chương 9: Bắt đầu đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

        Dĩ nhiên, Phượng thần không đồng ý. Ta thất thểu trở về thu dọn đồ ở Đan các của Thái thượng lão quân, hai tiểu đồng nước mắt nước mũi tèm lem thu dọn cùng ta, mới đầu ta còn cảm động xoa đầu chúng nhưng càng về sau, ta cũng chịu đủ, trực tiếp đá chúng ra ngoài, cũng không phải ta đi chịu chết, khóc cái gì.

"Hu hu..."
       
Ta gác chân lên bàn đếm lại chiến lợi phẩm có được trong thời gian ở cùng Lão quân. Nào là tiên thảo, tiên dược, tiên quả, tiên thực,... phải sắp xếp lại một phen mới được. Thật lâu sau, ta mới thu xong hành lí cho mình, Lão quân đã thay được mấy bình trà, lúc nhìn thấy ta , hàng lông mày trắng bạc khẽ cau lại.

"Ngươi ôm ấp từ biệt từng chiếc ngói nữa hả?"
        
Ta thở phì phò, không thèm so đo. Khó khăn ngồi lên mây, Lão quân lại bắt đầu giảng đạo.

"Đến Thông Thiên các nhất định không thoải mái như khi ở với ta, chuyện làm biếng là không bao giờ có, ta nghe nói ăn uống ở đó cũng không được tốt lắm. Ngươi vạn vạn thu liễm một chút, nhớ kĩ gặp chuyện gì yếu hại cũng phải nhịn, ráng mà nhịn, không cho phép phát giận mà liên lụy đến thanh danh của ta....."
       
Nói đi nói lại cũng đều là vì bộ mặt của lão dát vàng, ta ôm hành lí cắn một miếng bánh hoa đào mà Phượng Lệ vừa nãy cho ta. Hắn còn nức nở ghen tỵ nói:

"Thật hâm mộ tỷ, có thể ngày ngày được thấy gia gia ta!"
       
Cho ta xin, ai muốn thấy hắn chứ. Tiểu Hạc ta đây tránh còn không kịp, nơi nào để ý tiếp cận hắn. Mà nói cái tên Phượng thần bụng dạ hẹp hòi ấy, chẳng phải là nhìn bả vai của hắn lúc tắm thôi sao, vậy mà hắn làm như ta vấy bẩn sự trong sạch của hắn không bằng ấy!
Chậc! Nghĩ như vậy không biết có bị cái tên phúc hắc đó biết không nữa, ai nha, mặc kệ, ta đang rất cần được phát tiết nếu không ta sẽ phát điên!
       
Thông Thiên các rất lớn, ngoài một tòa tháp màu vàng kim lớn, xung quanh chỉ toàn mây và mây, Lão quân không được đi vào, giao ta cho Thông quan ở đó rồi tỏ vẻ buồn bã ra về. Ta đi theo thông quan đến nơi làm việc tương lai của mình, chiếc bàn lớn rất hoành tráng nhưng đằng sau chiếc bàn ấy là... một đống... không, phải là một núi sách vứt lung tung chồng chéo lên nhau. Đầu óc ta cũng bắt đầu rối theo cái đống bừa bộn này. Thông quan đưa ta đến đây tên Thường Tại, vẻ mặt thương cảm:

"Cố gắng lên nhé!"
       
Rồi đi mất.
       
Ta tức thở nhìn đống sách, lê chân ngồi lên chiếc ghế cứng nhắc, ta cong ngón tay, một quyển sách rơi vào tay ta. Bìa đã cũ, tiên thuật bảo vệ cũng đã phai nhạt, ta dựa theo những gì được chỉ dạy, nắn lại từng nếp gấp, sau đó hơ qua bấc thuật, thế là sách trở lại như mới.
       
Nhưng nhiều sách như vậy, ta làm đến mấy ngàn năm cũng chưa xong nữa, vả lại... Ngày thứ hai ta làm việc ở đây, ngẫu nhiên sẽ có các tiên nhân ghé qua đọc sách. Vị có ý thức một chút thì sẽ gấp lại cẩn thận, vị không có ý thức thì thản nhiên vứt lại rồi cưỡi mây tiêu sái rời đi. Cứ như thế, ta học cách trừng mắt với họ, hiệu quả tuy không khả quan lắm nhưng ít nhất, số lượng sách bị vứt bừa bãi thêm cũng bớt đi. Lại nói, Nhị Lang thần quân kia, biết ta đến đây làm việc nên cứ vài ngày lại đến phá phách một lần, nào là "không cẩn thận" làm đổ giá sách, "không cố ý" làm sách rách đến không nhìn được trang chỉ vì muốn để Hạo Thiên Khuyển thông minh thêm một chút..... vân vân và mây mây. Ta cố gắng làm như không có gì, trong lòng lúc nào cũng tự nhủ, coi như bị chó cắn một miếng. Chẳng có gì phải lo ngại. Nhưng nhịn mãi, ta cũng không nhịn được than thở với mấy Thông quan vào giờ ăn trưa, họ bị ta nói khích, hùng hổ đi tìm Phượng thần đòi công đạo cho ta, một đám nam nhân nhiệt huyết, ta chưa kịp ngăn cản họ đã như một làn gió lướt đi. Ta đau khổ vò đầu,  đúng là tự mua dây buộc mình mà.
        
Không ngoài dự đoán là bao, ta bị triệu vào tẩm điện của Phượng thần hỏi chuyện. Lúc đó là sau giờ ăn chưa, ta lò dò đi vào điện, nói là điện nhưng lại là một ngôi nhà thủy tạ, vật liệu dĩ nhiên là thượng thừa, bài trí bên ngoài rất thanh nhã. Chỗ ở của ta ở Thông Thiên các làm sao có thể đẹp bằng nơi này, nhất thời hứng thú đi lòng vòng ngắm nghía, ta đi đến một chiếc ao nhỏ trông khá xinh xắn, trong đó có mấy con cá vàng lấp lánh bơi qua bơi lại, thực ra, cá vốn là một món ăn bổ dưỡng của Hồng Hạc tộc ta, có điều hiện tại ta đã là tiên, tuy thanh tâm quả dục nhưng bản năng sinh tồn vẫn còn, ta nuốt nước miếng, nhắm mắt đi qua.... nhưng 'bịch' một cái, ta đâm phải một bức tường thịt.
     
Ta biết, ta lại giẫm phải gai rồi.

"Ha, ha ha, Phượng thần... vạn phúc!"
      
Ta không dám nhìn lên nhưng vẫn biết hắn đang quan sát ta, ta căng thẳng chết đi được bèn mở miệng lắp bắp nói:

"Bẩm Phượng thần, ta có.... có việc trình bày"
       
Phượng thần chỉ lạnh nhạt:

"Nói"
       
Ta không tự chủ ưỡn ngực một chút lấy khí thế, thanh giọng nói:

"Nhị Lang thần quân mấy ngày qua luôn làm hỏng sách của Thông Thiên các, tiểu tiên không dám quản ngài ấy cho nên xin Thần quân ra mặt giúp cho"
      
Phượng thần không nói chỉ khoan thai đi vào nhà, ta cũng đành nhắm mắt đưa chân, không ngờ, đi được non ba bước, tên Phượng thần chết bầm kia lại đứng bất động. Ta hận muốn chết, ôm trán lui sang một bên.

"Hình như kẻ xui xẻo mới là ngươi"
       
Ta nhướng mắt nhìn hắn, tên này nhớ cũng dai phết, ta hừ lạnh trong lòng, không thèm nói. Phượng thần vẫn tiếp tục:

"Sao không nói gì? Thái thượng lão quân nói ngươi là một đứa nhỏ khá mồm mép"
       
Ta hỉ mũi: "Phượng thần quá khen, không biết ngài có thể giải quyết rắc rối cho Thông Thiên các hay không?"
        
Ta cũng không phải đèn cạn dầu, lập tức lật lại vấn đề, Phượng thần có vẻ mất hứng, không thèm nhìn ta, khoảnh khắc đã biến mất như một làn khói. Ta tức giận trừng mắt,  muốn chạy? Không dễ vậy đâu. Ta nhanh chóng vọt vào nhà, đập vào mắt khắp nơi đều một màu gỗ, rất đẹp, nhưng ta cũng không ngờ tới, bài trí bên trong không khác gì ngôi nhà ở Hạ giới của tiểu tử Vân Triệt, ta ngây ra một lúc, giống quá chỉ là chất liệu hảo hạng hơn mà thôi.   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net