I - Thấu cảm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xét theo tâm lý học, thấu cảm là năng lực lý giải và cảm thụ cảm xúc mà không mang theo sự phán xét chủ quan hay phân tích tư duy.

Nói đơn giản chính là khả năng đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, một cách tự nhiên.

Tuy nói chỉ số thấu cảm của mỗi cá nhân là không giống nhau, nhưng cái gọi là sự đồng tình, tình yêu, tình thân, hữu nghị...hết thảy đều là hiệu ứng dây chuyền được thấu cảm kích phát ra tới.

Cho nên, sự tồn tại của thấu cảm dù ít dù nhiều cũng khiến cho quan hệ giữa người với người trở nên tốt đẹp hơn, thế giới nhờ vậy mà hoà bình.

Nghe còn thật có ý nghĩa.

Tiêu Chiến thu thập bàn làm việc, tất cả ống nghiệm sau khi rửa sạch hong khô đều được đặt về chỗ cũ. Hắn tháo xuống đôi găng tay cao su không hề dính một vết dơ, tiện tay ném vào thùng rác.

Tiêu Chiến cầm bảng thu hoạch số liệu chuẩn bị đi ra khỏi phòng, vừa ngẩng đầu liền đụng phải một nghiên cứu sinh đang vội vã tiến đến.

Đối phương là một cô gái trông có vẻ nhút nhát, trong tay lủng lẳng chiếc lồng inox lưới lỗ 1x1cm chứa tầm năm con thỏ. Tiêu Chiến nhìn thoáng qua, đây là nhóm đối tượng thí nghiệm mà tổ nghiên cứu sinh sẽ phải sử dụng cho bài báo cáo thực tiễn sắp tới.

Hắn mỉm cười, hỏi "Đã trễ thế này rồi, sao còn chưa về nhà?"

"Chào Tiêu giáo sư."

Cô gái nhỏ có chút rầu rĩ, vòng tay ôm lấy chiếc lồng thỏ vào ngực rồi nhẹ giọng giải thích "Ngày mai mấy con thỏ này sẽ bị đem đi giải phẫu, em thấy đáng thương quá cho nên mới...mang đám nhỏ xuống bãi cỏ dưới lầu chơi một chút."

Nơi này là viện nghiên cứu di truyền học, dĩ nhiên cần phải nuôi một ít động vật để làm thí nghiệm.

Tiêu Chiến gật đầu, đưa tay vỗ nhẹ lên vai đối phương một cái rồi khuyên "Về nhà nghỉ ngơi sớm một chút đi."

Cô gái nhỏ lập tức đỏ mặt, đem lồng thỏ để lại trong phòng thí nghiệm, vội vàng chào tạm biệt giáo sư Tiêu sau đó chân bốn cẳng chạy xuống lầu.

-

Đám thỏ thí nghiệm kia cuối cùng vẫn bị giải phẫu.

Quá trình thực hiện tương đối dài, người phụ trách giám sát thí nghiệm lần này bình thường đối xử với đồng nghiệp khá tốt, Tiêu Chiến cũng nhận lời đến hỗ trợ.

Thấy giáo sư Tiêu đã tiến vào vị trí, nghiên cứu sinh đứng bên cạnh nhanh tay bắt một con thỏ ra, đặt lên trên bàn giải phẫu. Mặc dù trước kia bọn họ đã từng làm qua vô số thí nghiệm tương tự, nhưng lúc chạm tay vào bộ lông trắng mềm mại, cậu ta rốt cục cũng có chút không đành lòng. 

Tiêu Chiến nhìn nghiên cứu sinh nọ một cái, lại lập tức rũ mắt xuống, bắt tay vào thực hiện.

Hắn đeo găng tay trắng, tay trái giữ nhíp kẹp, tay phải cầm dao mổ, động tác vừa dứt khoát lại lưu loát, đường cắt chính xác đến từng mạch máu lẫn các nhóm mô cơ nhỏ nhất.

Mũi dao sáng loáng dần dần bị nhuộm đỏ.

Sau khi thí nghiệm kết thúc, nhóm nghiên cứu sinh tiến hành ghi chép số liệu. Vị đồng nghiệp kia tiến đến văn phòng giáo sư, đứng ở cửa chờ Tiêu Chiến thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan ca.

"Giáo sư Tiêu, cám ơn đã nhiệt tình hỗ trợ, hôm nay tôi mời cậu một bữa nhé."

Tiêu Chiến khoát khoát tay, mỉm cười cự tuyệt ý tốt của đối phương.

Người nọ gật gật đầu, do dự một lát cuối cùng vẫn hỏi ra miệng "Giáo sư Tiêu, làm cách nào mà lúc thực hiện thí nghiệm cậu có thể xuống tay chuẩn đến như vậy? Tôi lăn lộn ở ngành này có hơn mười lăm năm, nói thật, mỗi lần cầm dao mổ vẫn có chút run tay."

Tiêu Chiến đang thu dọn bàn bỗng nhiên thoáng ngừng động tác, đáp "Có lẽ là do luyện nhiều quen tay."

Kỳ thật cũng không phải chỉ cần quen tay là có thể làm được đến trình độ như vậy.

Mặc kệ làm công tác nghiên cứu khoa học bao nhiêu năm, vẫn sẽ có một vài nhân viên thâm niên chùn tay trước bàn giải phẫu. Bởi vì công việc của bọn họ phần lớn là phân tích và nghiên cứu phương pháp kỹ thuật thay đổi nhân tố di truyền, đối với kiến thức y học tương quan mặc dù hiểu rõ nhưng cũng không quá thuần thục.

Nhất là giải phẫu.

Tiêu Chiến nhớ lại thời điểm làm thí nghiệm ban sáng, bên dưới xúc cảm mềm mại của bộ lông tơ trắng muốt là một sinh mệnh đang rung động. Hắn có thể cảm nhận được hô hấp và nhiệt độ trên cơ thể nó, thậm chí là nhịp tim.

Phẫu thuật không chỉ khảo nghiệm trình độ chuyên nghiệp, cái chính vẫn là kiểm tra tố chất tâm lý.

Nói cho cùng, thứ nằm dưới tay bọn họ dù gì cũng là một vật sống.

-

Sau khi tan tầm trở về nhà, Tiêu Chiến đỗ xe ở dưới lầu, vừa nhìn lên liền phát hiện khung cửa sổ thuộc về mình đã sáng đèn.

Hôm nay có người về nhà sớm hơn hắn.

Tiêu Chiến mở cửa, mùi thức ăn lập tức xông vào khứu giác.

Hắn đổi giày, vừa nới lỏng cà vạt vừa đi thẳng vào phòng bếp, trên bếp có một nồi thịt được ninh bằng lửa nhỏ, nắp nồi bị người nào đó nhấc lên cầm ở trong tay.

Đây chính là nơi mùi thơm phát ra.

Người đang nấu ăn vai rộng eo hẹp, dáng đứng thẳng tắp, trên người vẫn còn mặc bộ âu phục màu xám xanh, chỉ là quanh thân bọc một chiếc tạp dề hồng trông không thích hợp cho lắm.

Đối phương nghe thấy động tĩnh, quay đầu nhìn Tiêu Chiến một chút rồi mới vui vẻ nói

"Tới đây nếm thử!"

Chưa có người nào biết tay nghề làm bếp của Vương Nhất Bác ngon dở ra sao, nói thật, chính cậu cũng không biết.

Vị giác của Vương Nhất Bác dường như có chút mất cân bằng, đồ ăn ngon cách mấy cậu cũng sẽ cảm thấy chua không đủ.

Ban đầu khi biết chuyện này, Tiêu Chiến rất kinh ngạc, sau đó liền xắn tay vào phòng bếp nấu cho cậu cả một bàn đồ ăn. Dùng "một bàn" để hình dung xác thực không ngoa, còn may lúc đó là vào mùa đông, thức ăn cũng không dễ hỏng.

Lâu dài ở chung với nhau, Vương Nhất Bác dần dần cũng thích xuống bếp, thỉnh thoảng tan tầm về sớm sẽ tranh thủ hầm một ít canh sườn hoặc là nấu mì.

"Ngon không?" Thấy đối phương nếm xong mà chẳng nói năng gì, Vương Nhất Bác có chút sốt ruột.

Tiêu Chiến chậc nhẹ một tiếng "Ngon, đi ra phòng khách ngồi chờ một lát, để đó cho anh."

"Hừ!" Vương Nhất Bác bất mãn, "Anh nấu đồ ăn cho em làm gì, em cũng bỏ thêm giấm vào thôi, phí công!"

Tiêu Chiến không đáp mà chỉ im lặng dùng ánh mắt để dò xét, bên hông của người đối diện rõ ràng còn treo một chiếc tạp dề hồng, toàn thân lại toả ra khí chất cao quý lãnh diễm, tựa hồ thứ cậu mang trên người kỳ thực chính là một món phụ kiện thời trang xa xỉ.

Nhưng mà cho dù không giống tạp dề đi nữa, vẫn không cải biến được sự thật nó chỉ là một chiếc tạp dề.

Nghĩ đến đây, Tiêu Chiến có chút buồn cười, vừa cầm muôi khuấy canh vừa đáp

"Vậy thì đành phí công cả đời."

Chưa kịp dứt lời, tầm mắt liền bị một mảng màu hồng che mất, hắn đưa tay kéo chiếc tạp dề vừa bị ném đến trên người mình xuống, chỉ thấy được một góc áo của hung thủ biến mất sau cửa phòng bếp.

Mỗi lần nhìn thấy Vương Nhất Bác xấu hổ chạy trốn như thế này, không hiểu sao hắn cảm thấy tâm trạng rất tốt.

Kỳ thực nhận biết của Tiêu Chiến về "tâm trạng rất tốt" có chút mơ hồ, hắn không rõ là mình hiểu đúng hay không. Bởi vì hắn không có cách nào thấu cảm với người xung quanh, hoặc là nói, độ thể nghiệm cảm xúc cực kỳ kém.

Vui vẻ cao hứng là gì? Khổ sở thương tâm là gì? Hưng phấn lại là cái gì nữa? Vì sao nhân loại lại phải có nhiều trạng thái tình cảm đến như vậy?

Vui cười, buồn khóc, sợ thì run rẩy, hứng khởi thì hét to, tóm lại chỉ là chuyển đổi hình thức để phát tiết cảm xúc, Tiêu Chiến có thể phân tích ở tình huống nào mình cần làm ra phản ứng gì, thế nhưng hắn rất khó cảm nhận được những thứ này.

Giống như hiện giờ, hắn chỉ cảm thấy tim mình đập nhanh hơn mấy phần, khoé môi chậm rãi cong lên không có cách nào khắc chế. Tiêu Chiến biết, đây không phải kiểu cười công thức hoá bình thường mình vẫn hay dùng mà là một nụ cười phát ra từ nội tâm.

Vậy đại khái chính là tâm trạng rất tốt, hắn nghĩ vậy, sau đó thuận tay vắt chiếc tạp dề lên trên giá treo, cuối cùng mới xắn tay áo bắt đầu làm bữa cơm tối.

-

Vương Nhất Bác trước giờ không phải người thích che giấu tâm tình, mặc dù thần sắc trên mặt cậu lúc nào cũng có vẻ lãnh đạm, hơn nữa còn không biết nói lời dễ nghe. Toàn bộ công ty từ trên xuống dưới mỗi lần có người đi đến báo cáo công việc đều sẽ bị khuôn mặt này doạ cho run chân. Thế nhưng phương thức biểu đạt của Vương Nhất Bác xét theo một khía cạnh nào đó chính là vô cùng chân thực ngay thẳng.

Cho nên chính bản thân cậu cũng không hiểu vì cái gì mình sẽ thích Tiêu Chiến, rõ ràng hai người bọn họ là hai thái cực hoàn toàn trái ngược.

Trên danh nghĩa, Vương Nhất Bác là người đầu tư cho sở nghiên cứu, xuất phát điểm ban đầu của bọn họ hẳn phải bắt nguồn từ quan hệ hợp tác, thế nhưng chân chính gặp nhau lại là ở một buổi tiệc xã giao.

Hôm đó cậu nhìn người kia bưng ly rượu trên tay, khoé môi ôm lấy nụ cười đúng mực, bộ dáng hoàn toàn có thể khiến cho mỗi một cá nhân tiếp xúc với hắn cảm nhận được sự ấm áp cùng ôn nhu. Trong tiệc rượu liên tục có người muốn đến bắt chuyện làm quen, hoặc là xinh xắn hoặc là diễm lệ, hết thảy đều vây quanh Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác nhìn một hồi, cảm thấy quá không thú vị.

Theo như lời đồn thì người mà cậu sắp hợp tác - Tiêu giáo sư, chính là một nam nhân anh tuấn, trẻ tuổi, ấm áp, nhiều tiền (mặc dù cũng không nhiều tiền bằng cậu). Nhưng Vương Nhất Bác biết những thứ này chẳng qua chỉ là biểu hiện bên ngoài mà thôi, một chiếc mặt nạ ôn nhu.

Bất quá cũng chỉ như thế.

Có điều Vương Nhất Bác vẫn không khống chế nổi ánh mắt của mình mà ròng rã dõi theo Tiêu Chiến suốt nửa buổi tiệc, mãi cho đến khi chân chính giáp mặt đối phương trong nhà vệ sinh.

Vương Nhất Bác uống một chút rượu nhưng không đến mức say, vừa rửa mặt xong ngẩng đầu lên nhìn vào gương đã trông thấy Tiêu Chiến đang tiến đến. Không có nụ cười dối trá treo trên mặt, quanh thân người này liền toát ra vẻ thờ ơ lãnh đạm.

Chính là lãnh đạm, Vương Nhất Bác cũng chỉ có thể dùng hai chữ như thế để hình dung.

Cậu không thể nhìn ra dù chỉ một tia cảm xúc nhỏ bé trong đôi mắt đó, không biết là do đối phương che giấu quá tốt hay hắn căn bản không có cảm xúc.

Trực giác nói cho Vương Nhất Bác biết, Tiêu Chiến có khuynh hướng thiên về vế sau hơn.

Cậu cảm thấy thứ mình đang thăm dò chỉ là một góc nhỏ của tảng băng, ẩn số phía sau phi thường thú vị, thú vị đến mức khiến cho người ta có chút hưng phấn.

Tiêu Chiến thông qua tấm kính nhìn về phía cậu, sau đó nở nụ cười.

Đêm đó, bọn họ ôm hôn trong một căn phòng nằm ở tầng trên của khách sạn, cả hai đều muốn áp chế đối phương, chật vật lại ngoan tuyệt, ai cũng không chịu khuất phục.

Vương Nhất Bác nhìn vào tròng mắt đen như mực của Tiêu Chiến, bên trong tựa hồ nhiều ra thêm một chút gì đó, nhưng cậu xem không hiểu.

"Cười giả tạo như thế, anh không thấy mệt sao?"

Chính câu nói này đã bắt đầu hết thảy, nhưng bản thân Vương Nhất Bác ngàn vạn không nghĩ tới, người như Tiêu Chiến cũng sẽ có ngày cam tâm tình nguyện vì cậu mà xuống bếp làm cơm.

-

Con người là một sinh vật rất thú vị.

Trên Trái Đất ước tính có hơn mười bốn triệu loài sinh vật đã được ghi nhận, lại chỉ có con người là loài duy nhất sở hữu hệ thống cảm xúc phức tạp vượt xa tư duy.

Tiêu Chiến có thói quen quan sát và phân tích thế giới xung quanh, hắn không hiểu được cảm xúc nhưng lại rất thích mô phỏng chúng, một phần có lẽ là vì để cho bản thân cùng với nhân loại bình thường không có chênh lệch quá nhiều.

Hắn phát hiện mỗi người đều có rất nhiều vỏ bọc khác nhau, thứ người ngoài nhìn thấy không hẳn đã là chân thực. Bọn họ rõ ràng có khả năng thừa nhận cảm xúc, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại cố tình biểu hiện khác đi, thế nên mới sinh ra khái niệm ngoài cười nhưng trong không cười, cực kỳ dối trá.

Tiêu Chiến không dối trá, hắn chỉ quyết định chọn phương pháp đơn giản hơn: áp dụng một biểu hiện duy nhất cho mọi loại trường hợp.

Ôn hoà mỉm cười vô hại, nói năng lễ độ mực thước, đó là phương thức hợp lý nhất để đối mặt với người ngoài, tránh đi được rất nhiều phiền phức.

Nhưng bỗng nhiên, có người xuất hiện rồi hỏi hắn: cười giả tạo như thế, anh không thấy mệt sao?

Tiêu Chiến không hiểu vì sao lại cảm thấy mệt? Cười một cái, chính là khoé miệng nhếch mấy mươi độ, đuôi mắt cũng cong lên theo tác động của các nhóm cơ.

Thao tác đơn giản như vậy, vì sao lại cảm thấy mệt?

-

"Anh không có khả năng thấu cảm?"

Vương Nhất Bác nhíu nhíu mày, đây là suy nghĩ quái đản gì vậy?

Tiêu Chiến không để ý tới giọng điệu trêu chọc trong lời nói của đối phương, chỉ bình tĩnh giải thích

"Nghĩa là, anh không cảm giác được tâm trạng có dao động gì quá lớn, không biết cái gì gọi là tình yêu, tình thân, hữu nghị. Cũng không có sự đồng cảm đối với bất kỳ ai."

Vương Nhất Bác yên lặng trong chốc lát rồi kết luận

"Nghe rất giống một tên biến thái."

Hắn cười cười "Cũng có thể nói như vậy."

Thời điểm nói ra những lời này, Vương Nhất Bác đang dạng chân ngồi trên người Tiêu Chiến, da thịt trần trụi, hai chiếc quần đã bị trút xuống trên đường đi từ cửa phòng đến giường ngủ.

Vương Nhất Bác đưa tay khều khều tiểu huynh đệ khí phách hiên ngang hùng dũng của người dưới thân, xuỳ một tiếng.

"Nhưng mà anh đang rất có tinh thần không phải sao? Hay là cả người chỉ có chỗ này 'thấu cảm'?"

Cách một lớp áo sơ-mi, Tiêu Chiến đưa tay vuốt dọc eo Vương Nhất Bác, ngữ khí vẫn vô cùng bình thản.

"Đại não của con người có thể phân biệt tình yêu và tình dục, tình yêu hình thành trong quá trình neuron giải phóng chất dẫn truyền thần kinh, mà ham muốn thì không cần những thứ này."

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm Tiêu Chiến mấy giây, càng nghe mặt càng đen, cuối cùng quyết định nắm lấy cổ áo đối phương rồi hung hăng hôn xuống.

"Im đi, toàn nói chuyện mất hứng!"

-

Cái eo gầy nhỏ trước mặt liên tục nhấp nhô lên xuống, hai đùi bởi vì mãnh liệt kích thích mà trở nên run rẩy, xương bướm phía sau giống như vỗ cánh muốn bay, Tiêu Chiến phải công nhận, Vương Nhất Bác xác thực quá đẹp mắt.

Đây là dáng vẻ mà chỉ một mình hắn có thể thưởng thức.

Vương Nhất Bác bình thường không thích nhiều lời, ở trên giường cũng thế, tình yêu của cậu luôn luôn là dùng phản ứng cơ thể để chứng minh. Bất quá thứ này so với bất cứ câu nói nào trên đời càng thêm ngay thẳng chân thực.

Chân thực tới mức Tiêu Chiến cảm giác mình có thể xuyên qua da thịt mà nhìn thấu được xương máu bên trong.

Giống như lúc này, hắn dường như có thể nghe thấy mỗi một tế bào trên người Vương Nhất Bác đều đang nói:

Anh không hiểu tình cảm thì em dạy cho anh, chúng ta còn có cả một đời, em không tin anh học không nổi.

Tiêu Chiến thật sự rất thích trêu đùa Vương Nhất Bác, nằm trên giường còn có thể nghiêm túc giảng giải cái gì gọi là tình dục và tình yêu, nói đến mức đối phương thật sự nổi giận.

Mà biểu hiện giận dỗi của Vương Nhất Bác chính là động tác tương đối hung ác, nhưng Tiêu Chiến không quan tâm, hắn thích nhất là dáng vẻ hung tàn ngạo mạn này của cậu, bên trong còn cắn rất chặt.

Dù sao người được lợi cuối cùng vẫn là hắn.

Sau khi trận hoan ái kích tình qua đi, Vương Nhất Bác hơi buồn ngủ, Tiêu Chiến đưa tay ôm lấy cậu từ phía sau, thỉnh thoảng còn hôn nhẹ từ hõm cổ xuống đầu vai.

Ngoài cửa sổ là trời đông giá rét nhưng hai người nằm dưới chăn không hề cảm thấy lạnh.

Vương Nhất Bác mơ mơ màng màng đẩy đầu đối phương ra xa, lầm rầm hỏi

"Làm cái gì vậy? Ngứa muốn chết..."

Tiêu Chiến nương theo ánh trăng, đưa mắt dò xét từng vết tích mập mờ trên người cậu, ban nãy tình huống tương đối kịch liệt, bây giờ cơ thể đối phương có chút thê thảm.

Nhìn những dấu đỏ nở rộ trên làn da trắng muốt, không hiểu sao hắn bỗng dưng cảm thấy tâm trạng tốt đến lạ kỳ, nội tâm mềm mại giống như có người cầm chiếc lông chim nhẹ nhàng phe phẩy.

Tiêu Chiến lại cúi người hôn lên vành tai Vương Nhất Bác một cái, nhỏ giọng nói

"Yêu em."

Vốn dĩ hắn cũng cho rằng mình không hiểu được tình cảm, cho đến khi một người xuất hiện.

Thị lực của Tiêu Chiến rất tốt, ở khoảng cách gần thế này, hắn có thể rõ ràng nhìn thấy vành tai Vương Nhất Bác đang chậm rãi đỏ lên. Qua mấy giây, người trong ngực bỗng nhiên dùng khuỷu tay huých vào xương sườn của hắn một cái, tiếp theo sau đó là âm thanh từ trong chăn rầu rĩ truyền ra.

"Ngớ ngẩn."

Tiêu Chiến mỉm cười, từng chút từng chút ôm chặt lấy Vương Nhất Bác.

***
End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#zsww