II - Tham (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có thể xem như phần tiếp theo của
Thấu Cảm
Đọc riêng cũng được, không vấn đề gì.

-

Gần đây Vương Nhất Bác rất bận.

Mặc dù bình thường cậu cũng hiếm khi nào nhàn rỗi, một mình phụ trách vận hành toàn bộ công ty, khỏi phải nói có bao nhiêu vất vả. Đặc biệt là dịp cuối năm, đơn giản có thể dùng bốn chữ đầu tắt mặt tối để hình dung.

Bởi vì Vương Nhất Bác trên danh nghĩa chính là nhà đầu tư cho viện nghiên cứu, thu chi thường ngày cùng với báo cáo tiến triển của các dự án đều phải giao lên cho tổng giám đốc duyệt, lấy quý làm đơn vị định kỳ, đều đặn ba tháng một lần, cho nên Tiêu Chiến cũng danh chính ngôn thuận hữu một văn phòng làm việc riêng ở công ty.

Đương nhiên, tất cả là do vị tổng tài nào đó vung không biết bao nhiêu tiền cho viện nghiên cứu, sau đó đường đường chính chính mà viện lý do mình cần phải nắm rõ số tiền này dùng vào việc gì, hiệu suất tiến hành nghiên cứu ra sao.

Về phần vì lý do văn phòng của giáo sư Tiêu vì sao lại phải đặt kế bên văn phòng tổng giám đốc, tới nay vẫn là một bí mật.

Tiêu Chiến đương nhiên sẽ không chủ động vạch trần, mặc dù muốn nắm rõ tình hình thì chỉ cần một bản báo cáo lưu động tài chính là đủ, rắc rối như vậy để làm gì? Nhưng hắn chỉ mỉm cười, nhận lấy chìa khoá văn phòng mà Vương Nhất Bác đưa sang.

Đối với thái độ bịt tai trộm chuông của bạn trai nhỏ, Tiêu Chiến đã không còn kinh ngạc, thậm chí cảm thấy hành vi này có chút đáng yêu.

Hơn nữa hắn cũng đã hình thành thói quen mỗi lần tan ca sớm sẽ lái xe đến công ty đón Vương Nhất Bác.

-

Di động đặt trên bàn phát ra âm báo, Tiêu Chiến vừa đong đưa ống nghiệm trong tay vừa liếc mắt nhìn màn hình chờ.

Là tin nhắn mới do Vương Nhất Bác gửi đến, nói hôm nay sẽ tan tầm hơi trễ, anh cứ về nhà trước đi, đừng qua công ty đón cậu, còn dặn nhớ ghé siêu thị mua một ít nguyên liệu nấu ăn, đồ trong tủ lạnh đã dùng gần hết.

Tiêu Chiến đọc hết tin nhắn, thoáng nhíu nhíu mày rồi đặt ống nghiệm trở lên kệ.

Bảo hắn đi mua thức ăn có nghĩa là đêm nay vẫn dùng bữa tối ở nhà, bất quá chỉ là tan làm muộn một chút.

Tiêu Chiến mở khoá di động, gửi về cho Vương Nhất Bác một câu <Anh biết rồi, hôm nay muốn ăn cái gì?>

Vương Nhất Bác nhắn lại rất nhanh, liệt kê ra mấy món khoái khẩu của hai người, còn dặn Tiêu Chiến đi đường cẩn thận.

<Được, anh ở nhà chờ em về>

Bên kia rất lâu mới trả lời một chữ <Ừm>

Tiêu Chiến cất di động vào túi áo, nghiên cứu sinh đứng bên cạnh trông thấy giáo sư cau mày, không biết là đang suy nghĩ cái gì, bèn hỏi

"Hôm nay nhìn giáo sư có vẻ không được vui?"

Tiêu Chiến vuốt vuốt ấn đường, bất đắc dĩ nói "Có chút chút."

Sau đó hắn lại cười hỏi "Tôi thể hiện rõ ràng vậy sao?"

Nghiên cứu sinh dè dặt đáp "Bởi vì em rất ít khi thấy giáo sư nhíu mày cho nên hơi lo...có chuyện gì sao giáo sư?"

Tiêu Chiến suy tư một chút, cuối cùng vẫn mỉm cười lắc đầu.

"Không có gì."

Âm thầm hoài nghi là chuyện mà Tiêu Chiến sẽ không bao giờ làm, nếu có bất kỳ nghi vấn gì, hắn sẽ lập tức đi chứng thực.

Mà Vương Nhất Bác gần đây giống như đang giấu diếm điều gì đó.

-

Còn có nửa tháng nữa là hết năm, mùa đông năm nay rất lạnh, tuyết lớn bao trùm cả thành phố, bước chân của người đi đường cũng trở nên vội vàng hơn.

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đều bộn bề nhiều việc, trước khi đón năm mới là giai đoạn tổng kết cuối năm cực kỳ gian nan, cả công ty từ trên xuống dưới không ai có thể ngơi tay, mà viện nghiên cứu bên này vừa mới bắt tay thực hiện đề tài nghiên cứu quy trình tách chiết ADN, cũng không khá khẩm gì hơn.

Phải đợi sau khi giai đoạn bận rộn này sắp kết thúc, Tiêu Chiến mới giật mình phát hiện hai người bọn họ gần đây không trò chuyện được mấy câu.

Đề tài vừa mới hoàn thành, công việc ở viện nghiên cứu không tính là quá nhiều, mà nhóm nghiên cứu sinh cũng đã quay trở về trường, Tiêu Chiến cho bọn họ nghỉ ngơi hai ngày, vì vậy ở đây không còn sót lại mấy người.

Sau khi đóng cửa phòng thí nghiệm, thấy thời gian vẫn còn sớm, hắn liền lái xe đi đến công ty.

Mặc dù chưa phải thành viên chính thức, nhưng trên cơ bản nhân viên ở đây ai nấy đều biết công ty bọn họ có một vị giáo sư anh tuấn tên là Tiêu Chiến.

Cô gái xinh xắn ở quầy lễ tân lên tiếng chào hỏi, còn thẹn thùng đưa cho hắn hai hộp bánh quy, nói là vừa mới học làm mấy món điểm tâm ngọt. Nhưng Tiêu Chiến biết đối phương cũng không có ý muốn mời mình ăn, chủ yếu vẫn là không dám trực tiếp đưa cho vị tổng tài nào đó nên mới đành mượn tay hắn.

"Làm phiền giáo sư rồi." Cô nàng bẽn lẽn le lưỡi.

Vốn dĩ Tiêu Chiến cũng không hảo ngọt, nhưng Vương Nhất Bác lại rất ưng mấy món này, bình thường ở nhà hắn cũng học làm một ít.

Nghĩ tới đây, khóe môi Tiêu Chiến lại vô thức cong lên, hắn đưa tay cầm lấy hai hộp bánh quy, sau khi nói tiếng cảm ơn liền bước thẳng vào thang máy.

Văn phòng của hai người ở cùng một tầng, bình thường nếu như Vương Nhất Bác đang bận tiếp khách thì hắn sẽ không trực tiếp tiến vào mà là ngồi trong phòng làm việc của mình, chờ cậu tan tầm.

Bên ngoài thang máy có bày một bồn hoa lớn, vừa vặn che khuất tầm nhìn. Tiêu Chiến vừa cầm hộp bánh bước ra liền bắt gặp Vương Nhất Bác đang đứng trò chuyện với một người phụ nữ trước văn phòng tổng giám đốc.

Bọn họ nói nói cười cười, có vẻ rất cao hứng.

Tiêu Chiến bước vòng qua bồn hoa, Vương Nhất Bác lập tức chú ý tới hắn, thần sắc hoảng loạn chợt loé lên trong mắt rồi biến mất.

Nhưng chỉ cần một giây như vậy, hắn vẫn có thể bắt được.

Tiêu Chiến biết đối tác làm ăn của Vương Nhất Bác rất nhiều, có nam có nữ, các loại đàm phán thương nghiệp dĩ nhiên không thể thiếu, đứng lại nói chuyện vài câu cũng thực bình thường.

Thế nhưng hắn lại phát hiện lúc Vương Nhất Bác trông thấy mình, đáy mắt có chút bối rối.

Tiêu Chiến duy trì nụ cười trên mặt, lại không tự chủ mà nhìn nữ nhân kia thêm vài lần, trong lòng ẩn ẩn sinh ra một loại cảm giác vô cùng không thoải mái.

-

Mới đầu Tiêu Chiến cũng không quá để ý, nhưng hắn liên tục nhìn thấy nữ nhân kia xuất hiện ở văn phòng của Vương Nhất Bác, mà lần nào thái độ của cậu cũng rất lạ kỳ.

Có điểm khả nghi.

Hơn nữa Tiêu Chiến cũng cảm thấy bản thân bắt đầu có chút...không thích hợp.

Hắn sẽ thường xuyên nhớ tới chuyện này trong lúc đang làm thí nghiệm, sau đó sẽ có cảm giác bức thiết muốn biết nữ nhân kia rốt cục là ai. Cấp dưới, đối tác làm ăn hay là quan hệ gì khác?

Như thế này, rất không giống hắn.

Bình thường Tiêu Chiến sẽ không bao giờ hỏi đến chuyện làm ăn của công ty, chỉ trừ những hạng mục có hợp tác với viện nghiên cứu, mà đối phương cũng không am hiểu gì về lĩnh vực khoa học, vì vậy hai người vẫn luôn giữ gìn nguyên tắc không can thiệp vào công việc của đối phương.

Dựa theo logic mà nói, hắn cũng không nên hỏi.

Mãi cho đến khi Tiêu Chiến tình cờ nhìn thấy Vương Nhất Bác và nữ nhân kia tiến vào một tiệm trang sức.

-

Ban đêm, bọn họ tiến hành vận động trước khi ngủ như thường lệ.

Bàn tay thường ngày cầm dao giải phẫu đang hung ác nắm chặt lấy eo hông của người dưới thân, chỉ chốc lát sau đã có vết đỏ hằn lên da thịt trắng nõn. Vương Nhất Bác cảm thấy hơi đau nhức, thế nhưng khoái cảm ở sâu bên trong khiến cậu không rảnh bận tâm tới những điều khác.

Vương Nhất Bác vùi mặt vào khoảng trống giữa hai cánh tay, mười ngón nắm chắc ga giường, thừa nhận từng cú va chạm từ phía sau lưng. Hai bên đùi đã không thể nào quỳ vững, đầu gối liên tục run lên, thân thể bị đâm thẳng về trước, sau đó rất nhanh liền được Tiêu Chiến thuận tay tóm ngược lại.

Vương Nhất Bác cảm giác mình sắp không đè nén nổi tiếng kêu rên.

Thanh âm khàn khàn chứa đầy mùi vị nhục dục bắt đầu tràn ra, cậu cảm giác được Tiêu Chiến có gì đó không đúng lắm. Thế nhưng chuyện có khả năng khiến cho đối phương tâm tình bất ổn thật sự quá ít, hiện tại cậu là thân ốc còn không mang nổi mình ốc, vậy mà còn mười phần muốn biết rốt cục nam nhân này đang suy nghĩ cái gì.

Thường thường con người luôn thể hiện bản ngã trước mặt người thân, Tiêu Chiến cho rằng câu nói này rất có lý.

Hắn không thấu cảm, là tên biến thái không đồng tình với nhân loại, chỉ dựa vào bộ mặt hư giả để tồn tại trên đời, đã quen với việc lạnh mặt nhìn thế giới không ngừng chuyển động.

Nhân gian thăng trầm, không liên quan gì tới hắn.

Tiêu Chiến cho rằng lớp vỏ bọc mình sở hữu cực kỳ cứng rắn, hết thảy cảm xúc đều bị ngăn ở bên ngoài. Thế nhưng có người lại hết lần này tới lần khác liều mạng xông đến cởi bỏ từng tầng giáp xác trên người hắn.

Mà hiện tại, Tiêu Chiến cảm thấy bản thân có chút vượt ngoài tầm kiểm soát.

Bình thường hắn là một người săn sóc chu đáo, am hiểu nhất chính là cân nhắc đến cảm thụ của bạn giường, từ lúc hai người xác định quan hệ đến hay, hắn vẫn luôn đối đãi với cậu cực kỳ ôn nhu.

Nhưng hôm nay Tiêu Chiến hoàn toàn không khống chế lực đạo, hạ thân hung ác cắm vào mật huyệt, dâm dịch thuận theo động tác giao hợp nhỏ giọt xuống giường. Hắn có thể cảm giác cặp chân gầy nhỏ bên dưới đang run lên không ngừng, chất lỏng dâm loạn dính ướt không chịu nổi, thế nhưng hung khí thô to càng đâm lại càng sâu, da thịt chạm vào nhau lạch bạch rung động. Đối phương chịu không nổi muốn giãy dụa tránh né, hai bên hông lại bị hắn cường ngạnh giữ chặt, giam cầm khó thoát.

Chỉ là như thế này vẫn chưa đủ, hoàn toàn không đủ.

Tiêu Chiến vỗ mạnh vào cánh mông trắng muốt kia một cái, sau đó đưa tay vân vê đầu ngực đã bị bỏ quên, không người chăm sóc. Vật nhỏ kia vừa bị xoa nhẹ mấy lần đã run run dựng thẳng.

Vương Nhất Bác không nghĩ Tiêu Chiến lại đột nhiên làm như vậy, cảm giác đau đớn sảng khoái đồng loạt đánh tới khiến cho tiếng ngâm nga của cậu cất cao thêm mấy phần.

Từ trong đau đớn sinh ra khoái cảm đốt người, Vương Nhất Bác còn chưa kịp thích ứng, Tiêu Chiến đã cúi xuống, đem cả người cậu phủ phục ở dưới thân, bắp chân luyến luyến quấn quanh.

Người nọ cắn lên bả vai cậu một cái, còn rất dùng sức.

Da thịt trắng nõn lập tức rịn ra một ít máu tươi, Tiêu Chiến lại ôn nhu liếm sạch.

Vương Nhất Bác hừ đau một tiếng, định mở miệng trách cứ xem hôm nay hắn lại phát điên cái gì, thế nhưng xúc cảm ướt át ấm nóng trên vai đã biến câu nói kia thành một tiếng than nhẹ.

Đầu lưỡi thô ráp liếm láp an ủi vết cắn, vừa ôn nhu lại sắc tình, Vương Nhất Bác cảm thấy toàn thân ngứa ngáy tê dại.

Tiêu Chiến còn đang tuỳ ý xâm nhập ở phía sau, lúc này động tác thực sự là có chút thô bạo, ngày mai có lẽ cậu sẽ không thể bước xuống giường, Vương Nhất Bác cảm giác được nơi đó đã hơi hơi sưng lên, nó vốn dĩ không phải bộ phận phù hợp dùng để tiếp nhận.

Bắp chân bủn rủn, khuỷu tay mỏi nhừ, nửa người trên đã sắp chống đỡ không nổi, eo hông bất lực đổ xuống từng tấc từng tấc, hai chân càng lúc càng mở.

Tiêu Chiến mà còn làm tiếp, Vương Nhất Bác cảm thấy đằng sau của cậu sẽ không có cách nào khép lại được.

Thế nhưng Vương Nhất Bác không bao giờ phục tùng hay nhận thua, trong từ điển của cậu xưa giờ không có hai chữ "xin tha".

Toàn thân bị giày vò ra một tầng mồ hôi, Tiêu Chiến lại từng chút từng chút khảm sâu vào trong người cậu, tựa hồ là muốn chơi hỏng cậu thì mới vừa lòng.

Giữa cơn khoái cảm dâng lên đến đỉnh, Vương Nhất Bác rốt cục xác định hôm nay Tiêu Chiến rất khác thường.

Đối phương không phải người biểu hiện cảm xúc quá mức mãnh liệt, hoặc là nói, không có cảm xúc. Sự ôn hoà của Tiêu Chiến chẳng qua dùng để đối phó vậy thôi, bên dưới lớp vỏ ôn nhu này kỳ thực chẳng có gì, đa phần đều là nhạt nhẽo cùng bình thản.

Nhưng Vương Nhất Bác rất nhanh liền không có thời gian để tiếp tục nghĩ vẩn vơ, Tiêu Chiến lật người cậu lại, chính diện xâm nhập.

Vật cứng trong cơ thể nhàn nhạt xoay quanh một vòng, lại đột nhiên cắm đi vào.

Lần này cắm đến quá sâu, cuống họng Vương Nhất Bác lúc này chỉ toàn phát ra được âm câm, ngón tay siết chặt ga giường, thoải mái đến mức trước mắt bỗng nhiên mông lung trắng xoá.

Đợi đến khi lấy lại tinh thần, cậu mới phát hiện vừa rồi mình bị chơi đến chảy cả nước mắt, đột nhiên cảm thấy có chút mất mặt.

Vương Nhất Bác không thể tin được mình cứ như vậy mà khóc lên rồi, một tay vội vàng vắt ngang trán, không cho Tiêu Chiến nhìn thấy.

"Em như thế này trông rất đẹp, đừng che."

Tiêu Chiến kéo tay cậu ra, hôn khẽ lên lòng bàn tay một cái, lại lồng năm ngón của mình vào, giữ chặt tay cậu ở trên giường, sau đó mới cúi người hôn lên mi mắt ướt át.

"Xin lỗi đã làm đau em."

Cánh môi dời qua mi tâm, hôn dọc xuống sống mũi, lại triền miên dừng ở khoé môi, nhẹ nhàng nhấm nháp.

"Là anh không khống chế nổi."

Hắn cảm thấy mình muốn làm hư Vương Nhất Bác, khoá lại, giam cầm, muốn người này chỉ thuộc về một mình hắn, muốn nhìn khuôn mặt thường ngày lạnh băng làm ra càng nhiều biểu lộ.

Tiêu Chiến triệt để buông bỏ bản thân.

Đôi mắt nặng nề giống như đang cất giấu mãnh thú, hắn thả tay người dưới thân ra, gập chân cậu lên thành chữ M, cả người Vương Nhất Bác cơ hồ đều bị Tiêu Chiến bẻ gãy.

Nửa thân dưới trần trụi bày trước mắt, hung khí to dài hết cắm ngập lại rút ra, cửa huyệt lưu luyến cắn mút, hai bên má trong đùi đã chảy đầy dâm dịch.

Dục vọng của Tiêu Chiến đối với Vương Nhất Bác chưa bao giờ sâu như vậy, thậm chí còn mang theo một chút ác ý.

Hắn tinh tế thưởng thức loại cảm xúc phóng túng làm càn này, đem mình khảm vào càng sâu, tiếng rên rỉ của Vương Nhất Bác đã nghẹn ngào đứt quãng, thanh âm khàn khàn nói chẳng ra hơi.

"Chậm một chút...anh chậm một chút..."

Đằng sau thật sự không khép lại được, Vương Nhất Bác mơ mơ hồ hồ mà nghĩ, mũi chân lại vô thức cong lên theo đừng đợt sóng trào mãnh liệt.

Hai chân bị kéo ra gác đến trên vai, Tiêu Chiến nghiêng đầu hôn lên mu bàn chân trắng nõn kia một chút, tay trái duỗi ra cầm lấy hạ thân run rẩy đứng thẳng của Vương Nhất Bác, sau đó vừa vỗ về an ủi cậu vừa liên tục cắm sâu thêm mấy mươi cái, cuối cùng hoàn toàn phóng thích ở bên trong.

Gần như cùng lúc, Vương Nhất Bác cũng cong eo rướn người, nặng nề kêu lên một tiếng, chất lỏng màu ngà lập tức ướt dầm dề trên tay Tiêu Chiến.

-

Tình yêu, trên cơ bản mà nói chỉ là sản phẩm thôi hoá của Dopamine và Norepinephrine.

Dopamine khiến cho người ta mê đắm đến mất đi lý trí, khiến con người có thể vì một người khác mà liều mình, khiến đại não sinh ra loại cảm giác tên là hạnh phúc.

Nhân loại gọi đó là yêu.

Hệ luỵ của tình yêu thì vô vàn, lòng tham, đố kỵ, mong muốn chiếm hữu, mặc cảm tự ti, đau đớn, thống khổ, nhưng phần nhiều có lẽ chính là bất đắc dĩ. Cuối cùng, những thứ cảm xúc đó sẽ khiến người ta không ngừng tra tấn lẫn nhau, cho đến khi có thể lựa chọn buông tay.

Nghĩ kỹ mới thấy tình yêu đích xác là một thứ đồ bất hảo, nhưng thế gian lại cứ hết lời ca tụng tình yêu, là hoa hồng, là ánh sáng, là nguyên do để cho nhân loại vào sinh ra tử, phấn đấu quên mình.

Tiêu Chiến vốn dĩ cho rằng cả đời mình cũng sẽ không cảm nhận được, loại tình cảm quá mức cuồng nhiệt này không thuộc về hắn.

Thế nhưng bây giờ, hắn chỉ muốn đem người trước mặt chiếm làm của riêng.

-

Vương Nhất Bác bị giày vò một đêm, mệt mỏi đến mức ngả đầu liền có thể ngủ, thế nhưng người nào đó thực sự không muốn để cậu sống yên.

Tiêu Chiến vòng tay ôm lấy Vương Nhất Bác từ phía sau, hôn nhẹ lên ấn ký màu đỏ bầm trên bả vai, sau đó thấp giọng hỏi

"Người phụ nữ đi cùng em chiều hôm nay là ai?"

Vương Nhất Bác nghe được câu này, lập tức liền tỉnh táo.

Cậu xoay người lại, cảm giác đau đớn từ sống lưng lập tức truyền đến nhưng Vương Nhất Bác không rảnh quan tâm, chỉ chăm chú nhìn thật sâu vào mắt của người đối diện.

Giống như là vừa phát hiện ra châu lục mới, Vương Nhất Bác nhíu mày hỏi

"Anh ghen đấy à?"

Cho nên tối hôm nay làm tình mới ác như vậy?

Tiêu Chiến cũng là lần đầu tiên cảm thụ được loại tâm tình này, hắn nghĩ nghĩ, cúi đầu hôn lên khoé môi cậu một chút.

"Ừ, nhìn thấy em đi với người khác, anh có chút khó chịu."

Hẳn phải là phi thường khó chịu.

"Xin lỗi" Tiêu Chiến duỗi tay xoa xoa eo cho Vương Nhất Bác "Lần sau sẽ làm nhẹ thôi..."

Ồ, ngạc nhiên chưa? Vương Nhất Bác trợn trắng mắt.

"Cô ta rốt cục là ai vậy?"

Cậu thật sự không muốn đáp lời, nhưng cũng không chịu nổi ánh mắt của Tiêu Chiến, cuối cùng đành phải mở miệng

"Diệu Tư là một nhà chế tác trang sức."

Phải mất mấy giây Tiêu Chiến mới phản ứng được, bởi vì hắn bị đồ vật ẩn ý trong câu nói này làm cho rung động một lúc lâu.

Tiêu Chiến kinh ngạc cúi đầu nhìn Vương Nhất Bác, nhưng đối phương lại lạnh lùng trở mình, đưa lưng về phía hắn, chỉ có thể thấy được phần tóc đen nhánh sau gáy cùng với vành tai đã đỏ lừ.

"Thôi, trước sau gì anh cũng biết."

Qua một lát, Tiêu Chiến nghe được người trong ngực thở dài "Hôm nay Diệu Tư dẫn em đi xem thành phẩm, nhưng mà còn có vài chỗ chưa hài lòng lắm, phải chờ thêm hai ngày nữa. Nhà em bảo năm mới dắt người yêu về ăn cơm."

Vương Nhất Bác dừng một chút, "Mặc dù anh là đại biến thái không biết thấu cảm, nhưng mà ngoại trừ anh ra em cũng không có người khác, còn cách nào nữa đâu chứ."

Tiêu Chiến nắm chặt cánh tay Vương Nhất Bác, trong lòng tràn đầy một loại tư vị không thể nói rõ, cảm giác hạnh phúc vui sướng liên tục bành trướng này khiến hắn có chút luống cuống tay chân.

Kỳ thật hắn cũng không phải là không thể.

Tiêu Chiến rất muốn giải thích, nhưng lại không biết phải biểu đạt làm sao. Hắn muốn nói mình rốt cục cũng hiểu cảm xúc là gì, hắn sẽ ghen ghét, sẽ khổ sở, sẽ khó chịu, cũng sẽ hạnh phúc và vui vẻ, mà tất cả những thứ này đều là bởi vì một người.

"Nhẫn, đáng lẽ phải để anh mua mới đúng."

Cuối cùng Tiêu Chiến vẫn không nói gì thêm, chỉ là ôm Vương Nhất Bác chặt hơn một chút, thanh âm giống như mắc kẹt ở trong cuống họng.

"Nhất Bác, anh yêu em."

Con người Tiêu Chiến lòng tham không đáy, thế nhưng thứ quý giá nhất hắn đã đạt được tới tay.

Từ nay nhân gian thăng trầm, vĩnh viễn cũng không liên quan tới hắn.

Vương Nhất Bác mặc cho Tiêu Chiến ôm chặt mình, mãi cho đến khi bị ghìm đến mức không thở nổi mới cào cào vào tay đối phương mấy cái, ý bảo buông lỏng ra một chút.

Nhưng cậu vùng vẫy hai lần mới phát hiện mình hoàn toàn không rung chuyển được Tiêu Chiến, cũng lười không động đậy nữa, chỉ rầu rầu nói một câu

"Ngớ ngẩn."

***
End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#zsww