Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Thiên Vũ xử lí xong việc ở công ty lại vội vàng vào bệnh viện. Đã mấy ngày rồi, từ hôm Tiêu Ngụy nhập viện đều ở trong trạng thái hôn mê bất tỉnh. Ngày nào cậu ấy cũng vậy, hết ở công ty rồi lại đến bệnh viện. Một công mà đôi việc, không chỉ chăm sóc cho Tiêu Ngụy mà người bao gồm mẹ anh ta luôn. Khuôn mặt thanh tú ngày nào bây giờ xuống sắc thấy rõ. Giang Ninh thấy lạ, trước giờ chưa thấy Vương Thiên Vũ quan tâm đến một người nào đó như vậy. Nhưng nhìn thấy xếp cứ lặp đi lặp lại vài ngày lại thấy quen dần.

Vương Thiên Vũ ghé vào cửa hàng tiện lợi mua thêm chút đồ, lão Nhị vừa gọi báo Tiêu Ngụy tỉnh rồi, nên cậu ghé vào mua chút quả và sữa mang đến bệnh viện.
    
Vừa vào đến cửa phòng bệnh, Vương Thiên Vũ đã đứng hình ngạc nhiên vì trong phòng xuất hiện một cô gái. Còn đang ngồi cạnh trò chuyện cùng Tiêu Ngụy rất vui vẻ.
      
Vương Thiên Vũ mặt liền biến sắc, trong đầu thoáng nghĩ những chuyện không đâu. Cậu ấy chẳng nói câu nào, mở cửa một cái " cạch " rồi bước vào đến cạnh giường, đặt đồ lên bàn rồi lấy một quả táo ngồi gọt. Và dường như hai người kia vẫn không chú ý đến sự xuất hiện của cậu. Vương Thiên Vũ đang ngồi đó bỗng chốc khẽ ho vài cái. Đến lúc này hai người kia mới dừng lại quay sang nhìn cậu.

Tiêu Ngụy cười tươi nói :" Vương tổng, cậu đến rồi à? Mấy cái việc đó để tí nữa Ái Linh làm cho. Công ty còn nhiều việc, cậu cứ về đi. Không sao đâu."

Vương Thiên Vũ giống như bị cái gì đó nhập vào cơ thể, khẽ quay ra đưa ánh mắt giận dữ nhìn Tiêu Ngụy. Thế nhưng Tiêu Ngụy vẫn giả vờ như không thấy, vì thường ngày cái bản mặt không cảm xúc đó, sáng nắng chiều mưa của cậu ấy, anh cũng thấy ngán ngẩm rồi. Mặc kệ ánh mắt của người ấy đang nhìn mình một cách đăm chiêu, Tiêu Ngụy vẫn thản nhiên tiếp tục cười nói với Ái Linh. Vương Thiên Vũ tiến lại rồi đưa cho anh đĩa táo vừa gọt xong anh cũng mặc kệ mà không để ý đến.

Thấy vậy, cô bé Ái Linh mỉm cười nói với Tiêu Ngụy :" Ngụy ca ca, anh ta gọt táo xong rồi, em lấy cho anh ăn nhé."

Nói rồi cô quay sang định lấy một miếng táo trên đĩa táo mà cậu ấy đang cầm thì bất chợt Vương Thiên Vũ thản nhiên buông tay, đĩa táo rơi xuống đất vỡ  cái toang.

Lão Nhị và Lão Tam ở bên ngoài nghe thấy liền chạy vào :" Có chuyện gì thế?"

Ái Linh nhìn Vương Thiên Vũ rồi tỏ vẻ ủy khuất, nước mắt lưng tròng nói :" Lão Nhị, anh ta ăn hiếp em, rõ ràng anh ta cố tình thả cho đĩa táo rơi xuống."

Lão Nhị luống cuống không biết xử lý thế nào. Quay nhìn sang Tiêu Ngụy thấy anh ấy  còn đang nhìn Vương Thiên Vũ mà thích thú cười, mà đến anh cũng chẳng hiểu sao lại cười.

Lão Nhị liền tiến lại gần dỗ dành Ái Linh :" Được rồi, được rồi. Ái Linh, em đừng khóc nữa. Hay là thế này, em cũng đến đây được lúc lâu rồi. Ba em mà phát hiện là em sẽ bị mắng đấy. Giờ anh đưa em về, mai lại đến được không?"

Vương Thiên Vũ nghe vậy liền trợn mắt nói :" Ngày mai lại đến?  Các người tưởng đây là công viên hay sao mà ngày nào cũng đến giải trí?"

Ái Linh tức giận, quay sang nói với Vương Thiên :" Anh có bệnh hả? Anh có quyền gì mà cấm tôi đến thăm Ngụy đại ca. Mà anh là ai hả? Đến đây làm gì?"

Vương Thiên Vũ gằn giọng nói :"  Tại sao tôi phải nói với cô? "

" Tôi làm gì mà anh lại cứ có thành kiến với tôi thế? Từ lúc đến tới giờ,  anh cứ bày ra vẻ mặt khó chịu, chúng tôi nợ anh à? "

" Không thích chính là không thích, không có lí do nào hết. "

" Anh... "

Lão Nhị thấy tình hình bắt đầu căng thẳng, liền vội lên tiếng :" Thôi, thôi, Ái Linh đừng cãi nhau với cậu ta nữa. Anh đưa em về nhé?"

" Nhưng mà anh ta..."

" Yên tâm, yên tâm, bang chủ sẽ xử lý hắn, đòi lại công bằng cho em ."

Ái Linh lại quay sang Tiêu Ngụy nũng nịu :" Ngụy caaaaa..."

Tiêu Ngụy khẽ cười nói :" Hảo, hảo. Em cứ về trước đi.  Để anh đòi lại công bằng giúp em."

Ái Linh nín khóc đáp lại :" Vâng."

Vậy là Ái Linh nghe lời theo lão Nhị ra về, trước khi về còn quay lại lườm Vương Thiên Vũ một cái nói:" Mai tôi lại đến! Cho anh tức đến chết thì thôi..."

Mọi người đều đi cả rồi. Vương Thiên Vũ quay ra thấy Tiêu Ngụy vẫn còn đang cười một cách hớn hở, vô tư. Cậu đứng lên, tiến về phía anh. Mặt đằng đằng sát khí. Hai tay chống lên chỗ Tiêu Ngụy đang ngồi, dồn anh vào sát tường.

Tiêu Ngụy tựa lưng vào thành giường, mắt nhìn thẳng nói :" Vương Thiên Vũ! Cậu muốn làm gì?"

Vương Thiên Vũ nghiêm túc nói :" Vậy anh cười cái gì hả? Anh mang tôi ra làm trò cười cho thiên hạ hả? Mấy ngày nay anh nằm đó, anh có biết là tôi lo lắng cho anh thế nào không? Nghe Lão Nhị nói Anh tỉnh rồi, tôi phải bỏ dở giữa trừng cuộc họp với đối tác nước ngoài để nhanh chóng vào đây với anh. Sao hả? Đến khi tôi bước vào thì lại thấy anh đang tươi cười vui vẻ nói chuyện anh anh em em. Bộ anh thấy vui lắm sao?"

Nghe thấy Vương Thiên Vũ nói vậy, Tiêu Ngụy liền tắt ngay nụ cười trên môi, lặng nhìn người trước mặt mà không nói được tiếng nào.

Vương Thiên Vũ lại gằn giọng gọi anh :"  Tiêu Ngụy "

Tiêu Ngụy đáp :" Sao vậy?"

Vương Thiên Vũ nói :" 15 năm trước có phải anh là người đã cứu tôi ở trước cửa công viên năm đó hay không?"

Tiêu Ngụy nằm đó thoáng giật mình , chẳng lẽ cậu ta đã biết rồi,nhưng lại nhanh chóng lấy lại bình tĩnh cười nói :" Cậu nói linh tinh gì thế? Cứu cái gì? Sao tôi lại cứu cậu. Tôi và cậu mới chỉ gặp nhau chưa đầy hai tháng. 15 năm trước cái gì chứ?"

" Anh còn chối là không phải sao?"

" Chối cái gì chứ ? Tôi không làm thì sao có thể nhận đó công lao của mình được chứ?"

Vương Thiên Vũ tức giận, đưa tay cầm hai vạt áo của anh giật mạnh, hàng cúc áo bị giật mạnh mà bị đứt hết rồi rơi lách cách xuống dưới đất. Đôi mắt đen tuyền đẹp tựa như hồ nước trong vắt, thẳng thừng nhìn Tiêu Ngụy.  Tay chỉ vào chỗ có hàng chữ xăm :" Vậy anh giải thích cho tôi, tại sao anh lại xăm tên tôi lên ngực?"

Tiêu Ngụy lặng thing một lúc mới lên tiếng :" À, là tên một người thân của tôi. Là trùng hợp giống với tên cậu thôi."

" Tôi không tin lời lời của anh nói, anh là đang cố trốn tránh, anh không muốn thừa nhận. Tiêu Ngụy, tôi cho anh nói lại lần nữa, tại sao tên của tôi anh lại săm trước ngực mình như vậy?"

" Vương Thiên Vũ, có phải cậu bị điên rồi không? Tôi nói không phải là không phải, lời tôi nói là sự thật, câu muốn tôi nói cái gì cho cậu nghe đây chứ?"

Đôi mắt Vương Thiên Vũ đã bắt đầu  trùng xuống, anh nhất định không muốn thừa nhận cậu thì cậu làm gì được nữa chứ. Cậu không nói không rằng liền buồn bã bỏ đi.

Lão Tam nãy giờ đứng bên ngoài nghe hết câu chuyện. Anh vào hỏi Tiêu Ngụy :" Đại ca, tại sao anh lại không thừa nhận với cậu ấy rằng anh chính là đứa trẻ năm đó đã giúp cậu thoát nguy chứ?"

Tiêu Ngụy khẽ thở dài đáp :" Không phải là không muốn thừa nhận em ấy. Chỉ là sợ thân phận của anh sẽ làm nguy hiểm đến em ấy nên không muốn em ấy biết thôi. Biết càng ít càng tốt cho em ấy."

" Ai có khả năng gây nguy hiểm cho cậu ấy chứ. Dù là nhân vật lớn cỡ nào cũng phải kiêng nể cậu ta vài phần đấy. Vậy anh nhận ra cậu ấy từ lúc nào?"

Tiêu Ngụy đưa ánh mắt ra phía cửa rồi nói :" Không phải nhận ra. Ngay từ đầu anh đã luôn dõi theo em ấy rồi. Ngày trước anh đã lừa Thiên Vũ, nhưng chỉ có cách đó mới có thể bảo toàn tính mạng cho Thiên Vũ mà thôi.
Đã là che giấu thân phận, thì hãy giấu đến cùng đi"

" Nhưng nếu sau này nếu cậu ấy biết thì cậu ấy sẽ hận anh."

Trong đầu Tiêu Ngụy chợt nghĩ tới Vương Thiên Vũ rồi nói :" Nếu em ấy hận anh mà đổi lại cho Thiên Vũ có được một cuộc sống an nhàn, không lo không nghĩ, một cuộc sống vui vẻ, cho dù có phải chết dưới nắm đấm của Thiên Vũ, anh cũng là tự nguyện, không có gì phải hối hận nữa hết. Thiên à, anh xin lỗi, anh có lỗi với em. Tha thứ cho anh vì đã không thể nhận em."

Ánh mắt vô hồn nhìn ra phía bên ngoài cửa, cây cối vẫn tỏa bóng mát, ánh mặt trời vẫn tỏa ánh nắng ấm áp chiếu xuống tâm can cho người thanh niên đang ngồi trong xe mà ấm ức rơi những giọt lệ bất công mà không có ai đồng thương đồng cảm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net