Chương 9:Điên ái 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Từ bỏ...Cữu..."

  Nam Cung Linh bị lật qua lật lại,phơi bày đủ các loại tư thế cơ thể ra vào,cuối cùng chỉ có thể than nhẹ cầu xin tha thứ,không nghĩ tới cữu cữu ngày thường nhã nhặn,vậy mà lại mãnh liệt như thế.

  "Linh..."

  Thân thể dán chặt cùng một chỗ,cảm giác hơi dinh dính,khiến cho vòng ôm càng thêm chân thực, cuối cùng, Nam Cung Linh mở mắt,thì ra không phải là mộng,cậu cuối cùng có thể cùng cữu cữu một chỗ.

...


  "Cữu,đừng đi..."

  Từ trong ác mộng giật mình tỉnh giấc, Nam Cung Linh nằm sấp ở trên giường,quay người muốn ngồi dậy, thế nhưng lập tức lại bị ngã úp sấp lại giường, toàn thân đau nhức như muốn rời ra thành từng mảnh.

  Bất chấp thân thể khó chịu,cậu hắn vẫn giãy giụa đứng dậy, nhìn khắp bốn phía, rèm cửa sổ bị gió thổi lên,không thấy cảnh tượng hỗn độn dâm mỹ trong phòng,tựa như tất cả chỉ là một giấc mộng, thế nhưng vết tích trên thân thể, rõ ràng đều là thật.

  "Cữu."

  Nam Cung Linh lại gọi một tiếng,nhưng không có bất kỳ tiếng đáp lại nào,giống như bị rơi vào hắc động,cậu mê man mà bốn phía, lệ một giọt lại một giọt từ trên mặt trượt xuống.

  "Linh,ngươi đã tỉnh."

  Quý Liêm đẩy cửa đi vào, Nam Cung Linh sửng sốt, đứng dậy muốn xuống giường,một chân vừa đặt trên xuống dưới,cả người liền té ngã trên mặt đất.

  " Linh."

  Quý Liêm chạy ào vào, cúi người muốn nâng Nam Cung Linh dậy, lại bị cậu thình lình ôm chặt lấy thắt lưng.

  "Cữu,ta nghĩ rằng người đã đi,ta còn tưởng rằng người lại muốn bỏ rơi ta."

  Người trong lòng đang khóc nức nở,thiếu niên vốn kiêu ngạo lại đang nằm trong ngực mình khóc lên, Quý Liêm giơ tay nhẹ nhàng ôm lấy cậu,chỉ cảm thấy yêu thương vô hạn.

  "Linh,cữu cữu ôm ngươi lên giường."

  Quý Liêm đem Nam Cung Linh ôm trở về nằm lại giường,"Cữu cữu, ta yêu ngươi."

  "Ta cũng yêu ngươi."

  "Thật sao?"

  Nam Cung Linh mừng rỡ như điên, Quý Liêm dựa gần, cúi đầu hôn lên giọt lệ bên khóe mắt Nam Cung Linh, ôn nhu hôn lên đôi mắt cậu,cánh mũi,rồi sau đó dừng trên đôi môi trằn trọc triền miên.

  "Ưm..."

  "Làm sao vậy?"

  "Nơi này đau nhức."

  Nam Cung Linh giơ ngón tay chỉ vào ngực mình,đầu vú nơi ấy đêm qua bị Qúy Liêm hút đến đỏ bừng,bởi vì cùng quần áo Qúy Liêm ma sát mà lại hơi hơi run rẩy,giống như quả anh đào chín.

  "Như vậy sẽ không đau."

  Quý Liêm hạ người, vươn lưỡi,chung quanh đầu vú bên trái nhẹ nhàng mà liếm một vòng,sau đó liếm sang bên phải,hai bên đầu vú trở nên dựng đứng,chợt lóe ánh sáng dâm mỹ không nói nên lời.

  "Có còn đau nhức không?"

  Quý Liêm tà tà mà cười, bởi vì người trước mặt không chỉ là cháu,mà còn là người yêu của mình nữa.

  "Ở đây không đau nữa,nhưng mà phía sau vẫn đau."

  Nam Cung Linh giơ tay chỉ chỉ bí huyệt phía sau,nơi này không chỉ đau nhức,mà còn nóng như lửa. Quý Liêm mỉm cười giúp cậu nằm xuống, đầu ngón tay thon dài đầu tiên là lưu luyến tại cái mông đầy co dãn,sau mới nhấn vào điểm đỏ ở giữa một cái.

  "Ở đây sao?"

  "Ân...Cữu đêm qua làm cho người ta đau quá."

  Cái mông mê người khẽ vểnh lên, yêu tinh mê hoặc người lại bắt đầu theo thói quen câu dẫn cữu cữu mình,đến khi được đầu lưỡi lửa nóng liếm lên nơi đó thì Nam Cung Linh quả thực hưng phấn không thể kiềm chế được.

  "Cữu cữu..."

  "Được rồi,nên thoa thuốc thôi."

  Không thể lại dày vò làm khổ bảo bối nữa, Quý Liêm đem đầu lưỡi của mình rút ra, cầm hòm thuốc tới giúp Nam Cung Linh bôi thuốc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net