi"
Trong lòng ta nghe vậy thì giật thót, tiểu tử Phượng Lệ kia thế nhưng tìm cách trốn nàng này mà ta lại vẽ đường cho hưu chạy!
"Ta....". Ta còn đang không biết làm thế nào thì tiên nữ kia đã bay đi. Ta hốt hoảng một chút nhưng nghĩ lại, dù sao ta cũng không biết đến chuyện này thì khó tránh hành xử lầm lẫn. Nghĩ là kệ, ta phẩy tay bỏ đi.
********
"Hồng Trì tiên nữ tiếp chỉ~~"
Ta cùng lão quân và hai tiểu đồng phù phù quỳ xuống. Nói cũng lạ, Thiên Đế có chỉ gì cho ta vậy?
"Thiên Đế khâm điểm Hồng Trì tiên tử đến ngoại viện Thông Thiên các của Phượng thần sắp xếp lại kinh thư đã bị lộn xộn mấy ức năm nay, mãn việc sẽ được ban thưởng bổng lộc và sắp xếp chức vụ khác."
"Cái gì.... ưm". Ta gần như muốn thét lên thì bị phất trần của Lão quân buộc chặt miệng, lão cười nhận thánh chỉ thay ta, còn vẫy tay tiễn Tri Thông tiên trở về.
"Lão quân, con không muốn hu hu"
Lão quân vẻ mặt cũng thương xót ta, vò vò mớ tóc của ta.
"Tiểu Trì, chỉ trách số ngươi quá xui xẻo, đắc tội Phượng thần ta cũng vô pháp cứu ngươi. Đành ủy khuất ngươi đến Thông Thiên các mấy ngàn năm rồi!"
Mấy... mấy ngàn năm, Lão quân ngài giết con đi cho rồi.
"Lão quân, con cầu xin Phượng thần là được phải không?"
"Ta sợ là..."
"Vậy thì con đi"
Ta phóng đi với tốc độ ánh sáng, đi được nửa đường ta mới phát hiện ra, ta nào biết chỗ ở của Phượng thần kia. Chết tiệt! "Ngươi là ai?"
Trước mặt ta là một vị thần tiên cao cao tại thượng, dáng người cao ngất, ngũ quan tuấn mỹ nhưng trên trán lại có một con mắt đen láy trông thêm mấy phần uy vũ thần thánh.
"Tiểu tiên bái kiến.... Nhị Lang thần"
Ngài kia lãnh đạm hừ một tiếng, ánh mắt lãnh liệt nhìn thẳng ta.
"Tiểu tiên nữ to gan, xem lần này ngươi chạy đâu cho thoát!"
Cả người ta sợ đến choáng váng, thôi xong rồi, ta biết lần này không thể trốn nữa. Gấp quá, ta quỳ trên mây, khóc như lê hoa đái vũ.
"Thần quân suy xét, tiểu tiên không cố ý đắc tội với Hạo... Thiên Khuyển! Tại khi đó bị dọa sợ nên, nên..."
"Đừng ngụy biện!"
Vẻ mặt Nhị Lang thần rét lạnh, khí thế trùng thiên áp ta đến không thở nổi. Bỗng áp lực chợt nhẹ dần, ta nghe tiếng Nhị Lang thần gầm lên.
"Phượng Triệt, ngươi làm gì?"
Ta bồi hồi nhìn sắc đỏ huyễn lệ bay quanh mình, thân ảnh cao lớn của Phượng thần đáp xuống. Ta cảm giác mình an tâm hẳn, vội nấp đằng sau hắn nhìn Nhị Lang thần đang phẫn nộ đằng trước.
"Nàng là người giúp việc của ta, không cho đánh".
Giọng điệu Phượng thần không nhanh không chậm, nghe câu nào ta liền nghiến răng câu đó. Nhị Lang thần vô cùng tức giận, sậm sịt nói.
"Nàng khinh thường chó của ta!!"
Phượng thần phẩy tay áo xem thường nói:
"Cho xin, chó của ngươi chuyên gia gây sự, chẳng lẽ ngươi cũng như nó?"
Nhị Lang thần sửng sốt , ngẫm ngợi một lát liền tức giận rời đi.
"Tiểu tiên nga cứ đợi đấy!"
Ta thở phào nhẹ nhõm, nếu để Nhị Lang thần bắt được khẳng định ta sẽ bị đem cho con chó đó gặm cho xem. Ta vuốt lại mái tóc hỗn loạn, hít một hơi vòng lên trước mặt Phượng thần, khảng khái nói:
"Bẩm Phượng thần, tiểu tiên biết đắc tội với ngài, hiện tại ta đến tạ tội với ngài, xin ngài giơ cao đánh khẽ, rút lại đề nghị để ta đến Thông Thiên các có được không?".
Vừa dứt lời, giọt mồ hôi lạnh của ta rơi khỏi trán vỡ tan trên mu bàn tay. Phượng thần chỉ lạnh nhạt nhìn ta rồi nói:
"Ta không đồng ý thì sao?"
Ta cắn răng nặn ra giọt nước mắt thật to.
"Cầu ngài đó..."
Ta mới không muốn cha ta vừa phi thăng thiên giới đã đuổi giết ta đâu!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net