Chương 3 : Hạ Chi Quang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng đàn du dương phả vào hơi thở của cuộc đời, reo ca giữa cánh rừng thông. Từng bước chân lưu loát, dáng hình âm thanh dần lộ ra, hắn nhảy từng nhịp điệu, hoà mình vào âm nhạc. Từng bước nhảy là từng cảm xúc được toả ra, thu hút ánh mặt trời vẫn còn say giấc nồng, trồi lên từ đáy vực tăm tối, hiện lên, rồi toả sáng rực rỡ - Hạ Chi Quang.

Gió to vi vút thổi vào lòng người, tạo tác ra sự nhiệt huyết cùng sức sống tuổi trẻ luôn hoà mình vào khao khát thực hiện ước mơ. Bàn tay chạm tới, hào quang rồi sẽ chiếu sáng, tin rằng những nỗ lực rồi sẽ được đền đáp. Hắn cũng thế, luôn cố gắng trên con đường dẫu biết có chông gai. Hạ Chi Quang rất liều mạng, chưa bao giờ hắn ngần ngại với thử thách, muốn thật hoàn thiện bản thân. Thi thoảng có gục ngã nhưng hắn vẫn chẳng cho đó có gì to tát, sẽ lại đứng dậy tiếp tục bước đi, vì niềm tin sẽ chạm tới ánh sáng.

Hạ Chi Quang giống như vì tinh tú giữa ngân hà xán lạn, cũng giống như một mặt trời ấm áp nhỏ nhoi. Hắn rất lạc quan và hay cười, đôi khi bạn đang buồn vì một chuyện gì đó mà ở bên " mặt trời nhỏ " Quang Quang thì lập tức liền vui vẻ ngay. Chính vì điều này nên mỗi khi tâm trạng Hạ Chi Quang cảm thấy buồn bã, hắn khó lòng tìm kiếm được sự giúp đỡ. Đặc biệt là ở thời điểm hiện tại, khi Hạ Chi Quang đang nhức nhối trên con đường theo đuổi ước mơ của mình, hắn cũng chỉ có thể thu mình một góc, tự bản thân tìm kiếm lối ra.

Hạ Chi Quang và ước mơ đồng hành cùng nhau nhiều năm, như hình với bóng, gian khổ và thành công đều có, đều đã từng nếm trải chua, cay, đắng, ngọt. Hắn chăm chỉ nhưng lại quá mức, cơ thể của hắn dần không chịu nổi được, những ngày luyện tập cao độ, những vết thương đôi khi là vô tình, tất cả đều có phần trong việc tàn phá cơ thể Hạ Chi Quang.

Đáng tiếc, nếu không có một cây gậy lớn đến đánh mạnh vào đầu hắn, hắn sẽ nhất định không tin, ngày qua ngày mà luyện tập, bản thân cũng vì thế trở nên bận rộn hơn rất nhiều, thời gian nghỉ ngơi lại càng không đủ. Điều này đối với Hạ Chi Quang thì nó vừa tốt vừa không tốt nhưng vẫn là giúp được hắn đẩy sâu sự hỗn tạp trong lòng xuống đến đáy.

Rồi đến một ngày nọ, Hạ Chi Quang vẫn đang luyện tập như bình thường, không biết tại sao hắn lại đi cố thực hiện một động tác nhào lộn, khiến cơ thể vốn đang cực kì không ổn của hắn đau nhức toàn thân. Hạ Chi Quang bị quản lý buộc phải nghỉ ngơi ở nhà. Trong thời gian nghỉ ngơi, hắn bị cấm đến phòng tập, cấm nhảy múa, cấm vận động mạnh. Mà hắn cũng bị quản lý mắng cho một trận.

- Em có thể theo đuổi ước mơ chỉ khi em có được một cơ thể tốt chứ không phải là một cơ thể chỗ nào cũng là vết thương. Chị sẽ xin bên trên cho em hai tuần nghỉ ngơi. Về nhà nghỉ ngơi cho tốt rồi hẵng quay lại, nếu em dám để bản thân không khoẻ hơn thì đừng hòng nghĩ tới việc quay trở lại.

Bị mắng, Hạ Chi Quang không dám lên tiếng, chỉ có thể nghe lời mà nghỉ ở nhà một chuyến. Nhưng mà lần bị thương này đã làm Hạ Chi Quang mấp mé trong hố sâu suy nghĩ, đôi mắt hắn nhắm nghiền không muốn mở ra. Nếu như cơ thể không khoẻ lại, nếu như không được đứng trên sân khấu nữa thì hắn sẽ thế nào đây ? Câu hỏi này xuất hiện nhiều lần trong suy nghĩ của hắn, hắn thấy thật mông lung, dù gì Hạ Chi Quang cũng đã theo đuổi ước mơ bằng tất cả sự tự tin lẫn tâm huyết. Nếu hắn không còn là một idol, nếu mọi nỗ lực của hắn tan vỡ, vậy hắn sẽ là gì ?

...

" Kính cong, kính cong"

Hạ Chi Quang thoát khỏi suy nghĩ, hắn nghe thấy tiếng chuông cửa reo liền chậm chạp đứng dậy ra mở cửa. Người ở bên ngoài không ai khác chính là chị quản lý của hắn - Phượng Ly Tuyết. Hắn thấy cô giơ cao tay trái, lắc lắc một hộp bánh ngọt, cười cười nói với hắn, dáng vẻ khác hẳn sự hung dữ lúc mắng Hạ Chi Quang mấy ngày trước :

- Chị mua bánh đến thăm em, tiện thể muốn nói chuyện với em. Chị vào được không ? Có một số chuyện muốn nói với em.

Cô tên Phượng Ly Tuyết là quản lý thứ hai của Hạ Chi Quang vào đầu năm ngoái. Cô đã hai mươi bảy tuổi, là một người rất thấu đáo, chỉnh chu và phóng khoáng. Cô là một người nhạy bén, luôn mang lại những lời khuyên đầy hữu ích cho các nghệ sĩ dưới trướng quản lý của mình, giúp họ thành công tìm được lối đi đúng đắn. Sau khi thành công giúp hai nghệ sĩ trở nên nổi tiếng, Phượng Ly Tuyết không cùng đồng hành lâu dài với họ, công ty đổi người, giao cho cô Hạ Chi Quang.

Lần đầu tiên gặp Hạ Chi Quang, Phượng Ly Tuyết đã phải ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của hắn, tựa như một tuyệt tác nghệ thuật. Hạ Chi Quang mang một vẻ đẹp kiều mị, quyến rũ và nam tính, ánh mắt của hắn không biết làm thế nào mà luôn tựa như làn gió xuân, trông đến là tình. Ở nơi đuôi mắt phải là nuốt ruồi lệ chi điểm tô trên khuôn mặt Hạ Chi Quang. Phượng Ly Tuyết từng nhìn thấy những bức ảnh của hắn nhỏ của hắn, luôn không tin được nhiên trước sự thay đổi ấy, vẻ đẹp nam tính quyến rũ chết người này của Hạ Chi Quang, đẹp đến câu hồn lạc phách.

Trở lại với hiện tại, Phượng Ly Tuyết và Hạ Chi Quang ngồi đối diện nhau ở phòng khách, hai người không ai nói gì. Cô thì thoải mái thong thả ngồi uống tách trà, hắn thì ngồi trầm mặc nhìn sàn nhà. Cho đến khi tách trà đầu tiên đã hết, Phượng Ly Tuyết mới lên tiếng nói đầu tiên :

- Em dạo này thế nào rồi ? Đã đỡ đau hơn chưa.

Hạ Chi Quang gật đầu, đáp :

- Em đỡ hơn rồi. Cảm ơn Phượng tỷ lo lắng.

Phượng Ly Tuyết vẫn giữ nụ cười trừ, nói thêm dăm ba câu ngoài lề, kéo Hạ Chi Quang vốn trước đây phải ở thế chủ động, nay là bị động bắt buộc tham gia câu chuyện của cô. Mà hắn nghe đến nhàm tai, không muốn nghe, bất đắc dĩ nói :

- Chị à, chị có thể nói trọng điểm cho việc chị đến đây không thế ?


Phượng Ly Tuyết nhún người, đáp :

- Em nói xem. Nhìn cái bản mặt này của em chị phát chán luôn ấy. Hạ Chi Quang luôn lạc quan, hoạt bát thường ngày đâu rồi ?!

Phượng Ly Tuyết thấy hắn im lặng, lần đầu tiên cô thấy ở hắn một nỗi buồn không thể tả. Cô thôi không đùa nữa, ngồi thẳng người, giọng nghiêm túc mà nói :

- Chị biết, khoảng thời gian này vô cùng khó khăn với em, chị cũng hiểu được phần nào tâm trạng của em khi đang đuổi ước mơ của mình thì đột ngột nhận được tin bản thân sẽ không được chạy theo phía trước con đường nữa. Chị suy nghĩ rất nhiều, là một quản lý, chị thấy bản thân cần có trách nhiệm giúp đỡ em thoát khỏi tình cảnh này.

Rồi cô hít thật sâu, đặt ra câu hỏi với Hạ Chi Quang :

- Quang Quang, em thấy sao nếu bản thân em đi theo con đường diễn xuất, trở thành diễn viên đây ?

- Sao ạ ?

Hạ Chi Quang đầy vẻ ngạc nhiên nhìn lên Phượng Ly Tuyết, hắn thật sự không ngờ cô sẽ đề xuất định hướng cho hắn con đường này. Ánh mắt hắn chăm chú vào ánh mắt cô, chỉ thấy được sự cương nghị và chắc chắn. Rồi Hạ Chi Quang lần nữa cúi đầu xuống, hắn bây giờ không biết tại sao Phượng Ly Tuyết chọn cho hắn hướng đi này. Giọng nói của cô lại vang bên tai hắn.

- Chị biết là hơi khó cho em. Nhưng diễn xuất cũng là một con đường nghệ thuật, cũng là hướng đi tốt, cũng nhiều idol lựa chọn con đường này. Chị không ép em, em có thể suy nghĩ về vấn đề này, tuy rằng chị vẫn mong em chọn con đường ấy. Tất nhiên là em vẫn có thể vừa làm idol vừa đi theo con đường diễn xuất dù cả hai con đường đều không thể cân bằng được.

Nói xong, Phượng Ly Tuyết liền ngồi im tiếp tục thưởng thức ly trà ở trên bàn để mặc Hạ Chi Quang ngồi thừ cả người ra đấy. Trà này do cô mang theo, là loại trà cô thích nhất. Dù có hơi đắng nhưng nếu chậm chạp cảm nhận sẽ thấy được vị ngọt thoảng mỗi lần uống một ngụm. Cũng như khi theo đuổi ánh sáng cũng phải trải qua bóng tối, hoặc khi theo đuổi thành công, phải nếm mùi thất bại.

Mỗi một lần thất bại là mỗi một lần kinh nghiệm được rút ra và tích lũy vào kho tàng hiểu biết của mỗi chúng ta. Cẩn trọng trên mọi nẻo đường nhưng cũng hãy một lần táo bạo, cơ hội sẽ đến. Thất bại trên con đường này chưa thực sự là thật bại, mà là mở ra một lối đi về thành công khác cho chúng ta.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net